Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 182: Kim Đan Đại Hội


Vì không thể gặp lại Tô Quảng Khai một lần nữa nên Lâm Lạc cũng cảm thấy tiếc nuối. Nhưng một cường giả đáng sợ như Tô Quảng Khai lại chịu ra mặt gặp Lâm Lạc một lần đã là rất khó khăn, có lẽ cũng là vì yêu thương cháu gái không muốn cho Tô Mị không vui, đâu có thể nào người bình thường muốn gặp là có thể gặp được.

Hiện giờ trong lòng Lâm Lạc tuy còn rất nhiều nghi vấn muốn hỏi Tô Quảng Khai nhưng thật ra hắn bây giờ còn cách Thích Biến Cảnh một quảng đường quá xa nên cũng không nóng vội phải có ngay câu trả lời. Hắn dự tính đợi sau khi đạt đến Thích Biến Cảnh, có lẽ khi đó thực lực của mình cũng được Tô Quảng Khai chấp nhận thì hỏi lại một lần nữa cũng không muộn.

Sau khi hai người trở lại gian phòng của Lâm Lạc thì thấy Đường Điềm với Ngân Mang bụng tròn vo đang nằm giữa một đống lớn thức ăn, khắp nơi là bao giấy dầu dùng để gói món ăn quăng ngổn ngang.

Đường Điềm hậm hực nhìn hai người mà nói: "Hai người các ngươi thiệt là hết sức xấu xa, ra ngoài ăn hàng cũng không muốn dẫn ta theo. Như vậy còn không phải là muốn bỏ mặc sống chết của ta, làm cho ta chết đói hay sao" Quả thật cô gái nhỏ này còn không biết mình muốn chết đói thật sự là một chuyện quá mức không tưởng.

Hai người sau khi nhìn kỹ những món ăn la liệt trong phòng thì liền hết sức bất ngờ bởi vì trong đó đầy đủ thịt các loại mãnh thú từ Minh dương cho đến Giác vi cảnh. Tất nhiên đây không thể nào là thức ăn cho Tô gia hạ nhân mà là những món ngon dành cho các vị trưởng lão hoặc Tô gia tầng lớp có thân phận cao quý.
Như thế mà Đường Điềm lại có thể không ai hay biết lấy trộm về ăn, điều này sao không làm cho hai người bất ngờ?

Chẳng lẽ nào tiểu yêu tinh này lại giống như Tô Quảng Khai, có thể đạt đến cảnh giới Phản phác quy chân? Nhưng nói thế nào cũng không hợp lý, trên người nàng chẳng mang một chút gì là khí tức của cao nhân, vả lại khi hai người Lâm Lạc lúc mới gặp nàng, nàng này thật sự ngu ngốc chứ cũng không phải là giả vờ tạo ra… Một cường giả làm sao có thể như thế được chứ?

Hay là nàng này thật sự có thiên phú bẩm sinh? Lẽ nào lại là một cô bé may mắn, sinh ra là đã có năng khiếu nhưng lại ngờ nghệch không biết?

Mặc dù suy nghĩ cả buổi nhưng cuối cùng Lâm Lạc vẫn không thể nào giải thích nổi.

Sau khi nghỉ ngơi một chút, Lâm Lạc rời khỏi Tô gia đi vào thành Linh Sương.
Có bốn thế lực lớn trong Kiền Nguyên quốc là Tô gia, Điền gia, Dịch gia và Phạm gia. Bên trong bốn gia tộc lớn này đều có Thích biến cảnh cao thủ nghiêm mật bảo hộ. Tuy mọi người đều biết mỗi gia tộc không chỉ có một Thích biến cảnh cường giả, nhưng không ai biết là cuối cùng có bao nhiêu người.

Hiện tại Phạm gia đang là gia tộc hoàng thất, thực lực hùng mạnh cai trị đất nước khổng lồ này. Tuy vậy ba gia tộc khác là Tô gia, Điền gia và Dịch gia thực lực cũng vô cùng đáng sợ, không hề thua kém Phạm gia rất giống với tình hình bốn gia tộc lớn ở Đại Thông quốc. Về bề nổi thì Phạm gia cai trị đất nước nhưng trên thực tế thì bốn gia tộc lớn chia sẽ quyền lực với nhau và quan hệ rất bình đẳng.

Bên trong Linh Sương thành chỉ có cơ nghiệm của Phạm gia mà không có tất cả cơ nghiệp của ba nhà khác là do mỗi nhà nhân khẩu đều là quá nhiều mà quy mô của Linh Sương thành dù sao cũng có hạn, không thể nào có thể chứa hết số người lớn như vậy. Nhưng trong thành cũng không phải chỉ có mỗi Phạm gia mà còn có những gia tộc với quy mô vừa và nhỏ khác nữa, tựa như Chu gia là một trong số đó.

Tại khu vực xung quanh địa phận Chu gia, Lâm Lạc qua điều tra sơ bộ đã có kết quả sơ lược đối với gia tộc này: Tuy rằng Chu gia không phải đỉnh cấp nhà giàu có, nhưng cao thủ trong gia tộc cũng là nhiều như mây. Các cao thủ cấp bậc lão tổ như Địa Nguyên, Khuy Linh, Thông Minh cũng là nhiều không đếm hết. Hơn nữa Chu Ảnh Khiết trong gia tộc cũng rất có danh tiếng, nghe nói người này từ rất nhiều năm trước có được một cơ duyên rất lớn nhảy vọt từ Minh Dương cảnh lên đến Thông Minh cảnh sau đó kết hôn với một cao thủ rất nổi tiếng của Điền gia, hiện nay cũng đã có một đứa con.

Lông mày Lâm Lạc khẽ nhíu lại, dù sao hiện tại Chu Ảnh Khiết đả là dâu con của Điền gia nên muốn đánh lén ả là không thực tế, hơn nữa thực lực Lâm Lạc hiện nay cũng thua xa ả nên việc chính yếu trước mắt của Lâm Lạc là nhanh chóng nâng cao thực lực bản thân mình.

Lâm Lạc buộc lòng phải kiên nhẫn.

Khi Lâm Lạc về lại Tô gia còn chưa kịp trở về phòng thì đã gặp phải Điền Kỷ Dũng vẻ mặt ngạo mạn đứng chắn ngang đường. Lúc trước sau khi bị Lâm Lạc đánh bại thì người này một mực quyết tâm khắc khổ tu luyện, chỉ trong vòng một năm đã đột phá đến Minh Dương cảnh. Từ đó có thể thấy được khả năng của thần quốc nhà giàu quả thật rất đáng sợ, chỉ cần có đủ cố gắng thì thành viên trong gia tộc tu vi sẽ tiến mạnh, tất nhiên phải là con cháu dòng chính hoặc là phải có thiên phú thật tốt.

"Lâm lạc, ta cảnh cáo một lần nữa, ngươi tốt nhất là tránh xa Mị nhi, nếu còn không biết xấu hổ thì ta sẽ trực tiếp phế bỏ ngươi" Điền Kỷ Dũng chưa nói xong đã hướng tới trước người Lâm Lạc đánh qua.

Lâm Lạc cười thầm trong bụng, hỗn độn dung lô giúp cho mình thăng cấp nhanh không ai có thể bằng được. Mặc dù là Điền Kỷ Dũng là công tử đỉnh cấp nhà giàu, một năm có thể thăng một cảnh giới dựa vào lượng lớn tài nguyên cũng không thể nào so sánh với mình được, không chỉ vậy còn bị mình bỏ lại rất xa. Chính vì vậy, Điền Kỷ Dũng trước mặt Lâm Lạc chẳng khác nào một thằng hề, nhưng “cao nhân” như Lâm Lạc cũng sẽ không chấp nhất với “tiểu bối” như Điền Kỷ Dũng nên hắn chỉ nhẹ nhàng giơ lên một đấm.

"Không thể như vậy!"

Lúc này Điền Kỷ Dũng quả thật đáng thương, từ sau khi bị Lâm Lạc đánh bại hắn tu luyện khắc khổ thậm chí không ăn không ngủ, chịu biết bao gian lao mới có thể tiến đến Minh Dương cảnh chỉ trong vòng một năm. Tưởng rằng có thể dể dàng áp chế Lâm Lạc nhưng ai ngờ một chiêu cũng đỡ không nổi.

Chênh lệch chẳng những không thu nhỏ lại mà ngày lại càng mở rộng đến mức không thể nào vượt qua được, điều này gần như làm cho Điền thiếu gia đau khổ gần như tuyệt vọng.

"ẦMMMM "

Ngay lúc này một người đá tung cửa lớn đi vào, vẻ mặt vô cùng ngạo mạn hất hàm hỏi: “Ngươi là Lâm Lạc?”
Quả thật là hết sức náo nhiệt rồi, chẳng lẽ hắn bây giờ là người nổi tiếng tại Tô gia mà ai ai cũng muốn xem mặt.

"Ngươi là ai?"
Tuy rằng Lâm Lạc khó chịu nhưng cũng thầm hiểu đây là những người theo đuổi Tô Mị, bọn họ đã xem Lâm Lạc là đối thủ nặng ký, ngày nào chưa đuổi được cái gai trong mắt ra khỏi Tô phủ là còn chưa yên lòng.

Gã thanh niên lạnh giọng: “Công tử ta tên là Tôn Kính Chí, nghe xong thì cút ngay ra khỏi Tô gia bằng không chớ trách ta nặng tay”

"Tôn Kính Chí, ngươi đừng có mà mơ, Tô Mị không có để ý đến loại gia tộc nhỏ như ngươi" Lâm Lạc còn chưa kịp nói đã nghe Điền Kỷ Dũng lên tiếng, mặc dù hắn đánh không lại Lâm Lạc nhưng còn chưa bao giờ ngán Tôn Kính Chí.

"Ha ha ha, Điền Kỷ Dũng, ngươi mới là hết hy vọng, em họ của ta không có để ý tới ngươi" Tôn Kính Chí gay gắt phản kích.

Điền Kỷ Dũng cười nhạt: "Em họ? Ngươi thiệt là không biết xấu hổ tự nâng giá bản thân, chỉ là có một phụ nữ được làm thiếp ở Tô gia thì đã cho là bà con thân thích?”

Lâm Lạc cũng không muốn đếm xỉa đến tiếp mục tranh giành tình nhân này, hắn đi về phía gian phòng của mình bỏ mặc hai người đứng tại chổ trừng mắt khiêu khích. Nhưng mới đi được vài bước Lâm Lạc liền dừng lại, trước mắt hắn là Tô Ngọc Lai, người mà hắn “hãi” nhất.

"Mấy tên thô bạo các ngươi đến chổ ở Lâm huynh của ta làm cái gì, còn không cút ngay đi" Hai tay Tô Ngọc Lai bắt chéo sau lưng nhìn thấy mười phần âm nhu.

Sau đó ba người mặc kệ chính chủ, làm ầm ĩ hỗn loạn trong biệt viện của Lâm Lạc.

Vốn là Lâm Lạc còn muốn mặc kệ ba người bọn họ, nhưng sau đó ba người trực tiếp đánh nhau loạn xạ vả lại thực lực của bọn họ tương đương nhau, đánh đến không phân cao thấp. Lúc này Lâm Lạc cũng hết chịu đựng nổi, hắn xông lên một tay túm cổ ba người đánh cho hôn mê. Chỉ riêng Tô Ngọc Lai cho dù hôn mê trên mặt cũng mang theo vẻ mờ mịt, hắn như muốn hỏi Lâm Lạc: “Sao ta giúp ngươi mà cả ta ngươi cũng đánh…”

Sau khi đem ba người quẳng ra bên ngoài thì biệt viện mới có thể yên tĩnh như trước.

Tô Mị vài ngày sau tới đến chỗ hắn : "Đi với ta một chút, ta mang đồ nhà quê ngươi đi mở mang kiến thức."

"Đi đâu?"

"Kim đan đại hội "

"Kim đan đại hội là cái gì?"

