Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 221: Sàng lọc giá trị


Trong lúc các thế lực khác nhau chiến đấu đến chết ở hội trường, Ngã Ba Vô Định lại lộ ra vẻ yên tĩnh đến không ngờ. Nơi đây, như thường lệ, ảm đạm và sâu thẳm, sau trận bão tuyết, băng bao phủ mọi ngóc ngách của khu công trình phức hợp biến dạng này.

Có rất ít người đi bộ trên đường phố, ngay cả khách trong quán bar Mạng Nhện cũng lác đác chả có mấy.

Không biết có phải do thời tiết xấu đã ảnh hưởng việc đi lại của mọi người hay không, hay phần lớn cũng nhận được thiệp mời của Hiệp hội Thương nhân Xám tới cuộc chém giết hỗn loạn kia.

Có vài người biết được thông tin này thì nghi ngờ nhìn về phía sau quầy bar.

So với những sự kiện đang âm thầm diễn ra này thì điều khiến họ thực sự tò mò là Vika, người không bao giờ vắng mặt, hôm nay đã không xuất hiện sau quầy bar.

Bây giờ Nellie đang làm bartender, khi có người hỏi hắn về tung tích của Vika thì hắn sẽ bình tĩnh trả lời rằng hôm nay Vika nghỉ.

Nghỉ?

Không ai tin câu trả lời này. Đối với nhiều người, Vika chưa bao giờ rời quán bar kể từ khi họ biết Vika, nếu quán bar Mạng Nhện là trung tâm của Ngã Ba Vô Định thì Vika chính là tâm điểm của quán bar này, giờ hắn lại rời đi khiến ai cũng cảm thấy có chút bất an.

Phía trên quán bar Mạng Nhện, giữa những tòa nhà ngoằn ngoèo, vô số dây cáp tập trung về đây, cuối cùng quấn vào nhau trên tòa nhà quái dị như một quả trứng thịt khổng lồ.

Tất cả những ai đến quán bar nhìn lên đều có thể thấy quả trứng khổng lồ trong màn sương mù sâu thẳm, nó được bọc trong vô số dây cáp, như thể nó thực sự sản sinh ra một loại sinh vật nào đó chứa đựng đầy sự kỳ dị và điên rồ.

Bây giờ trong tòa kiến trúc khổng lồ, trông như quả trứng này, chỉ có một căn phòng cực kỳ tối tăm, Vika ngồi trên chiếc sô pha đổ nát, thả lỏng người.

Trong không khí nồng nặc mùi rượu, dưới chân hắn có mấy chai rượu cạn sạch nằm lăn lóc.

Chiếc TV đen trắng trước mặt là nguồn sáng duy nhất trong phòng, kèm theo tiếng điện sột soạt, ánh sáng nhạt đập vào thẳng mặt Vika, khiến khuôn mặt hắn không còn chút máu.

Hắn đang chăm chú xem nội dung trên TV, nội dung trên đó cho thấy đống máu thịt đang phát triển bừa bãi, liên tục lan rộng ra và nuốt chửng tất cả những người ở xung quanh.

Một bóng người quen thuộc đang lao vào chém tới tấp trong đó, giết chết từng con quái vật sinh ra từ máu và thịt một cách tàn nhẫn.

Vika biết người đàn ông này, tên hắn ta là Bologo Lazarus.

"Làm như này có ổn không? Một vụ thu hoạch giá trị hiếm có cuối cùng lại biến thành thế này."

Vika đột ngột lên tiếng như thể đang nói chuyện với một người khác, nhưng trong căn phòng tối tăm này, rõ ràng chỉ có mình hắn.

"Ngay từ đầu chúng ta đã biết không thể giữ Trái tim bất diệt. Cho dù có giữ được thì Cục Trật tự cũng sẽ không chấp nhận, nhưng còn trái cây Không Tưởng thì sao?"

Vika lắc đầu khó hiểu, dù đã làm việc chung lâu như vậy, hắn vẫn không thể hiểu nổi suy nghĩ của những tồn tại này... Về cơ bản thì cũng đúng, những kẻ này vốn là những tồn tại khó có thể hiểu nổi.

"Trái cây không tưởng cần phải được ai đó sử dụng thì mới có thể thể hiện giá trị của mình, nếu giữ lại thì nó mãi chỉ là một phần của bộ sưu tập nhàm chán trong tay ta mà thôi."

Một giọng nói khác vang lên, Vika đã quá quen thuộc với nó.

Vika nghiêng đầu nhìn về phía bên kia sô pha, không có người ngồi ở chỗ đó mà chỉ đặt một cái gương, trong gương một khuôn mặt quen thuộc mà xa lạ đang nhìn hắn.

"Đây là một cuộc sàng lọc, một thử thách, để chọn ra người có giá trị nhất..."

Hắn trong gương vui vẻ nói.

"Sau đó thì sao?" Vika hỏi.

“Ta muốn xem hắn sẽ muốn điều ước gì với trái cây không tưởng”, Bạo Chúa đáp.

"Chỉ thế thôi?"

Vika tiếp tục hỏi, hắn biết con quái vật trong gương nhất định không tốt bụng như vậy, nó có một mục đích khác, một mục đích tàn nhẫn.

"Ừm... ta muốn xem liệu điều ước của hắn có thể thành hiện thực hay không, và ta cũng muốn xem, khi ngay cả trái cây không tưởng cũng không thể thỏa mãn mong muốn của hắn, liệu hắn có..."

Bạo Chúa không nói tiếp mà thay vào đó là phát ra tiếng cười khàn khàn.

Vika không ngạc nhiên về chuyện này, hắn đã quen với phong cách của đám ma quỷ.

Ma quỷ không bao giờ nói dối và cũng không lừa gạt, chúng trung thực và tuân theo các quy tắc, nhưng tiếc rằng mọi lời đề nghị mà ma quỷ đưa ra đều sẽ dẫn con người đến một vực thẳm điên rồ hơn. Tuy nhiên điều đáng buồn nhất là con người ý thức được tất cả những điều này, nhưng lại không thể tìm ra lý do để từ chối .

"Ngươi thích ai?"

Vika hiểu được suy nghĩ của Bạo Chúa, vai trò của hắn đối với Bạo Chúa rất nhỏ, hắn chỉ là vật dẫn của Bạo Chúa trong thế giới hiện thực.

Thứ mà Bạo Chúa cần không phải là một vật dẫn như Vika, mà là một tác nhân thực sự có thể thực hiện mệnh lệnh của hắn.

"Là hắn? Hay là hắn?"

Vika bấn điều khiển từ xa, cảnh trên màn hình TV thay đổi một cách nhanh chóng.

Đầu tiên là một tên dường như bị lạc, hắn nhìn quanh và đứng trước một cánh cổng kiên cố. Màn hình thay đổi, một người phụ nữ khác đeo khăn che mặt đang bước nhanh, dựa trên kết cấu của tòa nhà thì hai người sắp gặp nhau.

"Hả? Không được, cả hai đều đã được anh chị em của ta chọn."

Bạo Chúa lắc đầu, thấp giọng nói.

“Beelzebub còn đỡ, trông nàng có vẻ điên rồ nhưng thực ra chỉ là một kẻ háu ăn, chỉ cần được ăn no thì nàng sẽ không quan tâm đến bất kỳ chuyện gì khác.

Nhưng người còn lại thì rắc rối hơn. Tất cả bọn ta đều rất ghét hắn, nếu như có thể thì tạm thời ta còn chưa muốn quấy rầy hắn."

"Vậy họ thì sao?"

Vika tiếp tục nhấn điều khiển từ xa.

Màn hình đen trắng tiếp tục chuyển đổi. Một đám chiến binh trắng xám được trang bị đầy đủ vũ trang đang tấn công vào bức tường đầy vệt sáng. Hỏa lực của họ cực mạnh, miền ảo kiên cố và bức tường đang vỡ từng chút một, như thể giây tiếp theo nó sẽ bị phá hủy hoàn toàn.

"Ồ, Cục Trật tự? Ta vẫn luôn nghi rằng có bóng dáng của anh chị em của ta đằng sau chúng, nhưng lại không thể đoán được là ai."

"Còn những người này?"

Trên màn hình đen trắng, một đám người khác đang lao rất nhanh trong hành lang, không giống như đám đông đang hỗn chiến kia, những người này rõ ràng đã được huấn luyện kỳ càng, mỗi người đều mang theo khí thế sát phát và mục đích rõ ràng.

“Khá thú vị, ta vẫn luôn quan sát chúng, có lẽ chúng sẽ mang đến cho ta một bất ngờ khác.” Bạo Chúa nói đầy ẩn ý.

Bấm điều khiển từ xa, màn hình chuyển sang đầu hành lang bên kia, hai người đáng lẽ không nên xuất hiện ở đây lại xuất hiện trước mắt Bạo Chúa, hai người chậm rãi bước đi, không biết đang tìm cái gì.

Nhìn thấy hai người, Bạo Chúa bật cười, chỉ vào TV và nói: "Ta thích hai người này".

"Đáng tiếc là hắn đã để mắt đến họ", Bạo Chúa nói với vẻ tiếc nuối," Thật đáng tiếc".

"Vậy hắn thì sao?"

Vika chuyển sang một người khác. Trong hội trường hỗn loạn, hắn ẩn trong bóng tối, ánh mắt luôn hướng vào Trái tim bất diệt, chưa hề rời đi.

Bạo Chúa không nói gì, chỉ cười, trông như đang chế nhạo người đàn ông trên màn hình.

