Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 213: Thử thách giá trị


Bologo đã phán đoán sai ngay từ đầu, hắn nghĩ rằng Amy không biết gì, nhưng trên thực tế, ngược lại, Amy mới là người biết được nhiều bí mật nhất, nàng là cốt lõi cho việc phục sinh Alice, mọi mật của Taida đều liên quan đến nàng.

Hắn không lớn tiếng chất vấn hay quát mắng Amy, mà chỉ hỏi với giọng đều đều, lạnh như đêm đông.

Amy không im lặng quá lâu, nàng lên tiếng, "Sư phụ muốn phục sinh Alice".

"Phục sinh như nào?" Bologo hỏi.

"Linh hồn quyết định thể xác, nhưng điều này có lẽ có thể bị đảo ngược, để thể xác quyết định linh hồn", Amy ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào Bologo, "Định hình vật chứa trở về hình dạng ban đầu, khiến linh hồn trong đó được sửa chữa khỏi sai sót của nó".

"Tất cả đều là kế hoạch của Taida? Ngay từ đầu ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng có thể che giấu những chuyện này khỏi bọn ta, nên thay vào đó đã lợi dụng."

Bologo nhận ra rằng một lý do khác khiến Taida không ra tay với mình và Palmer là ông ta muốn lợi dụng hai người họ để cho Cục Trật tự tìm thấy địa điểm tổ chức buổi đấu giá.

Không biết Taida sẽ làm cách nào để giành lấy Trái tim bất diệt, nhưng rõ ràng, chỉ cần nơi đó hỗn loạn là ông ta sẽ có cơ hội giành chiến thắng.

Cách tốt nhất để gây ra hỗn loạn là để mấy thế lực này xung đột với nhau.

"Sư phụ chưa bao giờ nói với ta về điều này, ông ấy chỉ bảo ta làm những gì nên làm", Amy nói.

"Những gì ngươi nên làm là gì?"

"Bảo vệ nàng cho tốt."

Amy gõ vào ngực, nơi mà Hòn đá triết gia của Alice được giấu trong lõi vĩnh cửu.

"Vậy ngươi nghĩ gì, Amy?"

Brlogo hỏi lại, nhưng câu hỏi của hắn lần này có vẻ hơi khó hiểu.

Amy không trả lời mà giữ im lặng.

Borlogo hít một hơi thật sâu. Đôi khi im lặng cũng là một câu trả lời.

"Chỉ mong sư phụ ngươi không làm ra chuyện gì đó điên rồ. Tuy ta không thích ông ta cho lắm, nhưng dù gì ta cũng được ông ta chăm sóc một thời gian. Nếu có thể, ta không muốn vung dao về phía ông ta."

Tuy miệng nói như vậy, nhưng giờ đây, ánh mắt Bologo nhìn Amy có hơi kỳ quái.

"Sư phụ định làm chuyện gì tồi tệ sao?"

Amy lo lắng. Nàng không hề biết cánh cửa kia dẫn đến đâu, chẳng qua là nàng cảm thấy bầu không khí hôm nay có gì đó rất không ổn.

Thái độ hòa thuận bình thường không còn nữa, mọi người ai cũng có vẻ thù địch và cảnh giác với nhau.

"Không biết, nhưng nơi mà ông ta đến rất tệ... ông ta không nên xuất hiện ở đó."

Sau khi Bologo nói xong, hắn định quay người bước vào cửa, nhưng Amy đã đưa tay ra kéo hắn lại.

"Ta sẽ đi với ngươi."

Quầng sáng trong mắt nàng trở nên rõ ràng, góc cạnh, Amy không muốn để bi kịch xảy ra.

"Cánh cửa này chỉ cho phép một người đi qua."

Bologo vừa dứt lời, Aether liền trào dâng, ánh sáng chói lòa lóe lên, quần áo rơi nhẹ xuống đất, rồi một luồng hơi lạnh quét dọc cơ thể, một tia sáng yếu ớt bao quanh người Bologo.

"Giờ thì sao?"

Giọng nói vang lên trong đầu Bologo.

Bologo do dự một lúc, rồi nhặt chiếc vali mà Palmer đã chuẩn bị và lao vào bóng tối hư vô.

...

Ánh đèn mờ trong căn phòng u ám chiếu vào người đàn ông đứng trước gương. Gray nhìn mình trong đó, hình bóng quen thuộc không còn nữa, mà là một gương mặt tàn tạ và héo hon.

Gray không thể nhớ nổi mình đã trải qua bao nhiêu ngày trong Khe nứt lớn này nữa, và hắn cũng chẳng thể nhớ nổi mình trông như thế nào trong quá khứ. Cơn đau nhói ập đến trên người, hắn lấy thuốc như một thói quen và đâm kim dọc theo cánh tay để giảm bớt sự ảnh hưởng của cơn đau.

Hắn đã bắt đầu nghiện thuốc, giờ Gray thậm chí còn không thể ngủ được nếu không có sự hỗ trợ của thuốc an thần.

