Xuyên Không Đến Đấu La

Chương: Xuyên Không


<>

Những ngọn núi cao chót vót, gió thổi vi vu, một bầu trời trong oành hết sức dễ chịu. Xa xa nhìn lại, một rừng trúc um tùm bao phủ cả một vùng lớn tạo thành một không gian màu xanh lá dễ chịu. Những thác nước trong lành xanh biếc chảy từ đỉnh núi đến chân núi, chim ca hót mừng , muôn thú sinh sống nhộn nhịp.

Lúc này tờ mờ sáng, sâu trong rừng trúc, trong ngôi nhà gỗ có một nam tử bước ra, nam tử mặc áo trắng bước ra, nam tử khoảng chừng 25 tuổi, đôi mắt nam tử đó một trắng một đen, sau lưng mang theo một thanh kiếm bí ẩn.

Trong nhà bước ra thêm 1 người , người đó là một nữ tử khoảng 25 tuổi, y phục màu hồng đôi mắt nàng cũng giống như nam tử đó một trắng một đen.
Nữ tữ nói "Phu quân, hôm nay trời thật trong xanh a, thời tiết rất thích hợp hái lá trúc cho tiểu bảo a". Thanh niên kia đáp lại "đúng a, chúng ta phải tranh thủ thôi, phải hái thật nhiều cho tiểu hài tử của chúng ta".

- Một canh giờ sau

Không gian đang yên tĩnh, bỗng nhiên bầu trời tối sầm lại, cây cỏ héo úa, dòng suối dừng chảy, muôn thú la hét inh ỏi cả một vùng, bóng tối bao trùm mọi nơi, khung cảnh trở nên hỗn loạn.

Nam tử nhìn thấy liền lộ ra vẻ mặt vô cùng hoang mang " Phu nhân, nàng nhanh chóng mau về chăm sóc Tiểu Bảo, ta sẽ họp mặt với mọi người cùng đến chỗ Linh Tuyền Bảo Ngọc xem sao". Nữ tử vội vàng phi nhanh về phía rừng trúc. Nam tử vội vàng lấy pháo hiệu bắn lên trời, pháo hiệu nổ vang hiện lên chữ "Toàn Phong".

<<Tương Tây, Trương Gia Giới>>

Một nam tử áo trắng xen kẽ viền cam từ trong động đi ra, trong bộ dạng khoảng 23 tuổi, khuôn mặt anh tuấn bước ra, sau lưng là thanh kiếm màu cam, nhìn thấy pháo hiệu tỏ vẻ lo lắng nhanh chóng phóng pháo hiệu đáp trả.

Trên trời 6 cái pháo hiệu lần lượt tiếp nối cái thứ nhất, nam tử áo trắng viền cam nhanh chóng phi nhanh đến pháo hiệu màu xanh lam.

<< Cung Ngọc Thiềm>>

Thấy được pháo sáng, nữ tử áo lam liền thay đổi y phục, mang theo một thang kiếm màu lam tiến ra cửa, vừa vặn nam tử áo trắng cam cũng vừa tới liền cũng nữ tử đó phi nhanh đến phía có pháo hiệu màu trắng. Sau khi pháo hiệu được chấm dứt, 6 đạo thân ảnh liền phi nhanh từ nhiều hướng đến một nơi duy nhất, đó là Thập Lý Hoa Lan.

<< Thập Lý Hoa Lan>>

Sáu đạo thân ảnh liền tập trung trên một đỉnh núi, chỗ nam tử bắn pháo hiệu, nam tử áo cam lên tiếng " Đạt Đạt huynh, có chuyện gì mà huynh tập hợp mọi người lại vậy, mà tại sao thiên nhiên ở đây tiêu điều thế, ko lẽ Linh Tuyền Bảo Ngọc lại bị lấy mất".

Nam tử áo trắng đáp lại" Hồng Miêu, ta luôn canh giữ bảo ngọc, nhất định sẽ ko xảy ra vấn đề, ta tập hợp mọi người lại đây là có chuyện quan trọng".

