Ác Quỷ Tái Sinh, Thiên Thần Tránh Sang Một Bên.

Chương 20: Ác Quỷ Tái Sinh, Thiên Thần Tránh Sang Một Bên. Chương 20


Chương 20

Tại sân thể dục sau trường...

Trương Đình Nghiên kéo Chu Tiểu Lạc ra sân thể dục sau trường rồi mới chịu buông nhỏ ra.

Chu Tiểu Lạc được buông ra vội vàng nhìn xuống cổ tay đang từ từ đỏ lên của mình, hảo cảm giành cho cái tên trước mặt thật là xuống âm âm không thể cứu vãn được nữa. Ngay khi Chu Tiểu Lạc định lên tiếng chửi người thì Trương Đình Nghiên trước mặt đã lên tiếng trước.

- Cậu là người đầu tiên không đặt tôi vào mắt.

Chu Tiểu Lạc nghe xong mà thấy mắc cười không thôi. Môi nhỏ nhẽ nâng lên, khuôn mặt ngước lên nhìn thẳng vào mắt Trương Đình Nghiên vẻ thách thức đáp lại.

- Bị điên hay gì? Thể loại con trai tự cho mình là trung tâm như anh, Chu Tiểu Lạc tôi vì sao phải để vào mắt. Cũng thật không biết xấu hổ đi.

- Cô... - Trương Đình Nghiên nghe xong á khẩu, tay chỉ vào mặt Chu Tiểu Lạc nhưng rồi lại buông xuống, cười giảo hoạt nói tiếp.

- Cũng chẳng có hứng thú đấu võ mồm với cô. Chỉ là, cái thủ đoạn lạc mềm buộc chặt này mà cô dùng cũng thật không tệ. Nhưng cũng thật không thú vị.

Chu Tiểu Lạc che miệng phá lên cười. Trong đầu nhỏ bây giờ chính là muôn ngàn câu nguyền rủa cái tên chết tiệt này. Cái gì Lạc mềm với lạc cứng, thú vị gì chứ? Đúng thật là diễn hề cho người khác xem mà, còn sợ không có ai biết mình bị điên sao? Chu Tiểu Lạc nhỏ chính là không biết kiếp trước đã tạo nghiệp gì để giờ gặp phải cái tên dở hơi, đến thở cũng đáng ghét như tên này.

Cười xong, Chu Tiểu Lạc oai vệ chống nạnh, do nhỏ chỉ cao tới nách của Trương Đình Nghiên nên phải khó khăn nghênh mặt lên nói chuyện với hắn, tuy nhiên như vậy cũng rất oách.

- Này, thủ đoạn cái đầu nhà anh. Tự nghĩ rồi tự nói. Cứ như con gái trên hành tinh này đều sẽ xoay quanh anh không bằng. Còn không chịu soi gương nhìn lại mình, cái gì cũng không tốt, đến cả thở cũng làm bổ tiểu thư nhu đạo  khó chịu. Cũng chả biết anh lấy tự tin đâu ra mà suy nghĩ tôi đây là đang dùng chịu mê hoặc anh nữa. Có phải là đọc ngôn tình nhiều quá rồi không?

- Có cô mới đọc nhiều ngôn tình. Tôi kéo cô ra đây chính là muốn nói, tôi sẽ không thích cái loại nấm lùn nhà cô. Đừng suy vong loạn tưởng tới tôi nữa.

- Ha ha ha ha... Anh nghĩ tôi thích cái cột điện nhà anh à.

- Tôi chính là không thích cô.

- Tôi mới chính là người không thích anh.

- Hình như cô rất thích cãi nhau với tôi thì phải.

- Thích cãi nhau với ai là chuyện của tôi, anh quản được sao?

- Có cho tôi cũng không thềm quản cái loại con gái chanh chua như cô.

- Vậy anh tưởng tôi tha thiết cái loại con trai mặt dày, bống gay các kiểu như anh quản tôi sao? - Chu Tiểu Lạc còn không quên lè lưỡi trêu chọc.

- Cô...

