Khuynh Nhan đạo thế, tuyệt sắc yêu phi.

Chương 17: Khuynh Nhan đạo thế, tuyệt sắc yêu phi. Chương 17


Chương 17

Tiểu Bảo được các ca ca khiêng đến đại sảnh của "Ám Dạ gia ". Thấy Tử Ưng đang mệt mỏi nhắm mắt dưỡng nhãn trên trường kỷ, các huynh đệ trong trại ai ai cũng đưa mắt nhìn nhau, chẳng ai dám lên tiếng đánh thức Tử Ưng dậy, họ là vẫn còn muốn sống nha. Ngay cả Tiểu Bảo người cứ oa oa khóc suốt đường từ khuê phòng của Khuynh Nhan đến đại sảnh, nay khi thấy Tử Ưng đang an an nhàn nhàn nằm đó cũng phải biết điều mà im bặt lại.

Vân Hắc đưa tay ra hiệu cho các huynh đệ trong trại mau mau khiêng Tiểu Bảo nhẹ nhàng và âm thầm rút lui. Tiểu Bảo lại được các ca ca khiêng lên rồi lôi đi, hắn uất ức nhìn Tử Ưng vẫn im lặng nằm đó không nhúc nhích, mắt bắt đầu long lanh đáng thương vô cùng, Vân Hắc nhìn mà cũng chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ. Nhưng mọi người vừa bước ra cửa của đại sảnh nửa bước, thì người nào đó đang ôn tồn nằm trên trường kỷ kia lại đột nhiên lên tiếng.

- Có chuyện gì?

Nghe Tử Ưng đột ngột lên tiếng, làm bước chân của bọn người Vân Hắc cũng theo đó mà dừng lại, họ đưa mắt nhìn nhau rồi thầm nuốt nước bọt. Vân Hắc xanh mắt quay phắt lại lanh lợi nói.

- Trại chủ không có gì, bọn thuộc hạ tự có thể xử lý được.

Tử Ưng mắt vẫn nhắm nghiền lại, miệng lười nhác khẽ mấp máy.

- Vậy thì đi đi.

- Mà cũng không phải là không có, Tiểu Bảo hắn là bị... Mong trại chủ tương cứu. - Nghe xong câu nói vô tình của Tử Ưng, Vân Hắc thầm thở phào nhẹ nhõm nhưng vừa quay qua đã thấy được ánh mắt ai kia đáng thương vô cùng, lại không sao có thể không giúp. Vân Hắc thở dài ra một cái não nề, liều mạng hướng Tử Ưng lên tiếng lần nữa.

Tử Ưng mắt nhắm chặt, mày theo câu nói của Vân Hắc mà cau lại tỏ rõ sự khó chịu. Bọn người Vân Hắc vừa nhìn thấy biểu cảm của Tử Ưng thì xanh mặt, chân theo đó mà lùi dần về sau chuẩn bị sẵn tâm lý. Vân Hắc đưa tay lau mồ hôi trên trán, miệng cố vẽ lên một nụ cười gượng gạo ấp a ấp úng nói.

- Hờ... hờ... Hình như là Tiểu Bảo ổn rồi thì phải. Chắc là không cần phiền đến trại chủ nữa đâu. Bọn thuộc hạ xin lùi ra trước.

Nói xong, Vân Hắc liền một lần nữa ra hiệu cho huynh đệ trong trại mau mau khiêng Tiểu Bảo ra khỏi đây càng nhanh càng tốt, nhưng chưa gì thì từ chỗ của Tử Ưng, một luồng nội lực thầm hậu xuyên qua không khí, xé gió hướng thẳng về phía Tiểu Bảo mà đánh tới, khiến Tiểu Bảo bay ra một đoạn khá dài, cả người đập mạnh vào cánh cửa đại sảnh khiến cánh cửa theo đó mà đóng lại.

Tiểu Bảo nằm dưới sàn đau đớn ôm ngực, cả cơ thể tưởng chừng như gãy đi mười khúc xương, toàn thân đau đớn không thôi. Bọn người Vân Hắc nhìn Tiểu Bảo thống khổ nằm đó, điều gì nhất họ có thể làm là đưa đôi mắt thông cảm cùng lo lắng về phía hắn, ngay cả Vân Hắc cũng lắc đầu đứng đó mà không thể nào làm gì hơn cả.

Tử Ưng mắt lười biếng khẽ mở, đôi con ngươi đen sâu tưởng chừng như có thể nhìn thấu được mọi thứ cứ dửng dưng lướt qua từng người trong đại sảnh và dừng lại trên người Tiểu Bảo. Tử Ưng môi khẽ mấp máy.

- Tiểu Bảo, là ai đã điểm huyệt ngươi. - Một câu nhẹ bỗng cứ vậy mà bay ra từ miệng Tử Ưng, nghe thì đơn thuần chỉ là vô ý hay tùy tiện, nhưng lọt vào tai ai cũng là mang theo lực sát thương không hề nhỏ.