Nữ tử áo lam lên tiếng "Đạt Đạt, ko lẽ chuyện này rất khó khăn sao, với thực lực của huynh ko lẽ ko đối phó được".

Nam tử trả lời "Lam Thố, chuyện này ko phải ta không đối phó được, mà là tất cả bảy người chúng ta, cũng không chắc đối phó được".

Phía xa một nam tử thân hình cao ráo, mặc y phục màu vàng bước lại" Đạt Đạt, chuyện ko phải nghiêm trọng như vậy chứ, huynh có làm quá lên ko vậy".

Một Nam tử với vóc dáng nhỏ con mang bộ y phục theo lối cổ xưa với màu xám tro cũng tiếp lời "Đúng đó, ta thấy với thực lực của chúng ta, chắc là ko có vấn đề đâu".

Nam tử áo trắng đáp trả lại "Khiêu Khiêu, Đậu Đậu hai người các ngươi sợ thiên hạ ko loạn có phải ko, ko lẽ ta lại đi lừa mọi người, chuyện này thật sự rất quan trọng".

Nữ tử áo hồng cùng nam tử to con áo lam cùng nói "Hai người các ngươi đừng quậy nữa, để Đạt Đạt huynh phân tích mọi chuyện cho chúng ta".

Nam tử áo trắng nói: "Đại Bôn, Sa Lệ cũng ko phải sự việc ko thể cứu vãn, chúng ta thử hợp sức lại để giải quyết đại nạn lần này".

"Được, đã lâu rồi Thất hiệp chúng ta ẩn cư lâu như vậy, sợ là bảo kiếm cũng gần mục rồi, đã đến lúc chúng ta trở lại rồi" Thanh niên áo trắng cam vừa nói xong, mọi người đều đồng loạt hưởng ứng, cùng nhau xuất phát đến vùng tối hỗn loạn.

Thất hiệp khi xưa hành tẩu gian hồ, cứu giúp thế gian, trừ gian diệt ác, bảo vệ sinh linh, nay cũng đã tái khởi. Thiếu niên áo trắng cam là thủ lĩnh Thất hiệp, người đời ca ngợi Hồng Miêu thiếu hiệp, Trường Hồng Kiếm Kiếm Chủ.

Thiếu nữ áo lam bên cạnh là thê tử của Hồng Miêu kiếm chủ, danh xưng Lam Thố, cung chủ Cung Ngọc Thiềm, Băng Phách Kiếm Kiếm Chủ.

Thiếu niên to con áo lam cùng vợ là thiếu nữ áo hồng là Trang chủ Bôn Lôi sơn trang cùng Quán chủ quán trọ Kim Tiên Khê danh xưng Đại Bôn cùng Sa Lệ, cũng là Bôn Lôi Kiếm Kiếm Chủ và Tử Vân Kiếm Kiếm Chủ.

Thiếu niên áo xám, người đời ca tụng là thần y, danh xưng Đậu Đậu, chủ nhân Lục Kỳ Cát, Vũ Hoa Kiếm Kiếm Chủ.

Thiếu niên áo vàng, danh xưng Khiêu Khiêu, Điện chủ Tháp Thanh Huyền Bạch Điện, Thanh Quang Kiếm Kiếm Chủ.

Cuối cùng , thiếu niên áo trắng với hắc bạch song nhãn, người đời gọi là Bạch Y Cư Sĩ, danh xưng Đạt Đạt, Toàn Phong Kiếm Kiếm Chủ.

<< Thung Lũng Hỗn Mang >>

Thất Kiếm cùng tập hợp dưới Thung Lũng Hỗn Mang, thăm dò tình hình, xung quanh khu vực bao trùm một bầu trời tối, hầu như bóng đêm đều bao phủ mọi nơi cây cối xung quanh đều rụng hết, cánh đồng điêu tàn, những con sông , ngọn suối đều kho cằn, mặt đất trơ trụi.

Hồng Miêu bước lại phía mọi người "Không ngờ Thung lũng này lại điêu tàn nhanh như thế,lực lượng này e là chúng ta ko trụ nổi, ta cảm thấy nguồn năng lượng rất quen thuộc nhưng lại ko nhớ ra là gì, Đạt Đạt đây là khu vực gần Thập Lý Hoa Lan của huynh nhất, huynh cảm thấy thế nào".