- Cái gì vậy cháu? - Chu Tiểu Lạc tỏ ra nghiêm túc trả lời lại, một câu thành công làm Trương Đình Nghiên nói không nên lời.

Trương Đình Nghiên tức quá hóa giận, đánh thì không được mà chửi thì không lại bằng " hừ " một cái quay người bỏ đi. Chu Tiểu Lạc ở sau nhìn theo cười đắc ý hướng Trương Đình Nghiên đang đi nói lớn.

- Chừng nào rảnh nhớ ghé nhà cô chơi nha cháu.



Lại nói trong ba người, Lục Vũ, Chu Tiểu Lạc và Trần Tuệ Nhi thì hôm nay có lẽ Trần Tuệ Nhi là người thảm nhất.

Còn chưa có học bừa nào đã bị phạt rồi. Vừa được thầy Dương thả về liền bị gọi lên phòng giáo vụ làm việc, bị thầy Chu Kỳ răn đe các kiểu. Vừa được thả về để nhận lớp đã bị bạn học trong lớp nhìn bằng đủ loại ánh mắt còn bị gán cho cái mác chơi nổi ngay ngày đầu tiên đi học. Vài tiết học sau đó cũng bị đem ra bàn tán không biết mấy chục lần.

- Con nhỏ đó ỷ xinh một chút là định chơi nổi đây mà.

- Nhìn chắc là con đại gia nên mới thế.

- Chẳng ưu nổi.
- Chắc cũng chẳng loại tốt lành gì.

- Hình như là bạn của nhỏ Lục Vũ bên 11-6, thấy bị phạt chung thê.

- Bạn của con đó thì tốt sao nổi.

- Phải đó, lần đầu con đó vào trường cứ tưởng hiền lành lắm nhưng ai dè mấy ngày sau chuyện gì nổi nhất cũng liên quan đến nó hết.

- Đừng nói về con đó nữa. Nó mà nghe được là không để yên đâu.

Bàn tán cứ thế lan dần, Trần Tuệ Nhi cũng chẳng thềm để vào tai nhưng dù sao cũng thấy không thoải mái.

Ra chơi tiết 4 Trần Tuệ Nhi được gọi xuống phòng hội đồng gặp cô chủ nhiệm. Không nói cũng biết cũng chẳng có gì tốt lành, nói đến đây cũng phải nói về chuyện này một chút, chỉ là đi học trễ có xíu thôi có cần làm quá vậy không, cũng đâu phải người ta cố ý chứ, thế mà cứ hết người này gọi người kia kêu, còn để người khác sống không kia chứ? Khổ thiệt mà...

Chủ nhiệm lớp Trần Tuệ Nhi là cô Hà, một giáo viên lâu năm phụ trách môn văn cũng là tổ trưởng tổ văn của trường. Làm việc lâu năm, sự cổ hủ càng dày đặc chưa nói đến còn dạy văn, thuyết giáo chắc cũng phải mấy từ điển cũng chưa hết. Vì thế, Trần Tuệ Nhi quyết định cho dù cô Hà có nói gì Trần Tuệ Nhi cũng sẽ vâng vâng dạ dạ cho qua chuyện trất.

Bị cô Hà thuyết giáo gần tiếng đồng hồ liền, tiết năm cũng bỏ luôn. Trần Tuệ Nhi từ trong phòng hội đồng bước ra, gương mặt bơ phờ thiếu sinh khí, cô nhẹ nhàng đưa tay lên lau mồ hôi trên trán thở dài một cái than nhẹ.

- Có cần tra tấn người khác như vậy không? Có khi mình phải chuyển lớp thôi.

Một ngày học tập chẳng mấy tốt đẹp cứ như vậy trôi qua. Ba người Lục Vũ, Chu Tiểu Lạc, Trần Tuệ Nhi như ma trơi không có sức sống trở về nhà, mỗi người mỗi tâm trạng nhưng đều chẳng có đứa nào là có tâm trạng tốt. Trần Tuệ Nhi vừa vào nhà đã lăn đùng ra sopa ngủ kêu sao cũng không dậy, Lục Vũ thì chạy ào vào phòng ngầm người trong nước nóng đến mấy tiếng đồng hồ cũng không chịu ra, người có tâm trạng tốt nhất có lẽ là Chu Tiểu Lạc.

