Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 236: Chiến đấu vì ai


Trong không gian tối tăm, vô số tiếng động dồn dập vang lên trong im lặng, những cành và chồi đỏ tươi lan ra khắp mặt đất, cạy đá, chúng giống như cỏ dại, bò lít nhít khắp mọi ngóc ngách.

Gray nhìn chằm chằm vào xác Jamon một lúc lâu. Hắn đã hoàn thành việc báo thù, nhưng trong lòng lại không hề có chút vui sướng nào, trái tim sớm đã lạnh như băng, ngay cả cơn đau đến từ vết thương trên cánh tay bị cụt cũng bị chậm lại.

Một chút ngứa ran ở mắt cá chân. Đó là những chồi non đang phát triển mạnh mẽ, chúng đang cố gắng gặm vào thịt của Gray, Gray né ra, đạp mạnh xuống và nghiền nát chúng thành một vũng máu, nhưng ngay sau đó chồi mới lại mọc ra ngay từ đó.

"Miransha..."

Gray khẽ thì thầm, nhớ lại dáng vẻ của mình trước đây.

Một thành viên mới gia nhập Thanh kiếm bí mật của Đức Vua, những tưởng cuộc đời sẽ bước sang một trang mới, nhưng cuối cùng lại mất tất cả trong cuộc phản bội đó. Tất cả chỉ xảy ra trong vòng chưa đầy nửa năm, nhưng đối với Gray, quãng thời gian ngắn ngủi này dài chẳng khác nào một đời người.

Gray đã từng nghĩ về cuộc chiến sau cùng giữa mình và Jamon, vốn cho rằng nó sẽ rất nguy hiểm, nhưng rõ ràng, có người khác đã làm Jamon bị thương từ trước. Nếu không có người kia, Gray đã sẵn sàng trả giá là cái chết của mình để tấn công và giết chết Jamon.

Cuối cùng lại không chết, chỉ mất một cánh tay, nhưng lúc này Gray có chút hoang mang như mất phương hướng, cơn đau buốt trên cánh tay bị cụt dần hiện rõ, như nhắc nhở bản thân rằng mình vẫn còn sống.

Hắn cần một lý do khác thúc đẩy mình, một lý do để tiếp tục bước tiếp.

"Đức vua Bóng Tối..."

Gray thì thào, nhìn bình chứa sắp bị máu thịt nuốt hết.

Từ từ nâng thanh gươm Câm Lặng lên, ngay khi Gray đang chuẩn bị xẻ đống máu thịt ra để lấy bình chứa thì một giọng nói quỷ quyệt vang lên.

"Gray, đừng chạm vào thứ đó."

Gray cúi đầu, nhìn cành cây đang hóa thành vũng máu, trước mặt hắn phản chiếu ra một mặt gương màu máu. Bản thân Gray trong gương đang mở miệng.

"Ngươi làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến kịch bản." Giọng nói kia vang lên kèm theo một nụ cười.

"Bạo Chúa."

Gray nhận ra ý chí điên loạn này, hắn đã làm bạn với sức mạnh tà dị này suốt thời gian qua.

“Kịch bản?” Gray cười, “Ngươi lại định lôi ai xuống vực sâu?”

"Sao có thể nói là bị lôi xuống vực? Ta chỉ giúp họ một chút trên con đường hiện thực hóa mong muốn của mình mà thôi", Bạo Chúa đáp, "Quyền lựa chọn luôn nằm trong tay mỗi người".

Gray im lặng. Mỗi lần tỉnh lại, hắn thường cảm thấy mình như đang bị số phận trêu đùa.

Sự phản bội của Jamon, sự trợ giúp của Nhà ảo tưởng, món quà của Bạo Chúa... Tất cả giống như một đầm lầy khiến Gray càng lún càng sâu, như thể hắn đã sai ngay từ khi bắt đầu.

"Bạo Chúa, việc ta đến Khe nứt lớn để thực hiện cuộc báo thù này cũng nằm trong tính toán của ngươi?"

"Sao lại thế? Từ trước tới giờ quyền lựa chọn luôn ở trong tay ngươi, chẳng phải vậy sao?"

Tiếng cười của Bạo Chúa nghe thật chói tai.

"Lúc nào ngươi cũng có cơ hội để lựa chọn mà, Gray.

Ngươi hoàn toàn có thể rời khỏi Opus để trở về quê hương sau khi được chữa trị, ngươi cũng có thể từ bỏ việc trả thù và chấp nhận cái chết một cách bình thản trong đêm giông bão đó... Ngươi thấy đấy, ngươi có vô số quyền lựa chọn, nhưng cuối cùng ngươi lại chọn con đường này.

Ngươi đã tự đẩy mình bước lên con đường này."

Bản thân mình bên trong tông màu đỏ tươi ngày càng trở nên gớm ghiếc và đáng sợ, những lời nói của Bạo Chúa văng vẳng bên tai như một câu ma chú.

"Ta chỉ giúp có một xíu."

Gray hít một hơi thật sâu, Bạo Chúa nói đúng, ma quỷ chưa từng nói dối, những gì chúng nói và làm hoàn toàn là thật, nhưng lại như một loại lời nguyền ác độc nào đó, tất cả rồi sẽ dẫn đến bi kịch.

"Vậy hiện giờ ngươi lại định giúp người khác một chút sao?"

Nhìn cái bình chứa đang được bọc dần lại bằng máu thịt, Grey chợt hiểu kịch bản mà Bạo Chúa nói tới là gì.

Bạo Chúa không đáp lại mà phát ra một tiếng cười kinh hoàng.

Trong tay Bạo Chúa, Trái tim bất diệt mê người chỉ là một vật phẩm để thúc đẩy kịch bản mà thôi. Còn hắn thì như một đứa trẻ ngây ngô, ngồi trên bàn cao, coi mọi người như những món đồ chơi chỉ để thỏa mãn thú vui nho nhỏ của bản thân.

Tuy ma quỷ cao siêu và bí ẩn, nhưng chúng hoàn toàn có thể ôm vai bá cổ ngươi như một người bạn, thậm chí còn có thể uống rượu, hay vui vẻ trò chuyện với ngươi. Gray hiểu rằng địa vị, sự tôn sùng không có ý nghĩa gì đối với chúng.

Gray muốn nói điều gì đó, nhưng lại ngập ngừng. Bạo Chúa biết chính xác hắn muốn hỏi gì, giọng nói tà dị lại vang lên.

"Ngươi chắc chứ Gray?"

Hình ảnh phản chiếu đỏ tươi đặt câu hỏi cho Gray. Khi vũng máu lăn tăn, cái bóng trong hình phản chiếu bắt đầu uốn éo và biến dạng, như thể nó sắp biến thành một con quái vật gớm ghiếc nào đó.

"Ngươi đã sẵn sàng để chết, nhưng lại may mắn sống sót. Hiện giờ ngươi đã giết được Jamon, hoàn toàn có thể dừng lại tại đây."

Bạo Chúa tỏ vẻ quan tâm, ra sức thuyết phục như một người bạn của Gray.

"Trở lại Trụ Chống Vương Quyền với Thanh kiếm bí mật của Miransha và đầu của Jamon, kể mọi chuyện về Cận vệ Lá Chắn cho đức vua của ngươi..."

Giọng nói mang theo đầy cám dỗ.

"Ta có thể thấy một tương lai như vậy, Gray, nơi ngươi sẽ được coi trọng, thăng tiến và thành công, thậm chí còn kế thừa Ghế..."

Giấc mộng đẹp tan vỡ, giọng của Bạo Chúa trở nên nghiêm nghị.

"Nhưng nếu ngươi hỏi câu hỏi đó, ngươi sẽ đi theo một con đường khác."

Gray hơi thất thần. Hắn dường như cũng chìm vào giấc mơ đẹp đẽ ấy, nhưng một giọng nói khác vẫn không ngừng vang lên trong tim Gray.

"Dừng lại ở đây sao?"

"Rời đi với tất cả những nghi ngờ."

"Ngươi đã chẳng còn thứ gì để quan tâm, sao không thẳng tiến về phía trước?"

Mắt Gray hiện đầy tơ máu. Hắn siết chặt Thanh kiếm bí mật trong tay như để cảm nhận hơi ấm đến từ nó.

Hắn vẫn còn nhớ cảnh khi đó, khi hắn mắc rất nhiều lỗi với tư cách là một tân binh. Miransha không chỉ trích mình mà lại an ủi.

"Ai cũng có lúc là người mới, không cần tự trách mình."

"Vậy... có ổn không?" Gray biết sự nghiêm khắc trong Thanh kiếm bí mật của Đức Vua, một Miransha dịu dàng trông không hề hợp với tất cả những điều này.

"Không có gì không ổn. Khi ta là một người mới, ta cũng mắc sai lầm, để rồi bị mắng và khóc rất nhiều lần."

Miransha xoa đầu Gray, nàng rất kiên nhẫn với những người mới này.

"Ta cảm thấy điều đó thật tệ, vậy nên ta nghĩ, nếu một ngày nào đó ta được dẫn dắt người mới, ta sẽ không làm như vậy với hắn."

Gray định nói cảm ơn, nhưng Miransha lại lên tiếng trước như thể biết hắn sẽ nói gì.

"Không cần cảm ơn ta. Nếu thực sự muốn cảm ơn ta thì sau này nếu dẫn dắt người mới, nhớ hãy đối xử tốt với hắn."

Gray nhìn thẳng vào hình ảnh phản chiếu đẫm máu. Hắn nở nụ cười chế nhạo bản thân, quả nhiên không ai có thể từ chối lời mời của ma quỷ, cho dù đã biết trước số phận đen tối sẽ xảy đến đi chăng nữa.

"Đức vua Bóng Tối là ai?"