Mỗi lần nhắm mắt, Gray đều sẽ quay về cái đêm giông bão ấy, Jamon phản bội, còn Miransha thì chết thảm ngay trước mắt mình...

May mắn thay, Gray vẫn còn sống, và thậm chí còn có cơ hội để trả thù, cho dù phải thiêu cháy cả bản thân.

Vốc mạnh nước lên mặt để tỉnh táo hơn chút.

Sau khi tỉnh táo, mọi giác quan đều trở nên nhạy bén, Gray có thể mơ hồ nghe thấy tiếng động do kim loại rung chuyển.

Nó đã phát ra tiếng động từ vài phút trước.

Gray không vội, hắn biết mình còn nhiều thời gian. Chọn bộ quần áo đã được khâu lại, đó là đồng phục của Thanh kiếm bí mật của Đức Vua. Gray mặc nó rồi nhìn mình trong gương, điều này khiến hắn nhớ lại ngày mà hắn gia nhập Thanh kiếm bí mật của Đức Vua.
Cuối cùng là nhặt chiếc huy hiệu lốm đốm và gắn nó lên trên ngực, Gray đưa tay ra và cầm Thanh kiếm bí mật cao quý, thứ mà đã từng thuộc về Miransha.

"Jamon..."

Giọng Gray khàn đi và đầy uất hận.

Lúc này, cánh cửa phía sau hơi hé ra, ánh sáng tràn vào, qua tấm gương, Gray có thể nhìn thấy bóng người đang đứng ở đó.

"Đã bắt đầu rồi, ngươi vẫn chưa xuất phát?" Người đàn ông hỏi.

"Những gì ngươi nói là thật? Những kẻ đó là cận vệ Lá Chắn?" Gray phớt lờ lời của người đàn ông và hỏi về chuyện khác.

"Thật hay giả có còn quan trọng nữa hay không? Dù sao thì Jamon cũng nằm trong đó, chúng đều sẽ là kẻ địch của ngươi." Người đàn ông nói.

"Đúng thế", Gray gật đầu, nghiêng đầu nhìn bóng người đứng ở cửa, "Vậy còn ngươi, Vika? Ngươi làm tất cả những chuyện này để làm gì?"

“Vika?” Người nọ cười lắc đầu, “Vika hôm nay đã nghỉ”.

Người đàn ông bước về phía Gray, gương mặt của hắn dần trở nên rõ ràng hơn. Hắn và Vika có ngoại hình giống hệt nhau, hay nói chính xác hơn thì hắn là Vika, nhưng Gray hiểu rằng phần bên trong của lớp vỏ kia mới khác nhau.

"Ngươi là ai?" Gray hỏi, "Dù sao thì ta chắc chắn sẽ chết ở trong đó. Một người chết biết được bí mật thì cũng không có vấn đề gì, đúng không?"

Người đàn ông suy nghĩ một lúc. Đó là sự thật. Sau đó Thần nói chuyện với Gray thông qua cơ thể của Vika.

"Ngươi có thể gọi ta là Mammon."

Trong mắt Gray chợt lóe lên một tia sáng kỳ lạ. Hắn không tỏ ra quá ngạc nhiên, sống ở đây lâu như vậy nên hắn đã mơ hồ đoán ra được điều này.

"Rốt cuộc thì ngươi muốn làm gì? Đây là vương quốc của ngươi, ngươi biết tất cả hành tung của cận vệ Lá Chắn, thậm chí là cả mục đích của chúng, tại sao ngươi lại mặc kệ cho chúng? Chỉ vì ngươi không thể can thiệp trực tiếp vào hiện thực?"

Gray tiếp tục hỏi, đây là quãng thời gian cuối cùng trong đời hắn, hắn muốn biết thêm nhiều bí mật hơn.

"Mặc kệ? Ngươi nghĩ rằng ta đang mặc kệ họ?" Mammon không hiểu.

Nghe thấy câu trả lời như vậy, ánh mắt của Gray trở nên nghiêm trọng. Hắn nhận ra rằng chuyện không đơn giản như mình nghĩ.

"Chúng cũng bị ngươi sắp đặt?"

“Không, chỉ là vừa hay lợi dụng họ.” Mammon cười rồi nói, “Ngươi đừng nhìn ta như vậy, kỳ thật ta cũng có mục đích riêng”.

"Mục đích riêng?"

"Ngươi đang hỏi quá nhiều, Gray", Mammon nói.

"Ta cũng là một phần trong kế hoạch của ngươi, phải không? Ít nhất cũng phải để ta biết vì sao mình chết chứ?" Gray nói bằng giọng vô cảm.

"Sao lại thế? Chúng ta đôi bên cùng có lợi. Ta đã để cho ngươi ở đây, còn cho ngươi cơ hội báo thù..."

“Nhưng đó cũng chính là điều ngươi muốn, chẳng phải vậy sao?” Gray ép từng bước.

Từng tràng cười khàn khàn và quái gở vang lên. Đôi mắt của người đàn ông trũng sâu, các cơ trên mặt vặn vẹo, hắn nở một điệu cười cường điệu mà kỳ dị.