Cuối cùng màn hình chuyển về góc nhìn ban đầu, giống như những gì đã thấy trước đó, một người đàn ông bạo lực vung vũ khí sắc bén trong tay và nghiền nát tất cả những con quái vật đang lao tới thành thịt vụn.

Bạo chúa im lặng, ngắm nhìn cảnh tượng trước mắt, thật lâu sau, hắn nhìn chằm chằm vào Bologo trên màn hình, trầm giọng nói.

"Giá trị tuyệt vời."

Nghe xong, Vika đặt điều khiển từ xa xuống và lặng lẽ quan sát tất cả.

Không ai có thể ngờ rằng đây mới là mục đích của Hiệp hội Thương nhân Xám... hay đúng hơn là mục đích của Bạo Chúa, thứ giá trị thực sự được dâng lên cho Bạo Chúa không phải hàng hóa được bán tại buổi đấu giá mà là những người đang đến vì dục vọng của mình này.

Họ là ai, họ làm gì, tác động của họ đến tiến trình của thế giới này.

Đây mới là chỗ thực sự có giá trị.

...

Olivia bước nhanh trên hành lang. Nàng nhận lời mời của Hiệp hội Thương nhân Xám chỉ vì muốn tìm thông tin mình cần thiết từ tồn tại đáng sợ kia, về chuyện mua đồ, hoàn toàn là chạy theo xu hướng.

Nhưng tình hình ở đây thay đổi quá nhanh. Cuộc tấn công của giáo phái Tinh Hủvà sau đó là những vụ nổ liên tiếp, rõ ràng là có ai đó đã đặt rất nhiều lớp bẫy ở đây, còn mình thì đã sa chân vào trong đó.

"Đám tâm thần này."

Olivia nhỏ giọng mắng. Nàng vừa mới định đến nơi mà ban đầu mình đến, nhưng chưa kịp đi thì một vụ nổ dữ dội đã biến nó thành một đống đổ nát, phá hủy mọi cánh cửa.

Không giống những người khác, là một gia tộc cổ xưa, nàng có cách để phá vỡ các quy tắc, nhưng rồi nàng lại nghe thấy tiếng nói của Bạo Chúa, tên điên đó đã biến nơi đây thành một đấu trường, sức mạnh điên loạn kia giáng xuống, ai cũng khó mà rời đi.

Khi nghe đến trái cây không tưởng, Olivia quả thực đã động tâm. Đối với nàng mà nói, giá trị của thứ này còn hơn nhiều so với Cục Thịt Dư Thừa hay Trái tim bất diệt, nhưng nàng cũng biết một điều, thứ mà ma quỷ hứa hẹn không dễ dàng lấy được như vậy.

Bây giờ nàng chỉ muốn tránh xa xung đột và tìm một thời điểm thích hợp để thoát khỏi đây.

"Nhân vật chính thật sự còn chưa tới."

Olivia lẩm bẩm một mình. Nàng biết vị trí địa điểm tổ chức buổi đấu giá này, và cũng biết rằng phía ngoài kia, một con quái vật khổng lồ đang nhìn chằm chằm vào nó.

Cho đến nay, Cục Trật tự vẫn chưa xuất hiện, cũng có thể đã xuất hiện rồi, chỉ là nó đang ẩn trong bóng tối mà thôi.

Nàng coi như đã từng quen biết với Cục Trật tự, nhưng đó là chuyện một trăm năm trước, trong cuộc chiến Hừng Đông đã tiêu diệt tộc Bóng Đêm.

Đối với kẻ bất tử thì khoảng thời gian như vậy không phải là dài, mọi thứ như mới xảy ra vào ngày hôm qua.

Ngoài tức giận thì nàng còn vô cùng e ngại, nàng biết rất rõ đám người đó sẽ làm gì khi chạm trán với họ ở cái nơi quỷ quái này.

Quá tệ.

Olivia thậm chí còn hoài nghi rằng liệu buổi đấu giá này có phải là một bẫy của Cục Trật tự và Bạo chúa hay không. Dù sao thì đây không phải là lần thứ nhất hai bên hợp tác.

Vậy con cá mà chúng câu có phải là mình không?

Olivia nhanh chóng suy nghĩ này. Nếu mục tiêu của chúng là mình thì giờ đáng lẽ ra mình đã bị bắt lại và phơi dưới ánh nắng mặt trời rồi.

Giáo phái Tinh Hủ?

Rất có khả năng, Olivia biết thứ gì ẩn dưới Khe nứt lớn này, và giáo phái Tinh Hủ chắc chắn sẽ là vị khách không được Cục Trật tự chào đón nhất.

Họ có thể cho phép Bạo Chúa lập vùng đất riêng của mình ở đây, nhưng sẽ không bao giờ cho phép giáo phái Tinh Hủ tiếp cận nó.

Chỉ có điều... Olivia không nghĩ mọi chuyện sẽ đơn giản như vậy.