Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 224: Cạm bẫy


Lý do khiến tộc Bóng Đêm mạnh mẽ không chỉ bởi vì đặc tính bất tử của họ, mà càng quan trọng hơn là số lượng kinh khủng của họ. Sau nhiều năm tự nghiên cứu, tộc Bóng Đêm đã phát triển một bộ thuật giả kim nhắm vào máu hoàn chỉnh.

Nghe nói họ có thể trích xuất các mảnh ký ức từ máu, cũng như lần theo dấu vết của nó.

Olivia lấy được máu của Palmer. Nàng đã ghi nhớ nó, bản thân đây đã chính là một lời đe dọa, uy hiếp rằng hắn đã bị tộc Bóng Đêm để mắt tới.

Palmer không tin tưởng vào vận may của mình, nhưng hắn tin tưởng người cộng sự của mình. Cả hai người họluôn hành động cùng nhau, và nếu Olivia thực sự tìm tới để trả thù thì hắn tin rằng Bologo, người cũng là một kẻ bất tử, có thể xử lý hoàn hảo tất cả những chuyện này.

Cảm ơn ngươi rất nhiều, Bologo!

Đúng là cộng sự tuyệt vời nhất của ta!

Palmer hét lên trong nội tâm, còn về cảm giác áy náy, không có từ này trong từ điển của Palmer.

Trần nhà trên đỉnh đầu bị sụp thành một khoảng trống khổng lồ, trên mặt cắt đá có thể nhìn thấy vô số lỗ máu dày đặc đang chảy ròng ròng, từng miếng thịt còn đang nhấp nhô. Những mầm nhánh mới đua nhau mọc ra và vươn dài về phía hai phần thịt tươi bên dưới.

"Hẹn gặp lại lần sau, Bologo... hy vọng ngươi còn sống."

Olivia nửa thật nửa đùa. Ngoài tức giận, thế mà nàng lại hơi kỳ vọng, hy vọng rằng hai tên quái đản nàng gặp hôm nay sẽ sống sót.

Có rất nhiều người trên thế giới này, nhưng rất ít người giống như họ, nếu có thể thì Olivia muốn biến họ thành tiêu bản và thêm vào bộ sưu tập của mình.

Nàng không phải ma quỷ, không thể lưu giữ được những linh hồn kỳ quái này, nhưng ít nhất nàng có thể phong ấn cơ thể họ.

Hình bóng bắt đầu mờ đi, sau đó hoàn toàn tán loạn thành một đám khói mờ rồi tan biến.

Palmer không mất cảnh giác mà nhìn chằm chằm vào nơi Olivia vừa biến mất. Sau vài phút không có gì xảy ra, hắn mới thở phào nhẹ nhõm và ngã vào tường.

Tinh thần trở nên thoải mái, rồi cơn đau dữ dội bỗng ập đến.

Hắn và Olivia đều nằm trong phạm vi ảnh hưởng của vụ nổ, tộc Bóng Đêm bất tử đương nhiên không có vấn đề gì, nhưng Palmer với cơ thể bằng xương bằng thịt bình thường thì thực sự đã bị thương rất nặng.

Trên quần áo đều có vết máu, thậm chí còn cả vết xước đến muộn từ Olivia, vết thương không sâu nhưng ê ẩm như một con rắn độc, Aether chui xuống dọc theo vết thương và cắn xé vào dây thần kinh của hắn.

May mắn là mình đã vượt qua thử thách muối và lưu huỳnh nên không yếu ớt đến vậy, nếu không thì Palmer đã hôn mê từ lâu.

Nhìn đống máu thịt bò lổm ngổm xung quanh, Palmer hiểu đây không phải là nơi thích hợp để hôn mê, có khi tỉnh dậy khéo chỉ còn lại nửa người.

Rút con dao gấp từ thắt lưng ra, Palmer chống nó xuống đất để đứng dậy một cách khó nhọc, còn tay kia thì nâng khẩu súng lục mang tên Sấm Sét lên.

Đống máu thịt kéo dài ra đang tạo hình, phần xương trắng ởn, có gai làm cơ thể chính, các đốt ngón tay dày đặc mọc dọc theo ngoại vi của nó, sau đó nó được phủ thêm bởi một lớp thịt sền sệt, trông như một con sâu đỏ tươi khổng lồ.

Càng ngày càng có nhiều con sâu như vậy xuất hiện. Palmer bắn trả, sau mỗi lần bắn, một con sâu sẽ nổ thành một màn sương đẫm máu, nhưng chúng sẽ sớm quay trở trở lại, mọc lên như cỏ dại.

"Nhanh lên!"

Trong tiếng súng không ngừng vang lên, Palmer cáu kỉnh hét lớn.

Không rõ hắn đang gọi ai, nhưng ngay khi Palmer bị bao vây bởi đám sâu khổng lồ và sắp bị ăn tươi nuốt sống, thì biển sương mù phía sau cánh cổng bỗng cuộn trào dữ dội.

Palmer biết ai đang đến, trong cơn đau đớn tột cùng và mơ màng, hắn cố gắng nhấc người dậy, hô hoán một cơn cuồng phong gào thét.

Quăng tất cả dao ném trên người ra, chúng bao quanh Palmer, tạo thành một cơn bão của những lưỡi dao sắc bén, giết sạch đám sâu đang đến gần.

Chỉ trong nháy mắt, màn sương máu đỏ tươi bao trùm lấy Palmer, máu thấm đẫm quần áo và trải dài khắp cơ thể, khiến hắn trông như vừa mới được tắm trong máu,

Thịt và mảnh xương bay tung tóe, một số lượng lớn sâu đã chết, nhưng chẳng mấy chốc lại có thêm con mới, chúng nối tiếp nhau như tre già măng mọc, dao ném bắt đầu vỡ vụn, biến thành miếng sắt vung vẩy.

Gió đang yếu dần, Palmer nghiêng người sang một bên, nhìn đám sâu đói khát này.

Một giây trước khi cái chết ập đến, một sự tĩnh lặng khổng lồ tràn vào.

Palmer trong phút chốc cảm thấy như bị ngạt thở, kiểu như cá bị tách ra khỏi biển cả, nhưng đám sâu này phản ứng còn mãnh liệt hơn hắn. Trông chúng như vừa bị trúng độc, tất cả co giật dữ dội, phần máu thịt nát ra không tiếp tục mọc lại mà không ngừng rỉ máu.

Tiếng hơi thở nặng nhọc phát ra từ biển sương mù, đầu tiên là một âm thanh đơn điệu, sau đó tiếng thở trở nên dày đặc hơn, hòa vào bản hòa tấu im lặng này.

Palmer nhìn thấy những bóng ma xám xịt đến từ biển sương mù.

Trang phục của họ hơi kỳ dị, trông như bộ quân phục hiện đại nhưng ở những bộ phận quan trọng như ngực thì vải và giáp lại được dán liền với nhau.

Ai cũng đội mũ giáp màu xám trắng, nó được nối với mặt nạ không có mặt, mũi, trông như những con rối, tiếng thở trầm đục phát ra từ van thở dưới mặt nạ không ngừng vang lên.

Có người mang theo một chiếc khiên nặng trĩu, tay kia cầm búa chiến, có người vác theo một khẩu súng máy, dây đạn kéo dài đến tận túi đạn phía sau lưng, thậm chí có hai người trong số họ còn mang theo súng phun lửa, từng đốm lửa nhỏ đang lập lòe ở đầu nòng.

Một đội vừa hiện đại vừa cổ điển, đi đầu là một người đàn ông mặc trang phục đơn giản, trang bị của hắn không phức tạp như những người khác, chỉ dắt một con dao quân dụng quanh hông, trông như một chỉ huy trên chiến trường.

Không cần bất cứ lời nào, người chỉ huy rút con dao quân dụng của mình ra, chỉ trong nháy mắt cảm giác ngột ngạt ngày càng trở nên dữ dội hơn, Palmer biết chính xác chuyện gì đang xảy ra.

Aether Ngăn Cấm.

Dưới sự chỉ huy của người chỉ huy, tất cả Aether đang rút khỏi khu vực này với tốc độ cực kỳ nhanh chóng, bất cứ nơi nào họ hành quân qua, mỗi tấc đất sẽ ở trong tình trạng Aether chân không.

Những người còn lại trong đội cũng di chuyển, súng phun lửa được kích hoạt, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt đống máu thịt, khiến Palmer ho liên tục vì khói hăng.

Đám rễ và chồi thối cần phải có Aether hỗ trợ để phát triển, ở trạng thái Aether chân không, chúng nhiều nhất chỉ là một tảng máu thịt quái dị mà thôi.

Tiếng rít khàn khàn vang lên từ trên đống máu thịt, trong tiếng than khóc nó đã bị thiêu thành một lớp vỏ cháy đen như mực.

Thành viên đội cầm khiên vung cây búa chiến lên đập lớp vỏ cháy xém vỡ vụn. Các thành viên khác trong đội băng qua và tiếp tục mở đường trong đống máu thịt bầy nhầy này.

Như thể không có gì có thể ngăn cản họ, cả đội tiến lên một cách trật tự, im lặng như một đám thần chết màu xám.

"Rễ mầm thối rữa đã lan rộng. Chúng bám rễ ở đấu trường trên cùng."

Thấy chỉ huy đi tới, Palmer nhanh chóng báo cáo.

"Chắc chắn rằng Trái tim bất diệt đã xuất hiện, đó là lý do khiến giáo phái Tinh Hủ đến đây", Palmer nói một cách dứt khoát, gọn gàng, "Bạo Chúa đáp lại bằng cách ban sự che chở của hắn xuống và hứa hẹn trái cây không tưởng".

Chỉ huy gật đầu, rồi quay đầu nhìn về phía đội viên đang cầm nỏ, dừng vài giây sau đó nói: "Quả thực có thể cảm nhận được một sức mạnh khác đang giúp chúng ta, khi đối đầu với giáo phái Tinh Hủ thì sẽ được sức mạnh của Bạo Chúa ban phước lên người".

“Có cần đổi mục tiêu không?” Thành viên đội cầm khiên hỏi.

Tầm vóc của hắn cao nhất trong đội, và tương ứng, áo giáp của hắn cũng nặng nhất, trông như một con tê giác thép.

"Sido?"

Palmer nghiêm túc không được vài phút, ngập ngừng hỏi.

Đáng tiếc là đối phương không thèm để ý đến hắn, tất cả thành viên của đội hành động chống bạo loạn này đều đeo một chiếc mặt nạ.

“Không, theo kế hoạch ban đầu phong tỏa nơi này.” Chỉ huy ra lệnh.

"Phong tỏa? Phía trên đã phát điên vì hai cái thứ kia rồi!" Palmer hét lên khi nhìn thấy bộ dạng bình thản của hắn.

"Không quan trọng," chỉ huy lắc đầu và ra lệnh cho các thành viên trong đội, "Tiếp tục phong tỏa và trấn áp mọi Người thăng hoa mà chúng ta nhìn thấy, không được để bất cứ ai rời đi".

Palmer sững sờ, hắn không hiểu lời vừa rồi của người đàn ông nên cố gắng đứng dậy và hét lên.

"Yas! Ngươi đang làm cái quái gì vậy!"

Nhiệm vụ của hành động lần này là cướp lấy Trái tim bất diệt. Mình mãi mới đánh nổ được một lối vào. Mấy người này lẽ ra phải hung hãn giết vào đấu trường, đốn hạ giáo phái Tinh Hủ và hoàn thành công việc Trái tim bất diệt mới đúng chứ.

Nhưng bây giờ mọi thứ đã thay đổi, Palmer không hiểu nổi tình hình lúc này.

Chiếc mặt nạ bật lên, gương mặt của Yas lộ ra, hắn lạnh lùng nhìn Palmer và nói khẽ.

"Palmer, ta ra lệnh cho ngươi với tư cách là Đội trưởng của Đội số 6, Đội chống bạo loạn."

Palmer choáng váng, những lời tiếp theo khiến suy nghĩ của hắn chìm vào hoang mang và sợ hãi.

"Ngươi đã được xếp vào hành động chống lại Cận vệ Lá Chắn, ngươi sẽ do ta phụ trách cho đến khi gặp lại đội trưởng của mình."

Mặt nạ đóng lại, giọng nói bị bóp nghẹt vang lên từ dưới van thở.

"Tiến lên."

Yas không nói thêm gì nữa mà dẫn cả đội đi về phía trước, một thành viên khác tiến lên, hắn tiêm thuốc cho Palmer và xử lý sơ qua vết thương.

Sido đi ngang qua và dùng một tay vác Palmer lên như một cái bao tải, một đoàn người đằng đằng sát khí hành quân về phía Đấu trường La Mã.

Cận vệ Lá Chắn là một từ rất mới với Palmer, nhưng theo như Yas nói, thì hắn có thể hiểu rằng hắn sẽ gặp lại đội trưởng của mình.

Đội trưởng của mình, Lebius Lovisa.

Palmer tố chất thần kinh cười cười. Nhiệm vụ này quả thực là hành động chung của Đội số 6 và Đội hành động đặc biệt, không chỉ có hắn và Bologo được xếp vào nhiệm vụ, mà còn cả Jeffrey và Lebius.

Chà... quả thực không có vấn đề gì, chỉ là mình chưa bao giờ nghĩ tới hai người này cũng sẽ ở trong phạm vi nhân viên của nhiệm vụ.

Không hề có việc xông vào hội trường và phối hợp với Đội số 6 để cướp Trái tim bất diệt như trong dự kiến, mà mục tiêu của Cục Trật tự lại là một bên hoàn toàn khác, đối phương quan trọng đến mức Lebius cũng xuất hiện, và mình giờ mới biết sự thật về nhiệm vụ.

Đúng là bất ngờ ngoài sức tưởng tượng.

"May cho ngươi là chạy nhanh đấy."

Palmer vừa nghĩ về Olivia mới biến mất vừa thì thầm.

Olivia nói đúng, đó là một cái bẫy, một cái bẫy nhắm vào tất cả mọi người.