" Hồng Miêu à, huynh cảm thấy quen thuộc là đúng rồi , vì nó là những năng lượng tà ác mà chúng ta đã đánh bại, bởi vì có thêm lực lượng tà ác khắp mọi nơi nên huynh ko hề nhận ra là đúng rồi, lực lượng này ta đã cảm nhận được từ hôm qua, ko ngờ hôm nay nó lại to lớn đến vậy, đại họa của 200 năm trước sắp tiếp diễn rồi, Đại họa này từ 200 năm trước đã diễn ra 1 lần, sau đó Đại Lục hỗn loạn 100 năm, sau đó nó được gọi là Hỗn Mang kiếp", mọi người nghe xong mặt ai cũng tái mét, Đạt Đạt vừa giải thích vừa lấy ra một thanh trúc, màu lục ngọc đưa ra cho mọi người xem.
Đại Bôn tiến lại gần hỏi "Đạt Đạt, đây là thứ gì vậy , nhìn nó sáng lấp lánh, còn tỏ ra năng lượng kì dị". Đạt Đạt đáp lại "Đây Mặc Ngọc Thần Trúc 250 năm tuổi, tổ tiên của ta khi xưa đã tích lũy đến giờ, dùng nó chúng ta sẽ lấp lại thung lũng hỗn mang, tuy lấp lại ko nhiều nhưng cũng đủ để trụ vững thêm vài năm nữa, chúng ta lại tìm cách khác vậy, nếu còn ko được, có lẽ..." Đạt Đạt ấp úng rồi ko nói tiếp.

Đậu Đậu chen ngang" Đạt Đạt, có lẽ thế nào, ko lẽ còn cách khác"

Đạt Đạt suy nghĩ rồi lắc đầu, mọi người lại trầm mặc, Hồng Miêu bước tới "chuyện gấp gáp bây giờ là nhanh chóng lấp thung lũng này lại , tránh đêm dài lắm mộng"

Thất hiệp cùng tập hợp công lực truyền vào Mặc Ngọc Thần Trúc, với đặc tính co dãn, nó nhanh chóng bao phủ vùng lớn, lấp đầy thung lũng, công lực truyền vào càng nhiều, công lực mọi người lại càng ít, bỗng Đạt Đạt hô to" Mọi người , mau dùng 1 giọt máu nhỏ vào Thần Trúc, làm đường dẫn thêm vững chắc" Đạt Đạt vừa dứt lời ,chưa kịp nhỏ máu vào, thanh âm quái dị vang lên bốn phương tám hướng.

"Haha, ta đã trở lại, cuối cùng đã trở lại, đã qua 100 năm cuối cùng năng lượng hỗn mang cũng đã trở về với ta, lũ sinh vật thấp hèn kia, sẽ phải trả giá vì đã phong ấn ta suốt 100 năm nay, thù này không trả, Hỗn Mang Thánh Vương ta, vạn kiếp bất phục", thanh âm vang lên sấm sét rền vang, mưa bão nổi lên cuồn cuộn, lốc xoáy khắp nơi, sinh linh đồ thán, Hỗn Mang kiếp lại đến. Hỗn Mang Thánh Vương cao 10 mét, thân hình to lớn, giống như cự thú, trên đầu có 3 sừng , hai cánh tay từ cẳng trở xuống to đùng, nhìn hai cánh tay gần gấp đôi cặp chân của hắn, sau lưng nó chỉ có một chiếc cánh, từ sống lưng lên tới cổ, hàm răng sắt bén, nanh trước dài khoảng 1 mét, hắn đứng lên to chắn cả một vùng trời.

Đột nhiên hắn nhìn xuống chăm chú phía xa xa, Đạt Đạt rung mình, Hỗn Mang lên tiếng "Không ngờ qua 200 năm, Song Nhãn Trúc Hùng nhất tộc vẫn còn tồn tại, vậy thì để hôm nay, tận diệt ở đây đi". Hỗn Mang thánh vương cười lớn và hai tay hắn giơ lên ,trên tay hắn đã chuẩn bị hỗn mang lực đập xuống chỗ Đạt Đạt đang đứng.