Chu Tiểu Lạc tắm rửa xong liền đi sang gọi Lục Vũ nhưng không được, xuống lầu gọi Trần Tuệ Nhi đang nằm trên sopa cũng không được bằng phải vào bếp ăn chút gì để lấp bụng rồi thong thả lên phòng nằm dài ra nhàn nhã đắp mặt nạ.

Tiếng nhạc từ điện thoại của Chu Tiểu Lạc du dương vang lên, nhỏ vừa đắp mặt nạ vừa nghĩ tới bộ mặt như ăn phải phân của Trương Đình Nghiên lúc trưa bằng không nhịn được nhuyễn miệng cười, tâm trạng xấu do bị phạt đứng cũng biến đi không thấy tăm tích.

- Trương Đình Nghiên, tên mặt lợn tự kỷ nhà anh, đúng thật là chẳng có gì tốt đẹp. Tốt nhất sau này đừng tìm bổn tiểu thư kiếm chuyện, nếu không bổn tiểu thư nhất định sẽ lấy mấy chiêu võ mà Lục Vũ dậy đánh anh không còn khả năng làm cha.

Nói xong, Chu Tiểu Lạc phá lên cười tự mãn, đầu óc còn mãnh liệt hình dung bộ dạng tiểu thái giám của Trương Đình Nghiên.

Trong lúc suy nghĩ như treo trên cõi thần tiên thì điện thoại Chu Tiểu Lạc chợt rung máy. Chu Tiểu Lạc ngừng cười, vươn tay lần mò tìm điện thoại xem ai gọi, nhưng khi mắt thấy tên xuất hiện trên màn hình, Chu Tiểu Lạc liền giật bắn mình ngồi dậy, chiếc mặt nạ cũng bị Chu Tiểu Lạc nắm lấy quăng " bạch " sang một bên.

- Là pa pa.

Hai chữ pa pa không thể to hơn đập mạnh vào mắt Chu Tiểu Lạc khiến nhỏ không tự chủ được nuốt chửng một ngụm nước bọt.

Cha mẹ Chu Tiểu Lạc ở Lôn Đôn công tác và làm việc đã lâu, từ khi lên cấp ba Chu Tiểu Lạc đã được cho qua Mĩ học. Lần này trốn về Việt Nam thật đúng là một quyết định nan giải, lúc đến sân bay Chu Tiểu Lạc cũng đã nghĩ tới hậu quả nhưng khi chuyện rốt cuộc xảy đến thì tâm trạng này quả thật chẳng ổn chút nào. Tim cứ đập thình thịch, tay chân không tự chủ được run lên như giật điện.

Chu Tiểu Lạc đưa tay lên vỗ vỗ lòng ngực, hít lấy một hơi thật sâu sau đó đưa tay lên chạm nhẹ lấy nút màu đỏ trên màn hình. Nhạc chuông kết thúc, Chu Tiểu Lạc thở ra một hơi nhẹ nhõm. Phải nói, Chu Tiểu Lạc nhỏ thật sự rất lo sợ vị pa pa này, tuy từ nhỏ người nuông chiều Chu Tiểu Lạc nhất nhà là vị pa pa này, nhưng mỗi lần có chuyện gì liên quan đến học tập của nhỏ thì vị pa pa này cũng là người làm căng nhất. Chu Tiểu Lạc nhỏ còn nhớ, năm đó nhỏ thi học kì hai năm lớp 8, do không học bài nên nhỏ làm liều coi phao, kết quả là bị tóm thẳng lên phòng hội đồng rồi được vinh quang gọi mời phụ huynh lên.

Sau mấy tiếng thương lượng qua lại, tuy Chu Yên cha Chu Tiểu Lạc đã thuyết phục đủ kiểu nhưng môn mà Chu Tiểu Lạc coi phao vẫn bị điểm không. Khi về nhà, Chu Tiểu Lạc bị bắt quỳ vào tường rồi giáo huấn đến đau tai, cứ như vậy một tháng sau chuyện Chu Tiểu Lạc dùng phao mới được Chu Yên quên lãng đi một chút, nhưng mỗi lần điểm số học tập của Chu Tiểu Lạc thấp thì Chu Yên lại lấy chuyện cũ ra nói. Lần này, Chu Tiểu Lạc bỏ học trốn về Việt Nam, dù ở góc độ nào thì trong mắt Chu Yên đều chính là tội chết.

Vẫn còn miên man suy nghĩ đến cái cục diện không thể nào bi thảm hơn của mình, đột nhiên điên thoại lại rung lên, Chu Tiểu Lạc giật mình nhìn xuống lại là hai chữ Pa Pa không thể to lớn.

" Được rồi, cùng lắm là bị khóa tài khoản rồi bị tống cổ về Mĩ chứ gì? " - Nghĩ rồi, Chu Tiểu Lạc liều mạng nhấp máy. Nhỏ nhanh nhẩu tươi cười nói trước.

- A... Là ba à, con gái thật nhớ ba quá trời luôn. Sao giờ ba mới gọi? - Chu Tiểu Lạc ngoài mặt thì tươi cười sáng loạn nhưng trong lòng lại chẳng khác nào ngọn núi lửa đang chảy nham thạch nóng hừng hực chỉ muốn thiêu đốt ruột gan người ta không thành hình dạng gì.

Đầu dây bên kia vẫn im lặng lại càng khiến Chu Tiểu Lạc sốt ruột đến phát ốm, thay vì cứ một trận chửi xả ra như thường ngày, Chu Yên cứ im lặng như này càng khiến Chu Tiểu Lạc ngửi thấy mùi vị nguy hiểm.

" Thay vì cứ nơm nớp lo sợ, thôi thì tự nhận lỗi trước có khi lại được hưởng khoan hồng cũng nên. Phải... Phải nhận lỗi trước. " - Trong đầu một mực quyết tâm, Chu Tiểu Lạc cũng cảm thấy giờ, đây có thể là cách duy nhất bằng gật đầu tự tiếp thêm cho mình sức lực rồi khan giọng nói tiếp.

- Ba à... Con gái biết sai rồi. Là con không đúng, là con bất hiếu không chịu lo học hành chỉ biết ham vui, con gái phụ lòng của ba mẹ. Nhưng sống ở Mĩ con chẳng quen biết ai, thật sự rất cô đơn, ba mẹ thì lâu lâu mới gọi điện con thật sự là thấy ngột ngạt khó chịu. Ba mẹ sinh ra con, nên cũng biết con gái là người thích náo nhiệt, nhưng ở Mĩ tuy có rất nhiều nơi thú vị nhưng con chỉ có một mình... Hic... Hic... Thôi, ba cũng không cần phải hao tốn sức khỏe để trách mắng con, ngày mai con sẽ mua vé máy bay về Mĩ liền và sống cô độc ở đó cho tới chết, như vậy sẽ không phiền ba mẹ lo lắng nữa... Hic... Hic... - Chu Tiểu Lạc nói xong, còn cố ủy khuất ra tiếng cho người bên kia đầu dây nghe thấy, thâm tâm lại đang như nổ pháo vui mừng tự khen lời văn vừa rồi tuyệt đối là hoàn hảo không một sơ hở, chắc chắn đánh động vào tâm của vị pa pa nào đó. Phải nói, Chu Tiểu Lạc dùng cách này chính là biết được ba mẹ mình rất không thích con gái độc nhất là Chu Tiểu Lạc nhỏ phải chịu   một chút ủy khuất nào, vì thế nhỏ có thể dám chắc lần này, Chu Yên chắc chắn sẽ không nặng lời với nhỏ.

Chu Tiểu Lạc che miệng cười tủm tỉm định cúp máy cho câu chuyện trong thật một chút, thì đầu dây bên kia giọng một người đàn ông tuổi ngọai tứ tuần chợt vang lên, trầm ổn mà uy nghiêm.

- Ba cũng đâu có nói gì con, cái gì mà cô độc đến chết. Thật đúng là biết diễn trò.
Đăng bởi: