Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 166: Dây rốn


Trong cuốn "Hướng dẫn chơi Guitar điện và ma quỷ" do Nethaniel viết, vị Phó Cục trưởng bí ẩn và quyền lực này đã hơn một lần đề cập đến tầm quan trọng của cái tên.

Những cái tên có ma lực.

Trên giao ước máu cấm kỵ đó, tên của cả người và ma quỷ đều được viết ra, do đó mới khiến cho những linh hồn quý giá phải đổi chủ.

"Muốn kêu gọi ma quỷ, trước tiên phải biết tên của nó."

Trong thoáng chốc, lời thì thầm của Nethaniel văng vẳng bên tai, rồi bị những xúc tu trắng nhợt đập nát. Nó cứ thế mà trồi lên khỏi vũng máu loãng, như thể vũng máu này kết nối với một chiều không gian khác.

Thần nghe thấy cái tên mà Bologo gọi, tìm thấy vị trí của mình trong bóng tối.

Sự điên cuồng bạo ngược dâng lên đến cực điểm, thế giới lý trí dần dần sụp đổ, vạn vật trong tầm mắt như có sự sống, từ từ vặn vẹo như máu thịt.

Sức ép kinh hoàng gần như khiến Bologo ngạt thở, như thể có một bàn tay vô hình đang bóp nghẹt cổ họng hắn.

Một tiếng rít chói tai phát ra từ cổ họng Belly.

"Không nên như thế này... tất cả hẳn đã kết thúc mới đúng!"

Bologo đã tấn công vào buổi lễ, mọi công tác chuẩn bị đều trở nên vô ích, theo lý thuyết khiến buổi lễ đã bị gián đoạn, nhưng giờ nó đang hoạt động trở lại.

Điều này... điều này dường như không liên quan gì đến nghi lễ.

Belly nhìn Bologo với đôi mắt đỏ rực, ánh sáng trên người Bologo tăng mạnh, chất lỏng quỷ dị màu bạc tràn ra, quấn lấy cơ thể Bologo, đồng thời nó đông đặc lại thành một thứ kim loại cứng cáp.

Cơn đau thoát ra khỏi cơ thể Belly, hắn nhìn thấy vô số con rắn bạc đang trườn ra khỏi cơ thể mình, tất cả đều đổ về Bologo, nơi chúng hội tụ vào bộ giáp sắt màu trắng bạc kia.

"Là ngươi!"

Belly rống lên, khuôn mặt méo mó tràn ngập vẻ điên cuồng.

Hắn đã nghe trong giáo phái có người từng nói như vậy, rằng một số người có thể dễ dàng gọi họ đến chỉ bằng cách thì thầm tên của họ.

Nhưng mọi thứ đều có giá của nó.

Bologo không điên cuồng như Belly, hắn vẫn giữ được sự tỉnh táo, bình tĩnh xử lý mọi việc trước mắt, những xúc tu nhợt nhạt duỗi ra từ mặt gương đẫm máu, nó đập mạnh vào tường và phá hủy mặt đất trong một vũ điệu cuồng nhiệt.

Khi nó va vào bộ giáp sắt, bề mặt kim loại bên ngoài bị móp xuống ngay lập tức. Bologo vội vọt sang phía mấy cái ghế dài chất đống trong góc, sau đó những xúc tu không tiếp tục tấn công mà lại cuộn người Belly lên.

Trong tiếng kêu thảm thiết của Belly, các xúc tu dễ dàng vặn gãy cơ thể Belly, máu thịt không rơi xuống mà lại bám chặt vào bề mặt của các xúc tu.

Tiếng gặm nhấm quỷ dị vang lên.

Bề mặt của các xúc tu không phải là một lớp biểu bì nhẵn và phẳng, mà là vô số thứ giống như ốc Đằng Hồ (*) ép vào nhau, thậm chí không thể phân biệt ra được. Khi máu thấm đẫm, chúng lần lượt nứt ra, lộ ra những cái miệng nhỏ xíu, gặm nhấm máu thịt một cách đói khát.

Quả thực xứng với cái tên Phàm Ăn.

Chỉ trong nháy mắt, Belly đã bị gặm sạch, không còn sót lại chút gì, cứ như thể hắn chưa từng tồn tại, nếu không phải Bologo can thiệp vào nghi lễ, thì có lẽ bây giờ người bị gặm sạch chính là cái tên Ben xui xẻo kia.

Ăn xong Belly, xúc tu vẫn chưa thỏa mãn, nói chính xác hơn thì ngay từ khi mới sinh ra, nó đã không biết thỏa mãn là gì.

Các đầu của xúc tu tách ra, một con mắt kép khổng lồ nhô ra từ đống máu me đầm đìa. Nó nhìn chằm chằm vào Bologo, sau đó là tiếng cười khúc khích như của một người phụ nữ vang lên.

Bologo rất rõ, sau đó chính là mình.

Ngay cả là chuyên gia thì cũng không thể dự đoán trước được kịch bản như vậy, Bologo chỉ có thể quy tất cả là do dây rốn của mình.

Ma quỷ đã cướp đi linh hồn của mình, nó rất coi trọng mình, khi mình đạt được sự bất tử thì mối liên kết của mình với ma quỷ cũng trở nên vô cùng sâu sắc.

Chính mối liên kết sâu sắc này đã giúp Bologo có thể bỏ qua việc nghi lễ còn chưa hoàn thành, để rồi gọi ra tồn tại quỷ dị này, và cũng bởi vì lời nguyền ác mộng này mà Bologo mới rơi vào tình trạng khó khăn như vậy.

Phải bó tay chịu trói sao?

Bologo là một kẻ bất tử, nhưng khi phải đối mặt với thứ gọi là ma quỷ đầy quỷ dị này thì không ai có biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra, thậm chí là kẻ bất tử thì cũng sẽ bị giam cầm, hắn không muốn lại phải trải qua một ngục tối lần nữa.

Hơi máu bốc lên, gần như lấp đầy toàn bộ nhà thờ, xúc tu lại đánh tới, nó như muốn nuốt chửng sinh mạng duy nhất còn lại trong căn phòng này.

Bologo cố gắng di chuyển cơ thể mình dưới áp lực đè nặng xuống này. Đối mặt với sự áp bức điên cuồng ấy, rất ít người có thể chống lại, nhưng nhờ sử dụng Mặt nạ Kinh Hoàng rất nhiều lân, Bologo đã quen với việc hành động dưới áp lực.

Palmer thường nói rằng Bologo giống như một người mê tiểu thuyết, rằng hắn đã nhìn thấy quá nhiều điều kỳ lạ, khiến ngay cả bộ não của chính hắn cũng bị bóp méo.

Bắn móc, găm vào trần nhà bị thủng trên đầu, Bologo bay lên không trung, tránh các xúc tu săn mồi.

Dựa trên ý nghĩ của đám tà giáo này, thì hẳn mình đã gọi ra ma quỷ, nhưng không giống như Bạo Chúa lý trí và có phần tao nhã kia, ma quỷ này rõ ràng là hung bạo hơn nhiều, giống như một con dã thú chỉ biết hành động theo bản năng.

Cũng có thể thứ mà mình nhìn thấy không phải là ma quỷ thực sự mà chỉ là một hiện thân huyễn hoặc? Hay là sức mạnh được hiện thực hóa.

Không... Không phải như vậy.

Giao dịch và giá cả.

Cuộc tấn công điên cuồng của các xúc tu thực chất là đang đòi mình trả giá, nó bạo lực như thế, chỉ bởi vì Bologo, kẻ điên đã gọi nó đến, hiện đang bội ước với món nợ, không chịu trả giá bằng máu thịt.

"Ta còn chưa ký tên a!"

Sau khi hiểu ra, Bologo hét lớn, chiêu mộ trần nhà, gạch đá sụp đổ và biến thành một thanh kiếm khổng lồ treo lơ lửng, sau đó đập mạnh vào các xúc tu và tan thành bụi cát.

Khói và bụi bốc lên, có thứ gì đó đang tới, sau đó hàng ngàn vết máu bắn ra làm tan vỡ lớp bụi, chất lỏng mềm mại biến thành những cây gai đỏ tươi, quất về phía Bologo.

Giữa không trung không còn chỗ trống để ẩn nấp, chất lỏng vảy rắn hoàn toàn tuôn ra, kim loại màu trắng bạc tiếp tục lan tràn, bộ giáp nặng nề bọc lấy cả người Bologo.

Tia lửa chói mắt tóe lên, Bologo đập mạnh xuống đất, áo giáp trên người tan rã, nửa người máu thịt be bét.

Máu chảy đầy cổ họng, đối phương mạnh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Bologo, chỉ cần một đòn đã khiến Bologo mất đi sức phản kháng. Cơn đau dữ dội tấn công vào thần kinh, cơ thể dần tê liệt, thậm chí rất khó để duy trì Aether vận chuyển, áo giáp sắt vỡ vụn, tan tành thành vô số giọt thủy ngân, vương vãi khắp mặt đất.

Các xúc tu từ từ tiến lại gần, những cây gai đỏ tươi đang dần quấn lấy. Bologo có thể thấy rõ bề mặt của các xúc tu, những con ốc Đằng Hồ nhỏ bé đó đang há miệng, sẵn sàng thưởng thức phần máu thịt không mấy mỹ vị này của chúng.

Đột nhiên, động tác của các xúc tu bị đình trệ, nó mất đi màu đỏ trong mắt Bologo, rồi chuyển sang màu xám trắng kỳ dị, sau đó sụp đổ.

Nghi lễ... Kết thúc?

Trong sự hoài nghi của Bologo, các xúc tu sụp đổ, tan biến như một lớp bụi. Cũng vào thời điểm này, Bologo mới nhận thấy rằng những xác chết chất thành đống trên mặt đất và các hoa văn vẽ bằng máu cũng đều đã biến mất, cùng với các xúc tu.

Tất cả những thứ này đã biến mất, cứ như thể từng phút từng giây tồn tại của các xúc tu đều tiêu tốn đống máu thịt này một cách nhanh chóng, và khi máu thịt cạn kiệt thì nghi lễ cũng hoàn toàn chấm dứt.

Bologo sững sờ mất mấy giây, cũng may là mọi chuyện đã kết thúc, hắn loạng choạng đứng lên, vết thương trên người cũng nhanh chóng lành lại, thủy ngân tán loạn trên đất cũng tụ lại rồi leo trở về cơ thể Bologo.

Ngoài tiếng rầm rĩ điên loạn còn sót lại, lúc này Bologo rõ ràng còn cảm nhận được một điều bất thường khác, hắn vốn cho rằng chính cơn đau dữ dội đã khiến hắn mất đi kiểm soát với chất lỏng vảy rắn, nhưng hiện tại xem ra không phải vậy.

Có thể cảm nhận rõ ràng Aether lơ lửng xung quanh mỏng đi rất nhiều, dường như xúc tua không chỉ gặm nhấm máu thịt, mà còn hơn nữa, nó ngấu nghiến hết Aether ở xung quanh, và đồng thời khi mình bị đập mạnh, nó đã phá vỡ Cự Hồn Giới Hạn của mình theo một cách cực kỳ quỷ dị, ăn mòn Aether trên người và khiến vũ khí giả kim mất kiểm soát.

"Thật điên rồ a..."

Bologo nói với một chút sợ hãi.

Tiến lên vài bước, Bologo nhìn thấy cuốn sách rơi trên mặt đất, nhặt lên, mở trang, dòng chữ trên đó đập vào mắt hắn.

Một lúc sau, Bologo lại ngẩng đầu nhìn đống đổ nát hoang tàn này, giờ hắn chỉ muốn tránh xa cái nơi quỷ dị này.

Các sự kiện phức tạp nên được xử lý bởi các chuyên gia, đó là lý do tại sao thế giới này lại cần chuyên gia.

Bologo rất giỏi trong việc giết địch, nhưng đối mặt với nghi thức ma quỷ quái đản này, kinh nghiệm của hắn quả thực không đủ, chuyện này nên giao cho Đội số 9 mới đúng. Đội số 9 mới là đội hành động chuyên đối phó với những nghi lễ tà ác này.

Vốn tưởng đã được thả lỏng một chút, Bologo đang định rời khỏi nơi quỷ quái này, nhưng đột nhiên sau gáy lại truyền đến cảm giác lạnh lẽ, nhớp nháp, sau đó lan ra đến cổ, tỏa ra hương thơm ngát, kèm theo rên rỉ lười biếng, như thể có một người phụ nữ vừa bước từ trong bồn tắm ra, quấn theo hơi nước khắp người.

Bologo không thể cử động, toàn bộ cơ thể hắn như bị đóng băng.

"Trên người ngươi có một mùi rất kỳ quái."

Giọng nói dịu dàng văng vẳng bên tai, người phụ nữ ôm lấy mình từ phía sau, lòng bàn tay trắng nõn mơn dọc theo cổ áo Bologo, mò vào trong quần áo hắn, chạm vào lồng ngực.

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhưng Bologo vẫn mở to mắt, nhìn chằm chằm khoảng hư vô phía trước.

"Ta nhớ kỹ ngươi."

Nghe như là một câu để diễn tả nỗi căm hận, nhưng khi người phụ nữ nói ra thì lại như thể đang tán tỉnh Bologo.

Người phụ nữ biến mất.

Bologo cứng đờ, đứng chết lặng tại chỗ, khi hơi thở điên loạn kia hoàn toàn tan biến, hắn mới đột ngột quỳ xuống, chống hai tay xuống đất, mồ hôi nhễ nhại, thở hồng hộc.

Cơn đau dữ dội truyền dến từ ngực, đây không phải là điều mà ý chí của hắn có thể chịu đựng nổi. Bologo bắt đầu co giật và ngã vật ra đất.

Hắn vung tay loạn xạ, xé toạc quần áo, phanh ngực ra, nhằm làm mát phần máu thịt đang bỏng rát kia.

Không biết mất bao lâu, Bologo mới hồi phục khỏi trạng thái cực đoan này, hắn dựa vào bức tường đổ nát phía sau và gượng dậy.

Cúi xuống, chỉ thấy một dấu tay nông trên vị trí của trái tim, vĩnh viễn khắc ở đó như một vết sẹo, ngay cả cơ thể bất tử cũng không thể chữa lành.

Bologo chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt đảo qua tòa kiến trúc đổ nát, đưa mắt nhìn về phía màu xám hỗn loạn trên đầu.

Hắn nhớ lại giọng nói của người phụ nữ, mùi của nàng, và cả... tên của nàng.

(*): search trên gg để có hình ảnh trực quan, trông hơi ghê ghê :v. Btw, lần đầu tiên được gái sờ mó của idol Bologo hơi là lạ :))