Gray hỏi.

Đáp lại Gray là tiếng cười điên cuồng của Bạo Chúa, đồng thời, vũng máu sôi lên, rõ ràng đó chỉ là một vũng máu nhỏ, nhưng nó lại nối liền với một không gian khác, một lượng lớn máu không ngừng dâng lên, chạm đến chân Gray chỉ trong nháy mắt.

"Gray, thông tin này cần phải trả giá, một cái giá rất đắt, ngay cả linh hồn cũng không thể lấp đầy khoảng trống của cái giá này."

Sau khi máu tản ra, một con quái vật kinh hãi, vướng vào vô số sợi tơ, vung hàng trăm cánh tay đỏ tươi xuất hiện trong hình ảnh phản chiếu, giọng của nó ầm ầm như sấm.

“Cần linh hồn của ta?” Gray hờ hững hỏi.

"Không, một ngày nào đó, ngươi sẽ tình nguyện dâng linh hồn của mình cho ta. Hãy coi như đây là một cuộc cá cược vui vẻ."

Bạo Chúa vượt qua ranh giới của hư và thực, trong bộ đồ đen chỉnh tề, xuất hiện trên vũng máu đỏ tươi và đứng ngay trước mặt Gray.

“Chỉ là đánh cược?” Gray lắc đầu, “Ta vẫn không thể hiểu nổi đám ma quỷ các ngươi”.

"Không cần phải hiểu", Bạo Chúa lắc đầu hỏi, "Ngươi cho rằng ma quỷ có lập trường sao?"

Bạo Chúa tiếp tục bật ra tiếng cười nhức đầu kia.

"Ngươi nghĩ Hiệp hội Thương nhân Xám có thể đại diện cho ý chí của ta? Hay Giáo phái Tinh Hủ là đại diện cho ý chí của nàng? Không, ngay từ đầu đã không phải như vậy, chúng chỉ là đồ chơi để bọn ta tìm kiếm niềm vui mà thôi."

Bạo chúa từ từ dang rộng hai tay như muốn ôm lấy Gray.

"Không quan trọng, quan trọng là giá trị."

Đặt tay lên vai Gray, cả hai đối mặt với nhau, Gray cố gắng nhìn vào mặt Bạo Chúa, nhưng chỉ có thể thấy cái đầu được quấn trong vô số sợi dây cáp. Trong kẽ hở giữa các sợi dây, có thể mơ hồ nhìn thấy đôi mắt đỏ tươi thỉnh thoảng lại mở ra.

"Tên của Đức vua Bóng Tối là..."

Bạo Chúa cúi xuống, thì thầm vào tai Gray, thuật lại cái tên khiến người ta điên cuồng kia.

Khoảnh khắc cái tên vang lên bên tai Gray, linh hồn hắn như muốn tách khỏi thể xác, cơ thể cứng đờ như một tác phẩm điêu khắc bằng đá, máu toàn thân ứ đọng trong huyết quản, ngay cả tim cũng ngừng đập trong chốc lát.

Hắn không biết tâm trạng của mình lúc này là gì, nhưng cơ thể hắn đang run rẩy một cách mất kiểm soát, không biết là do kích động hay sợ hãi. Sự thay đổi kịch liệt trong tâm trạng thậm chí còn khiến hắn cảm thấy muốn nôn mửa, muốn phun ra hết những thứ bẩn thỉu trong lòng ra.

Đầu óc của Gray trở nên trống rỗng. Cái tên văng vẳng bên tai, hắn không thể tin được tất cả những điều này, nhìn Bạo Chúa trước mặt, định lớn tiếng quở trách thì lại nhớ ra chuyện khác.

Ma quỷ không bao giờ nói dối, những gì chúng nói và làm hoàn toàn là thật.

Đây đều là thật.

Đức vua Bóng Tối là ông ta, là...

"Gray, hiện giờ ngươi trông rất tuyệt."

Giọng của Bạo Chúa cắt ngang dòng suy nghĩ của Gray. Hắn vẫy tay, cái xác nát bét của Jamon nổi lên khỏi mặt nước, cái xác đã mất gần hết máu thịt, chỉ còn lại bộ xương dưới sự ngấu nghiến của rễ và chồi rữa.

Nhìn vào gương mặt mục rữa đó, Bạo Chúa nói với vẻ thương hại, "Thật đáng thương... hắn mới có vẻ là chính nghĩa, còn ngươi là kẻ phản diện đang cố ngăn mọi thứ".

Bạo Chúa quay lại nhìn Gray đang đờ đẫn rồi mỉm cười.

"Đã đến lúc phải đưa ra lựa chọn rồi, Gray."

Đồng tử của Gray từ từ co lại. Bạo Chúa trong mắt hắn bỗng trở nên vô cùng ác độc và điên cuồng, như thể đây là một tập hợp của tất cả những điều xấu xa trên thế giới.

"Giết Đức vua Bóng Tối, hay là chiến đấu vì hắn?"