"Ta đang tìm một người, một người anh em của ta, hai bọn ta đã rất lâu rồi không gặp."

Mammon bỗng nói, "Ta đã nghĩ rằng mình sẽ phải tiếp tục tìm kiếm như này, nhưng không lâu trước đây, ta đã gặp một người khác, hắn đã chỉ dẫn cho ta".

"Ngươi nói đúng, Gray, ta không thể can thiệp trực tiếp vào thế giới này. Vì thế nên một chuyện đơn giản như vậy mới tốn từng ấy năm."

Cặp đồng tử rỗng tách ra, trông như tế bào không ngừng biệt hóa, con ngươi dày đặc lấp đầy lòng trắng của mắt. Mammon đến gần Gray, với tiếng thì thầm kỳ dị văng vẳng bên tai.

"Đây là một thử thách để sàng lọc ra người thực sự có giá trị."

Gray đoán ra được chuyện gì xảy ra tiếp theo, hắn không cảm thấy gì nhiều về nó, chỉ có nhàm chán.

"Người có giá trị nhất sẽ trở thành người đi vay của ngươi, làm chân chạy thay cho ngươi."

Gray nhớ đến cái mặt nạ nhợt nhạt kia, hắn có liên quan rất lớn với tất cả những chuyện này.

"Là Nhà Ảo Tưởng? Ngươi vừa ý giá trị của hắn?"

"Không không không, giá trị không cố định", Mammon phủ nhận, sau đó thì hỏi Gray, "Ngươi nghĩ giá trị của một người nên được đánh giá như thế nào?"

Gray không nói lời nào, Mammon lại bật ra một tràng cười chói tai.

"Ai cũng có cơ hội để chứng minh giá trị của mình, kể cả ngươi, Gray."

Gray lắc đầu, lãnh đạm nói: "Phước lành của Ma quỷ? Quên đi".

Hắn bước qua Mammon, rồi nhặt thứ vẫn đang phát ra tiếng ồn nãy giờ, đó là một chiếc chìa khóa tối đen như mực. Gray nhét nó vào lỗ khóa trên cánh cửa, rồi mở ra bóng tối.

Gray nắm chặt Thanh kiếm bí mật của Mirasha rồi bước vào đó.

...

"Ma quỷ ... Ta ghét những kẻ quái đản và điên rồ này, nhưng không thể không thừa nhận rằng, khi ngươi rơi vào tình huống tuyệt vọng, chỉ có chúng mới sẵn sàng giúp một tay."

Đức vua Bóng Tối ngồi trên đáy kính tròn, biển sương mù phía dưới rọi lên ánh sáng mờ ảo, con ngươi đục ngầu dưới lớp mặt nạ quan sát.

Phía sau Đức vua Bóng Tối, Ghế thứ Ba canh gác ngay bên cạnh như một người cận vệ, bảo vệ ông ta mọi lúc.

“Họ đã xuất phát chưa?” Đức vua Bóng Tối hỏi.

“Đã tới địa điểm. Chúng ta phải lấy được Trái tim bất diệt.” Ghế thứ Ba đáp lại.

"Tình thế bắt buộc..."

Đức vua Bóng Tối không cảm thấy phấn khích vì lời nói của Ghế thứ Ba, mà thay vào đó là tràn đầy nghi ngờ.

“Có chuyện gì vậy?” Ghế thứ Ba hỏi.

“Chúng ta đang ở trong lãnh địa của Bạo Chúa, giờ lại đi cướp vật tế được hiến dâng cho hắn… Hắn im lặng như vậy, thật sự khiến người ta cảm thấy bất an.” Đức vua Bóng Tối nói khẽ.

"Bọn ta giữ bí mật rất tốt, không ai biết mục đích của chúng ta, ngay cả Cục Trật tự đến giờ vẫn chưa thể truy ra được." Ghế thứ Ba nói.

"Không, ngươi đánh giá Ma quỷ quá thấp rồi. Nếu như là ở nơi khác thì còn đỡ, nhưng đây là Khe nứt lớn. Ở vương quốc này của hắn, Bạo Chúa không gì không biết."

Tâm trạng của Đức vua Bóng Tối rất khó để tĩnh lại, ông ta chưa bao giờ thích nơi này, cho dù là trước kia hay hiện tại.

"Nhưng hắn không hề làm gì cả."

Nghe Ghế thứ Ba đáp lại, Đức vua Bóng Tối dừng lại vài giây, sau đó nói.

"Chưa biết chừng hắn đã làm xong những gì hắn muốn làm."

Ghế thứ Ba không hiểu câu vừa rồi của Đức vua Bóng Tối, mà Đức vua Bóng Tối cũng không có ý định giải thích. Ông ta chỉ nhìn chăm chú vào biển sương mù phía dưới và nói giọng trầm thấp, khàn khàn.

"Đừng coi thường ma quỷ, chúng có thể làm bất cứ điều gì, nhưng cũng đừng quá đề cao ma quỷ, chúng chỉ là những tù nhân đáng buồn mà thôi."