Bọn người phía dưới nghe Tử Ưng nói thì thầm khâm phục không thôi, thì ra là trại chủ đã biết hết thảy rồi sao, có lẽ một chưởng vừa rồi không chỉ là cảnh cáo mà còn là để phá giải huyệt đạo trên người Tiểu Bảo? Nghĩ rồi, bọn họ lại liếc mắt sang nhìn Tiểu Bảo vẫn đang nằm co ro dưới đất để xác minh những gì mình nghĩ. Và không ngoài dự tính, sau khi nghe Tử Ưng hỏi Tiểu Bảo nhăn mặt cố chịu đau mà quỳ dậy, hướng phía Tử Ưng mà trả lời, điều này cho thấy huyệt đạo hoàn toàn bị phá sau một chưởng đó của Tử Ưng.
- Trại chủ, là vị cô nương người vừa mới đưa về. Nàng nhân lúc thuộc hạ không đề phòng mà ra tay.

Tử Ưng nghe xong nhàn nhã ngồi dậy, giọng nói trầm trầm nghe rất ấm cứ từ cuốn họng hắn mà rơi ra. Ý trách móc nghe qua là thấy rõ.

- Là như thế nào mà ngay cả Vân Hắc cũng không phá được, phải nhọc công đến tìm ta. - Tử Ưng vừa nói vừa đưa mắt sang nhìn Vân Hắc từ nảy giờ vẫn cúi đầu đứng một bên đó mà không hề lên tiếng. Vân Hắc, hắn là nghĩ nếu không lên tiếng thì mọi chuyện sẽ cứ như vậy mà cho qua sao. Mang danh là sát thủ hạng A của  " Ám Dạ gia ", mà ngay cả một huyệt nhỏ của một tiểu cô nương gây ra mà cũng không giải được, nếu để người trên giang hồ biết thì " Ám Dạ gia " liệu còn có mặt mũi.

Nghe Tử Ưng nhắc đến mình, Vân Hắc liền nhanh chóng hướng hắn mà quỳ rạp xuống đất không nhanh không chậm đáp lại, mặt khư khư vẫn cúi xuống không hề dám ngước lên nhìn thẳng về phía hắn.

- Trại chủ, là Vân Hắc bất tài.

Tiểu Bảo thấy Vân Hắc trị trách móc thì cũng lên tiếng giải thích.

- Trại chủ, nàng ta nói nàng ta là y sư. Huyệt đạo nhắm mắt cũng có thể đoán đúng, nên không cần thắc mắc. - Tiểu Bảo lanh lợi thuật lại những gì nàng nói với hắn lúc nảy, chỉ mong có thể làm cho Tử Ưng bớt giận phần nào.

Tử Ưng nghe xong, mày khẽ cau chặt. Tay nhẹ vươn ra nắm lấy ly trà quế hương đã sớm nguội ở bàn bên cạnh lên uống cạn, môi cong lên nghi vấn nói.

- Là nói với ngươi sao? - Đúng vậy, câu đó là đang nói với Tiểu Bảo sao? Sao Tử Ưng, hắn là cứ có cảm giác câu đó của nàng ta là giành cho mình thì đúng hơn.

- Vâng. - Tiểu Bảo khó hiểu đáp.

Tiểu Bảo vừa trả lời xong, thì từ ngoài Tiểu Mễ hớt hải đẩy cửa chạy vào, mặt sớm đã thấm đẫm mồ hồi, hơi thở thì gấp góp. Thấy Tử Ưng cũng không kịp hành lễ đã vội lên tiếng, dường như là định nói chuyện gì đó rất quan trọng.

- Trại chủ, không xong rồi. Rượu Đào Túy Hồng được ủ hai mươi mấy năm tuổi được cẩn thận cất giữ trong kho đã bị người đánh cắp mà uống sạch.

Nghe Tiểu Mễ bẩm báo xong, mọi người trong đại sảnh như đóng băng lại. Ai mà dám to gan trộm rượu của  " Ám Dạ gia " chứ? Hắn ta là không muốn sống nữa rồi à? Chưa nói đến, trộm rượu nào không trộm, lại chọn ngay Đào Túy Hồng, thứ rượu hảo hạn được Tử Ưng cẩn thận dùng chín trăm chín mươi chín cách hoa đào được hứng sương sớm mà ủ lên, thường ngày chẳng ai dám động vào, ngay cả Tử Ưng cũng chẳng dám uống nửa giọt, vậy mà tên nào đó lại đem đi uống sạch.

Tử Ưng nắm chặt lấy ly trà từ nảy giờ vẫn như in trong tay, chưa đầy năm giây ly trà đã hóa thành những bột trắng li ti mà bay bay vào không trung. Cả người Tử Ưng vì tức giận mà run lên bần bật, các gân cứ thế mà chằng chịt nổi lên. Đôi con ngươi đã xuất hiện đầy tơ máu như muốn giết người. Tử Ưng nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ, làm tất cả mọi người đều run người mà lạnh cả sống lưng.

- Là ai?

=> Hết chương 17
Đăng bởi: