Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 175: Pháo đài Vực Thẳm Sương Mù


Khe nứt lớn, Pháo đài Vực Thẳm Sương Mù.

Jamon đứng trong hành lang tĩnh lặng, từng cây cột đá đỡ lấy bóng tối, bên ngoài cột đá là biển sương mù cuộn trào, sương mù dày đặc như nước biển, thỉnh thoảng xuất hiện từng đợt sóng vỗ vào hành lang, nhấn chìm chân của Jamon.

Đi đến mép hành lang, nhìn xuống biển sương mù đục ngầu hơn phía dưới, trông cứ như thể Jamon đang đứng trên bầu trời, nhưng hắn biết rất rõ đây không phải là bầu trời, mà ngược lại, là sâu trong lòng đất.

Đội Lá chắn gọi nơi này là Pháo đài Vực Thẳm Sương Mù, một pháo đài ẩn mình ở phần dưới của Khe nứt lớn, gần như hoàn toàn chìm trong biển sương mù.

Có vẻ như là đội Lá chắn đã bí mật xây dựng nơi này. Miền ảo bí ẩn bảo vệ nơi đây, công thêm biển sương mù bao phủ, họ đã ẩn nấp ở đây kể từ sau Cuộc chiến bí mật, và cho đến nay vẫn chưa bị phát hiện, kể cả là Cục Trật tự.

Jamon đã từng tưởng tượng đến cảnh mình thực sự chạm tay vào ngai vàng, nhưng trải nghiệm kể từ đó đến nay vẫn khiến hắn như bị ảo giác, như chìm vào giấc mộng, không thể phân biệt được thật giả.

Đôi khi Jamon cảm thấy mình như trở lại Trụ Chống Vương Quyền, bầu không khí của tòa kiến trúc này sao lại giống đến thế, đầy tĩnh mịnh mà chết chóc, âm mưu được tích tụ trong âm thầm.

Nhưng ngay sau đó hắn liền vứt bỏ đống suy nghĩ lộn xộn này, rời khỏi mép hành lang và tiến sâu hơn vào pháo đài.

Giờ đây Jamon đã không còn Thanh kiếm bí mật của Đức Vua nữa mà là một Lá chắn trung thành phục vụ cho Đức vua Bóng Tối. Hắn không cần nghi ngờ bất cứ điều gì, chỉ cần trung thành tuân theo mệnh lệnh là được, cho đến khi vị vua mà hắn phục vụ chạm đến ngai vàng thực sự và giành lại vương quyền đã bị soán ngôi.

Bước vào bóng tối mịt mù, Jamon lại lần nữa đến khu vực lần đầu tiên hắn nhìn thấy Đức vua Bóng Tối, nhưng lần này, không thấy bóng dáng của ông ta đâu, mà là Ghế thứ Ba đã đợi sẵn ở đó, nhìn chằm chằm vào biển sương mù phía dưới qua lớp kính.

Nhìn bóng dáng quen thuộc đó, dáng người Ghế thứ Ba không khác gì mấy so với trí nhớ, cho dù đã bảy năm.

Bộ giáp sắt lạnh lẽo bao phủ cơ thể hắn, gương mặt thì bị che khuất bởi cái bóng của mũ giáp, nhưng vẫn có thể quan sát được hướng nhìn.

Nhìn chăm chú vào biển sương mù.

Trong pháo đài Vực Thẳm Sương Mù, thường có thể thấy những Lá chắn nhìn chằm chằm vào biển sương mù. Lúc đầu, Jamon còn không hiểu trong biển sương mù này có gì đáng xem đến vậy, nhưng từ khi hắn biết dưới đó có gì, liền cũng không nhịn được mà nhìn chăm chú xuống.

Trong tầm mắt có một chút tò mò, nhưng phần lớn vẫn là sợ hãi, sợ hãi chính mình thế mà lại ở gần thứ đó đến thế, thậm chí còn lấy máu thịt của nó làm đồ ăn.

Nghĩ tới đây, một cơn đau ma quái ập đến từ bàn tay của Jamon, đó là ngón tay đã bị cắt rời của hắn.

Hắn vẫn nhớ như in miếng thịt lạ lùng được câu từ biển sương mù lên. Thật khó để tưởng tượng rằng còn một thứ như vậy lại ẩn dưới Khe nứt lớn.

"Ghế thứ Ba."

Jamon hơi cúi đầu, trầm giọng nói.

Nghe tiếng gọi, Ghế thứ Ba thu tầm mắt lại, quay sang nhìn Jamon và nghe hắn báo cáo.

"Hiệp hội Thương nhân Xám đang tụ tập ở Ngã Ba Vô Định. Chúng chuẩn bị tiến hành một cuộc đấu giá để thu được nhiều giá trị hơn và nộp thuế cho Bạo Chúa."

Jamon nói ra thông tin trong đầu mình, mỗi khi nhận được những thông tin như này, hắn đều sẽ cảm thấy sợ hãi và sự nhỏ bé của bản thân.

Jamon đã từng rất kiêu ngạo, cho rằng mình đã trở thành một Nguyện Cầu Giả, lại còn được ban tặng Thanh kiếm bí mật, trong mắt hắn, thế giới không còn rộng lớn bao la mà thu hẹp trong tầm tay.

Nhưng khi phục vụ cho Đức vua Bóng Tối, ngày càng nhiều thông tin cấm kỵ đổ dồn vào tâm trí hắn, và Jamon nhận ra rằng thế giới này rộng lớn hơn nhiều so với những gì hắn tưởng tượng. Hắn của trước kia giống như một tù nhân bị nhốt trong hang động, khi nhìn thấy cái bóng của thế giới bên ngoài, liền nghĩ đó là toàn bộ thế giới.

"Có thể khẳng định, Hiệp hội Thương nhân Xám đã lấy được 'Trái tim bất diệt', là thánh tích của giáo phái Tinh Hủ, đám tà giáo kia cũng đã lẻn vào Khe nứt lớn, muốn đoạt lại thánh tích."

Qua khóe mắt, hắn quan sát phản ứng của Ghế thứ Ba, rồi Jamon tiếp tục.

"Cục Trật tự đã phát hiện ra dấu vết của giáo phái Tinh Hủ, nhưng chúng còn chưa biết về sự tồn tại của Trái Tim Bất Diệt. Một khi biết được, chúng nhất định sẽ phái vô số người tới, thậm chí tiến hành một cuộc thanh trừng lớn ở Khe nứt lớn."

Sau một khoảng lặng ngắn, giọng Ghế thứ Ba vang lên.

"Đây là đương nhiên. Cục Trật tự sẽ không bao giờ để cho Trái Tim Bất Diệt rơi vào Khe nứt lớn, thậm chí tới gần cũng không được", ánh mắt của Ghế thứ Ba ẩn hiện trong bóng tối, "Suy cho cùng cùng, mâu thuẫn của mọi người chẳng qua là khác biệt về lợi ích, nhưng một khi Trái Tim Bất Diệt đánh thức thứ đó, thì sẽ chỉ gây ra sự hủy diệt tuyệt đối".

"Mấy tên điên thuộc giáo phái Tinh Hủ đó sẽ không bao giờ bỏ lỡ cơ hội này... E rằng chúng thậm chí còn không nghĩ đến việc lấy lại Trái Tim Bất Diệt, mà là kích hoạt nó ngay tại chỗ." Jamon nói, loại chuyện này không cần đoán cũng biết, đám người mất trí đó nhất định sẽ làm như vậy.

"Tung tin này cho Cục Trật tự?" Jamon ngập ngừng hỏi.

Như Ghế thứ Ba đã nói, nhiều khi mâu thuẫn giữa các tổ chức khác nhau chỉ là quan hệ lợi ích, khi lợi ích đã nhất trí thì họ không ngại giúp đỡ lẫn nhau.

“Không cần, mục tiêu của chúng ta cũng là Trái Tim Bất Diệt, việc tung tin cho Cục Trật tự sẽ chỉ thu hút sự chú ý của chúng.” Ghế thứ Ba nói.

“Chúng đã chú ý đến nó, tiền đồn của Đội số 4 đã cắm vào cổ họng.” Jamon nói.

"Cục Trật tự đã biết về sự xuất hiện của Giáo phái Tinh Hủ, nhưng dù thế nào đi nữa, chúng cũng không ngờ rằng Trái Tim Bất Diệt đang ở đây, đúng không? Dù có nghĩ đến điều đó, chúng cũng sẽ không biết rằng thánh tích kia thế mà lại nằm trong tay Hiệp hội Thương nhân Xám. "

Nghe Ghế thứ Ba nói vậy, Jamon im lặng, rồi hỏi.

"Vậy nên làm gì tiếp? Đột kích đúng lúc vào lúc cuộc đấu giá của Hiệp hội Thương nhân Xám diễn ra, rồi cướp đi thánh tích sao?"

"Ta còn đang suy nghĩ", Ghế thứ Ba suy ngẫm, "Đám người của Hiệp hội Thương nhân Xám kia lần này còn mang đến không ít đồ tốt, nghe nói còn có một 'Trái cây' cực kỳ quý giá."

"Trái cây?" Jamon nghi hoặc.

"Chuyện này thì ta cũng không rõ. Rất khó để mạng lưới tình báo của chúng ta thâm nhập vào Hiệp hội Thương nhân Xám, nhưng điều chắc chắn là đám thương nhân lang thang này phải mang theo những món hàng cực kỳ đắt tiền để đổi lấy giá trị và hiến tế cho Bạo Chúa... hay còn gọi là nộp thuế."

Ghế thứ Ba nhanh chóng đưa ra quyết định và ra lệnh cho Jamon.

"Ta không thể trực tiếp ra tay. Mặc dù Cục Trật tự có vẻ như không giám sát Khe nứt lớn, nhưng vẫn quá khó để một Thủ Lũy Giả như ta tránh được tầm mắt của chúng."

"Điều quan trọng nhất là chúng ta chưa thể bại lộ." Jamon nói.

"Đúng vậy, sức mạnh của ta vẫn quá dễ để nhận ra. Cục Trật tự có thể dễ dàng đoán được chuyện gì đang xảy ra, thậm chí còn có thể... đoán được ông ấy là ai."

Ghế thứ Ba cố tình nhấn mạnh vào từ "ông ấy", Jamon biết hắn đang ám chỉ ai.

Đức vua Bóng Tối.

Là một thành viên của Đội Lá chắn, Jamon hiểu được danh tính thực sự che giấu dưới lớp áo choàng của Đức vua Bóng Tối kia là ai.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, nhưng khi thực sự xác nhận lại chuyện này, một cảm xúc mãnh liệt vẫn quét qua trái tim hắn, đầu tiên là đờ đẫn và hoang mang, sau đó gần như tràn ngập vui sướng.

Ông ấy vẫn còn sống và đang lên kế hoạch phản công để lấy lại vương quyền đã bị chiếm đoạt.

"Ta hiểu." Jamon đáp lại.

Mỗi khi nghĩ đến điều này, trái tim Jamon lại bị nhấn chìm bởi sự cuồng nhiệt không tên, hắn cảm thấy rằng dù mình có chết vì người đó cũng không có gì là sai trái.

"Đừng quá lo lắng, Hardy sẽ phụ trách tất cả chuyện này, có một Phụ Quyền Giả ở đó, hẳn sẽ không có chuyện gì sai sót", Ghế thứ Ba nói.

Nghe thấy cái tên Hardy, Jamon gật đầu càng vững chắc hơn.

Một Phụ Quyền Giả dẫn đầu, theo sau là một số Nguyện Cầu Giả và Người Thăng Hoa, một lực lượng như vậy phải nói là đã mạnh mẽ đến một trình độ nhất định, ở một số quốc gia nhỏ, họ thậm chí còn có thể lật đổ chế độ trong đêm.

Đúng lúc này, một tiếng thút thít vang lên, một bóng người nhuốm máu bị kéo tới, trông giống như có người cố ý tra tấn hắn, bề mặt da thịt của người đàn ông bị cắt rất đều, trên người có vô số vết thương, máu không ngừng chảy ra, nhưng mỗi một vết thương đều không đủ gây ra tử vong, giữ cho người đàn ông sống tiếp.

Jamon biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, hắn từ từ lùi lại và đứng ở phía bên của đáy kính tròn. Ghế thứ Ba vẫy tay ra hiệu với những Lá chắn khác, họ kéo người đàn ông đến chân của Ghế thứ Ba.

Tời từ từ quay, một chiếc móc sắt hạ xuống từ trên cao, vừa khít lọt qua khe hở chính giữa đáy kính tròn, có vẻ như đây mới thực sự là dụng cụ dùng để câu cá.

"Thứ đó thích đồ sống, đừng để hắn chết dễ dàng như vậy."

Những thủ vệ Lá chắn gật đầu, lấy ra một mũi tiêm rồi đâm thẳng vào người đàn ông, hắn lại phát ra tiếng rên rỉ, mặt đỏ bừng, sinh lực hoàn toàn được kích phát.

Loại thuốc này có tác dụng phụ nghiêm trọng, nhưng đối với người đàn ông này thì tác dụng phụ cũng còn không quan trọng nữa, dù sao thì hắn cũng sẽ không sống đến thời điểm tác dụng phụ phát tác.

Ghế thứ Ba kéo chiếc móc sắt và móc thẳng vào bụng người đàn ông một cách không thương tiếc. Trong cơn đau dữ dội, con mắt người đàn ông đỏ hoe, máu chảy ròng ròng.

Sợ chiếc móc sắt sẽ xé nát cơ thể người đàn ông thành từng mảnh từ giữa, cơ thể của hắn cũng bị trói bằng xích sắt, trói chân tay và sau đó treo trên sợi xích của móc sắt.

"Đừng... Không muốn."

Khó lắm mới nghe ra âm thanh phát ra từ miệng người đàn ông, hắn đã không thể thốt ra một câu hoàn chỉnh.

"Thật đáng tiếc, nếu là Người thăng hoa, ngươi sẽ càng thêm hấp dẫn đối với nó."

Ghế thứ Ba tiếc nuối lắc đầu, sau đó thả tay, tời quay nhanh chóng chuyển động, người đàn ông rơi vào biển sương mù dọc theo lỗ thủng chính giữa vòng tròn.

Cảm giác như rơi xuống từ một tòa nhà, nhưng trải nghiệm của người đàn ông còn đau đớn hơn nhiều so với rơi xuống từ một tòa nhà. Càng rơi sâu hơn vào biển sương mù, tầm nhìn của hắn càng bị chặn lại bởi lớp sương mù dày đặc màu gỉ sét, và sau đó là cảm giác bỏng rát nghiêm trọng đến từ làn da của mình.

Màn sương ăn mòn cơ thể người đàn ông, làn da của hắn nhanh chóng bị bỏng, tầm nhìn bắt đầu mờ đi, khí độc cực mạnh tràn vào cổ họng, khiến hắn không thể nói được nữa.

Dưới tác dụng của thuốc, người đàn ông vẫn duy trì sinh lực mạnh mẽ, những vết thương này hoàn toàn không đủ để giết chết hắn.

Bị móc dây kéo xuống, người đàn ông rơi gần chục giây, xuyên qua biển sương mù.

Trong tầm mắt mơ hồ, hắn nhìn thấy mặt đất màu gỉ sét, hơn mười giây sau, sợi dây móc đã kéo dài đến tối đa, bóng dáng người đàn ông lắc lư giữa không trung, cuối cùng chỉ dừng lại ở cách mặt đất chừng một mét.

Quán tính của cú rơi khiến chiếc móc sắt xé toạc nội tạng của hắn, nhưng sợi xích trên người lại cố định cơ thể hắn lại, giúp hắn không bị đứt giữa không trung. Với chút ý thức còn sót lại được duy trì bởi thuốc, hắn quan sát xung quanh.

Không thể thấy rõ, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì rõ ràng, có thì chỉ là màu xám và tăm tối, trông giống như thế giới sau khi chết.

Sự tĩnh lặng tuyệt đối kéo dài một lúc, sau đó một tiếng sột soạt vang lên, truyền đến từ phía dưới người đàn ông, ngay sau đó âm thanh đó sôi trào và trở nên khô nóng, như thể vạn vật đang khôi phục.

Người đàn ông không biết chuyện gì đã xảy ra, vào giây phút cuối cuộc đời, hắn chỉ nhìn thấy màu đỏ chói lóa từ màu xám, trông như một bông hoa đang nở rộ, quấn lấy hắn vào nhị hoa.

...

Những dây leo đỏ tươi, vặn vẹo bò ra khỏi mặt đất, chúng kéo dài và bao phủ cơ thể người đàn ông, bề mặt da thịt được bao phủ bởi những cái miệng nhỏ xíu, ăn thịt tươi như gió cuốn.

Chấn động nhẹ đến từ mọi hướng. Chẳng bao lâu càng nhiều thứ đỏ tươi xuyên qua mặt đất và hồi phục sau giấc ngủ dài. Trong nháy mắt, khe nứt gồ ghề và trũng màu xám được lấp đầy bởi vô số con sóng đỏ tươi như thủy triều dâng.

(Có vẻ như là một trận đánh lớn đang chờ Bologo :V)