"Là như thế này, lúc đầu Kim Đan đại hội do các đan sư tổ chức lên là để bọn họ có nơi giao lưu tâm đắc, dần dà trở thành nơi mọi người trao đổi dược liệu cũng như đan dược, số lượng người tham gia cũng ngày càng nhiều, chủng loại sản phẩm ngày càng đa dạng lớn, cuối cùng biến thành khu chợ trao đổi lớn nhất của tam đại thần quốc, ở nơi này ngươi có thể mua bất cứ thứ gì ngươi muốn"

Tô Mị vỗ vai Lâm Lạc: “Có phải rất hứng thú hay không hả?”

"Oh thích thật" Đường Điềm gật đầu liên tục. "Ta muốn mua thiệt nhiều đồ ăn ngon, quần áo đẹp"

Ặc ặc, tiểu yêu tinh này bây giờ còn biết mua đồ đẹp, quả là một tiến bộ lớn.

"Ngươi có tiền không?" Lâm lạc nhìn nàng.

Dường như gặp phải vấn đề khó khăn Đường Điềm liên tục lắc đầu, nhưng lập tức con mắt sáng lên nói: "Nhưng các ngươi có mà"

Sắc mặt Lâm lạc cùng với Tô Mị đều tối sầm, tiểu yêu tinh này thật đúng là muốn ăn nhờ ở đậu bọn họ lại còn ra vẻ vô cùng chính nghĩa.
Lâm Lạc thật sự cũng rất hứng thú, đây chính là hội chợ giao dịch của tam đại thần quốc tất nhiên sẽ có vô số thứ tốt. Trừ ra thiên tinh thạch hắn còn có linh dịch được sản xuất từ thần bí thiết bài, qua rất nhiều ngày gom góp thì hiện giờ hắn đã có hơn ba mươi bình, đây quả thật là một số tiền khổng lồ.

Ba người rời khỏi phủ đi vào trong Linh Sương thành, sau một lúc ngồi xe ngựa liền tới trước cửa một tòa nhà.
"Đây là nơi cử hành Kim Đan đại hội?" Lâm Lạc không thể hiểu nổi, một ngôi nhà nhỏ như thế thì có thể chứa được bao nhiêu người…

Tô Mị liếc hắn: "Tên ngốc quá thiếu hiểu biết, xem sẽ biết…"

Bởi vì xe ngựa có ký hiệu của Tô gia nên đi qua rất thuận lợi, sau khi qua cửa chính Lâm Lạc thấy trên mặt đất có một tòa truyền tống trận. Lúc này hắn đã biết địa điểm giao dịch đại hội có lẽ ở bên kia tòa pháp trận, chỉ cần truyền tống là sẽ đến. Một quầng sáng ngay lập tức bao phủ khi ba người bước lên pháp trận. Lâm Lạc cảm thấy toàn thân chấn động sau đó áp lực vô hình nháy mắt tiêu tan, vầng sáng cũng biến mất, bọn họ xuất hiện đã xuất hiện bên trong một khu chợ thật lớn.

Khắp nơi đều là người cùng gian hàng, dạo quanh một chút còn náo nhiệt hơn nhiều so với chợ bán thức ăn. Ở đây đẳng cấp nào cũng có, thậm chí Địa Nguyên Cảnh trở lên cũng nhiều không kể hết làm cho giác vi cảnh Lâm Lạc trở thành “tiểu bối” không dám hó hé. Ba người bọn họ đột nhiên trở nên khẩn trương.


Quả thật có rất nhiều thứ tốt tại đây, nào là trân quý dược liệu, đan dược, pháp khí thậm chí ngay cả công pháp đặc biệt cũng có người lấy ra trao đổi. Đây chính là điều mà Trung nguyên quốc, Hạ nguyên quốc đều không có. Nhưng đáng tiếc là nơi này không phải ai cũng có thể đi vào, người đi vào phải có tương xứng địa vị bởi vậy Trung nguyên quốc, Hạ nguyên quốc cũng không có cách nào đạt được đẳng cấp cao công pháp qua con đường này.

"Ồ…" Đi được một đoạn Lâm Lạc đột nhiên dừng chân quay đầu nhìn về phía một tảng đá màu hồng thẫm.






tienhiep.net