Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 182: Ngây thơ và tàn nhẫn


Camp hiếm khi có ấn tượng đặc biệt về một ngày nào đó trong đời, ngày nào cũng giống như ngày nào, thức dậy trên giường, mặc quần áo chỉnh tề, đi làm, hết thời gian, trở lại giường và kết thúc một ngày này.

Nhìn lại chặng đường đã qua, trong cuộc đời ngắn ngủi của Camp, dường như mỗi ngày trôi qua đều quá đỗi bình dị, như thể cuộc sống này thật tầm thường và tẻ nhạt.

Trong nỗi nhàm chán, trở thành Người thăng hoa là khoảnh khắc hiếm hoi mà có thể để hắn khắc ghi, đó là ngày hắn bước vào thế giới siêu phàm, nhưng cũng may là bây giờ lại có thêm một ngày như thế.

Trong tông màu mờ tối, một thứ ánh sáng chói lọi soi rõ khuôn mặt của Camp, ngay cả Shelley đang bị thương, dựa vào bên cạnh, cũng khó nhọc ngẩng đầu lên nhìn cơn mưa lửa đang rơi xuống từ màn sương.

Cơn mưa lửa chói lòa soi rọi mặt đất như pháo sáng, trong tàu điện hạng nhẹ hành khách đều nhìn thấy ánh lửa hừng hực này, mọi người đều tò mò nhoài ra cửa sổ, nhìn ngọn lửa đang cháy trong sương mù, đoán xem có chuyện gì đang xảy ra.

Màn sương mù ngăn cản mọi tầm nhìn, cô lập lẽ thường khỏi sự điên loạn, ngay cả khi chúng đã ở gần nhau đến thế.

Đám côn đồ cũng bị ánh lửa gây bất ngờ, chúng lần lượt dừng bước, mỗi cái bóng đều bị kéo hẹp lại, trông như những bụi rậm đang giương nanh múa vuốt.

Bologo vững vàng đáp xuống đất, đứng trên ngôi nhà thấp nơi Camp đang ẩn náu, màu xanh nhạt lấp lánh trong mắt, hoa văn rườm rà nổi lên dọc theo hai tay.

"Đội Hành động Đặc biệt?"

Camp hồi phục sau cơn choáng váng, sau đó hắn mới nhận ra rằng đội cứu viện không phải là Đội số 4, mà là Đội Hành động đặc biệt.

Theo thời gian, Đội Hành động đặc biệt không còn là bí mật ở Bộ phận Thực địa, nhiều người biết đến sự tồn tại của họ, nhưng lại rất ít người nhìn thấy.

Điều này nghe có vẻ hơi giống với Đội số 4, nhưng thực tế thì không phải vậy.

Việc Đội Hành động đặc biệt ít xuất hiện như vậy chỉ là do có quá ít thành viên, tính cả Uriel, toàn bộ đội chỉ có đúng năm người. Đôi khi Palmer còn nói đùa rằng, hắn và Bologo ra ngoài hành động, coi như là đã rút một nửa lực lượng của Đội Hành động đặc biệt.

Cộng thêm hành động đợt này trong Khe nứt lớn, cả hai hiếm khi quay trở lại "Phòng khai hoang", điều này cũng khiến Đội Hành động đặc biệt càng thêm bí ẩn.

Nhưng đó không phải là lý do khiến Đội Hành động đặc biệt được chú ý đến vậy. Điều thực sự khiến mọi nhân viên Thực địa nhớ đến họ chính là cái thân phận kỳ dị kia.

Người đi vay đã ký giao ước máu với ma quỷ và nhận được một "Ban ân" từ nó.

"Chỉ có một mình ngươi?"

Sau cú sốc ngắn, Camp mới nhận ra rằng chỉ có mình Bologo hạ xuống, hắn cứ nghĩ rằng sẽ có một lực lượng tiếp viện mạnh mẽ đến giải cứu, nhưng bây giờ, xem ra chỉ có mình Bologo đơn thương độc mã.

"Hôm nay là ngày nghỉ, lại không có lịch trình, nên cộng sự của ta đã đi về."

Bologo nghiêm túc trả lời, như thể hắn không nhận ra ý của Camp.

"Ngươi? Một Người Thăng Hoa!"

Giọng của Camp cao lên. Là một Người thăng hoa của Học phái Bản Nguyên, hắn có thể nhạy bén cảm nhận được phản ứng Aether trên người Bologo, người mình chờ đến cứu viện thế mà lại chỉ là một Người Thăng Hoa giai đoạn một giống như mình.

"Có vấn đề gì không?"

Bologo phối hợp nói, nhìn cũng không nhìn Camp.

Hắn đã nhìn thấy những tên côn đồ trong màn sương, chúng đang giẫm trên mặt đất bùn, thở hồng hộc dưới lớp mặt nạ phòng độc, nghe như tiếng thở hổn hển của một đám dã thú.

Bologo không thích cách ra sân hoành tráng như vậy, nó sẽ khiến hắn trở thành tâm điểm của khán giả, đồng thời hạn chế hành động của hắn. Hắn càng thích làm một Ác linh vô hình hơn, săn lùng giết đám côn đồ trong tĩnh lặng.

Nhưng trạng thái của Camp và Shelley đang rất tệ, để ngăn chặn những tên côn đồ giết họ trước, Bologo chỉ còn cách bắn một phát như vậy để thu hút sự chú ý của mọi người.

Hiệu quả rất thành công, Bologo cảm thấy mình như một ngôi sao nhạc rock tại một buổi hòa nhạc, rực sáng trên sân khấu giữa ngọn lửa đang bùng cháy.

"Không sao, bọn ta sẽ đến ngay thôi."

Một giọng nói vang lên trong đầu của mọi người. Sau khi biết tin Bologo đã đến hiện trường, Yas đang vô cùng lo lắng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Dừng lại mấy giây, Yas lại nói thêm.

"Cám ơn, Bologo."

Camp và Shelley cảm thấy họ đã nghe nhầm. Đội trưởng của mình thế mà lại nói lời cảm ơn với Bologo, nhưng trước khi họ kịp hiểu rõ tình hình, Bologo đã lặng lẽ lấy cây búa vuốt xung chấn ra, đồng thời, một màn sương mờ ảo cũng quẩn quanh hắn.

Chỉ trong chốc lát, một nỗi sợ hãi kỳ dị và tà ác trỗi dậy trong lòng hai người, không hiểu vì sao, họ đưa mắt nhìn bóng người đang đứng trên căn phòng thấp kia, trong lòng càng dâng trào lên cảm xúc khó tả.

Bologo trở nên xa lạ, biến thành một thứ gì đó mà họ không thể hiểu nổi, chưa từng thấy trước đây, và giờ thứ ẩn dưới lớp máu thịt kia của hắn sắp sửa xé toang lớp vỏ bọc và lao ra ngoài.

"Vậy... ta sẽ bắt đầu."

Một giọng nói trầm ổn vang lên trong Mạng Lưới Tâm Linh, có một niềm vui không thể diễn tả trong âm vang của giọng nói đó.

Giọng nói còn chưa dứt, hình bóng Bologo, được khuếch đại bởi Aether, đã biến thành một luồng sáng xanh lam kỳ lạ, lao vút về phía những tên côn đồ trong màn sương.

"Ngươi điên rồi!"

Camp ló ra khỏi chỗ nấp và cố gắng dùng súng yểm hộ Bologo. Theo hắn thấy thì hành động của Bologo chẳng khác nào là đang tự sát, nhưng sau một vài tiếng súng lẻ tẻ, một cảnh tượng mà hắn khó có thể hiểu nổi đã xuất hiện.

Những tia lửa yếu ớt lập lòe trong màn sương mù, rồi ngọn lửa ầm ầm lao thẳng về phía Bologo.

Đó là vũ khí giả kim mang tên "Quyền trượng gọi lửa", tác dụng rất đơn giản, tạo ra ngọn lửa nóng rực mà thôi, các nhà giả kim thường dùng nó làm gậy chống, tiện cho việc nung nóng kim loại bất cứ lúc nào. Nhưng dưới sự cải tạo của Hiệp hội Thương nhân Xám, uy lực và tính không ổn định của thứ này đã được tăng lên rất nhiều, giống như một khẩu súng phun lửa không mà cần xăng.

Bologo không né tránh, ngọn lửa thiêu đốt lập tức nhấn chìm hắn, bóng người màu xanh lam biến mất, Camp đã có thể hình dung ra thi thể cháy đen của Bologo.

Nhưng ngay sau đó, trong ngọn lửa cuồn cuộn, ngay giữa trung tâm chói lòa bỗng hiện ra một chút bóng đen, sau đó bóng đen tiếp tục bành trướng, thậm chí biến thành một bóng người mờ ảo.

Cây búa vuốt xung chấn bị nóng đỏ đập tan luồng lửa, gõ nát đầu tên côn đồ.

Ngọn lửa lớn im bặt, và khi khói đen bốc lên tan biến, hiệp sĩ mặc áo giáp từ từ nhấc cây búa vuốt lên, tên côn đồ trước mặt hắn đã biến thành một cái xác không đầu, yếu ớt ngã xuống vũng bùn.

Bologo quay lại, bộ giáp sắt trông như vảy rắn nóng đỏ đã nguội đi và biến thành màu trắng xám.

Vảy rắn nhanh chóng biến mất, hóa thành một bầy rắn bò lại vào dưới áo Bologo. Con ngươi xanh biếc nhìn đám côn đồ đang có mặt, tiếng thở hổn hển kỳ lạ vang lên bên tai mỗi người, như thể một con dã thú khát máu đang lờn vờn ở ngay sau lưng họ.

Sự tĩnh lặng bị phá vỡ bởi những tiếng gầm giận dữ. Đám côn đồ vung dao rựa, bóp cò súng, cộng thêm nhiều phản ứng Aether nổ ra, không rõ đó là Người thăng hoa đối địch hay là vũ khí giả kim đã được kích hoạt.

Nhưng điều này không thể cản bước tiến của Bologo. Sợi dây gắn móc vốn được dùng để chạy trốn và di chuyển, đã được Bologo bắn ra ngoài, ghim chính xác vào cánh tay của một tên côn đồ, ngay sau đó nó được thu về, nhanh chóng kéo cả hắn tới.

Bologo giơ búa vuốt lên, không phải là hắn vung búa đập về phía tên côn đồ, mà là tên côn đồ chủ động lao vào đầu búa của hắn.

Các hình ảnh đan xen vào nhau, cơ thể tên côn đồ trông như bị bẻ cong bởi một lực rất lớn. Cột sống bị gãy, mất đi lực nâng đỡ, gập lại theo một góc kỳ lạ, lăn vài lần trên mặt đất, chết trong im lặng.

Không có bất kỳ lời hăm dọa nào, Bologo lao về phía phản ứng Aether gần nhất. Giải quyết xong những sức mạnh siêu phàm này, đám côn đồ còn lại đối với hắn không khác gì đi săn ác ma, ung dung mà thoải mái, thậm chí còn có chút giải tỏa áp lực.

Giải tỏa áp lực?

Quả thực dạo gần đây áp lực của mình có chút lớn, không phải là thâm cừu đại hận gì mà chỉ là có quá nhiều thứ lộn xộn chồng chất lên nhau khiến mình cảm thấy rất khó chịu.

Nghĩ đến đây, bóng dáng của Amy hiện lên trước mắt Bologo.

Đôi khi Bologo nghĩ Amy giống như một... con mèo con? Có lẽ, nàng rất tò mò, muốn đến gần loài người và tìm hiểu đủ thứ về họ, nhưng lại bởi vì không hiểu rõ loài người mà trở nên thấp thỏm lo âu trước mọi hành động của loài người.

Bologo không biết phải giải quyết vấn đề này như thế nào, ít nhiều hắn cũng có thể hiểu được suy nghĩ của Amy, nhưng dù thế nào đi nữa, Bologo cũng không thể trực tiếp nói với Amy rằng, ngươi chỉ là một công cụ thôi, đừng cố đến gần lài người nữa, thế thì không khỏi quá tàn nhẫn.

Amy hiểu về loài người, nhưng vẫn chưa đủ, nàng chưa biết về sự xấu xí và tà ác của con người, cũng như ham muốn và điên rồ của họ.

Vung búa lên, một tên côn đồ khác bị gõ cho máu thịt be bét, ngã xuống vũng bùn, đủ loại mùi hôi thối lưu lại trên quần áo.

Tàn nhẫn?

Xét về sự tàn nhẫn, Bologo đúng là tên đồ tể tàn nhẫn nhất.

Theo lý thuyết thì những chuyện như vậy đối với Bologo không khó, nhưng hắn đã sớm nhận ra rằng lý do tại sao mình làm những hành động tàn bạo với đám người này mà không có bất kỳ áp lực gì, chính bởi vì đám người này đáng phải bị trừng phạt như thế. Mình chỉ vượt quá giới hạn quyền lực và đẩy nhanh quá trình như một kẻ càng ác hơn mà thôi.

Amy vốn không làm gì sai, hoặc nói việc nàng sinh ra vốn là một sai lầm, nàng sinh ra từ huyễn tưởng điên rồ và cấm kỵ kia của Taida.

Bologo thử đặt mình vào góc độ của Amy để suy nghĩ về tất cả những điều này, ngay sau đó hắn liền thấy bất lực.

Cảm giác bất lực này khiến Bologo càng thêm khó chịu, thậm chí là cáu gắt.

Quyền Trượng Gọi Lửa lại bùng lên lần nữa, nhiều luồng lửa bao trùm Bologo từ các hướng khác nhau, nhưng điều này vẫn không thể cản trở tốc độ của Bologo. Hắn sải bước ra khỏi biển lửa và đối mặt với làn mưa đạn.

Đạn dày đặc bắn vào người hắn, nhưng chỉ tóe ra nhiều tia lửa, bầy rắn nhanh chóng trườn trên bề mặt cơ thể Bologo, lớp vảy dày đặc dễ dàng làm chệch hướng tất cả các viên đạn.

Bologo duỗi tay ra bóp cổ một tên côn đồ, hắn la hét và dùng dao chém vào người Bologo, nhưng lại chỉ nghe thấy tiếng kim loại va vào nhau, một tên côn đồ khác lao ra từ bên cạnh, hắn nắm lấy bàn tay còn lại của Bologo và cố gắng để cứu đồng bọn của mình.

Nhưng tất cả đều là vô ích, với Aether Khuếch đại, Bologo bóp gãy cổ tên côn đồ, nắm chặt nắm đấm nhuốm máu, sau đó vòng lại nện vào đầu một tên côn đồ khác.

Cảm giác được thỏa mãn cơn bạo lực thực sự rất tuyệt vời, ngay cả sự cáu kỉnh trong lòng cũng được giải tỏa đi rất nhiều. Bologo ném cây búa vuốt xung chấn ra, nện bật ngược một tên côn đồ khác. Nhìn mặt hắn bê bết máu, Bologo tố chất thần kinh bật cười.