Đạt Đạt nghe thấy liền nổi giận , tay cầm Toàn Phong Kiếm xông lên, mọi người thấy vậy liền xông lên yểm trợ Đạt Đạt, Đậu Đậu nhìn sang Hồng Miêu, khẻ hỏi "Hồng Miêu à, sao Đạt Đạt huynh hôm nay nóng tính vậy" . Hồng Miêu đáp lại " Chuyện của huynh ấy ta cũng ko rõ, nhưng nói về Song Nhãn Trúc Hùng nhất tộc ta lại nghe kể, rất lâu về trước Thập Lý Hoa Lan là cấm địa, chỉ ai có Huyết mạch Hùng Trúc nhất tộc mới được vào, vì thế Trúc Hùng nhất tộc càng lớn mạnh, đi đôi với nó là trách nhiệm bảo vệ nơi đây cũng lớn. Mà nơi đây lại gần vực hỗn mang này nên trách nhiệm càng nặng nề, khi Hỗn mang kiếp 200 trước diễn ra, Trúc Hùng nhất tộc dù lớn mạnh nhưng cũng chỉ trì hoãn dc 30 năm, sau đó tộc nhân càng ít đi đến giờ thì chỉ còn lại nhất mạch của Đạt Đạt mà thôi, vì thế đối với huynh ấy đây là thù ko đội trời chung". Mọi người nghe xong cũng đã hiểu ra chân tướng sự việc.

Mọi người nhanh chóng tập hợp bên Đạt Đạt, "Đạt Đạt huynh, có việc gì từ từ nói, còn có chúng ta bên cạnh huynh, huynh gấp gáp gì chứ", Đại Bôn bước đến nói với Đạt Đạt.

Đạt Đạt đáp lại" tộc ta đã từng rất phồn thịnh, vì hắn mà tộc ta bây giờ chỉ còn lại ta và thê tử thôi, đó cũng chính là lí do Trúc Hùng nhất tộc đời đời đơn truyền".


Trong lúc thất hiệp đang nói chuyện, Hỗn Mang chi chủ dùng sức mạnh của hắn khuyếch đại vực hỗn mang, làm cho bóng tối ngày càng lan nhanh, phút chốc đã bao trùm cả cả vực Hỗn Mang, Thập Lý Hoa Lan và nơi gần đó là Tuyệt tình cốc và Bôn Lôi sơn trang.

Thời tiết ngày càng xấu đi, nhóm thất hiệp cuối cùng cũng ra tay, người xung phong trước tiên tất nhiên là Đạt Đạt. Tay cầm Toàn Phong kiếm nhanh chóng lao tới, Đạt Đạt vận chuyển Toàn Phong chân khí , xuất ra Toàn Phong kiếm pháp, Đạt Đạt vừa thi triển gió khắp nơi hội tụ về bao phủ khắp người, nhanh chóng lao tới Hỗn Mang vương, kiếm xuất ra cuồn cuộn như vũ bão đâm vào hắn, nhưng kiếm lại bị bật ra, Hỗn Mang vương dùng Hỗn Mang chi lực tạo thành lá chắn vô hình ngăn cản kiếm khí của Đạt Đạt.

Đạt Đạt thấy vậy, liền thôi động kiếm chiêu thứ 2 và thứ 3 của Toàn Phong kiếm - Toàn Phong vô địch và Toàn Phong lạc phách, khắp người Đạt Đạt như cơn bão bố như muốn nuốt chửng Hỗn Mang vương, Đạt Đạt xông lên chém vào ngực Hỗn Mang vương, lần này đã phá tan được tầng phòng ngự của hắn, đâm được một đường vào ngực, Hỗn Mang vương thấy vậy, liền ngạc nhiên và tức giận gào lên " Không ngờ, qua bao nhiêu năm thân thể của ta lại yếu như vậy, nếu các ngươi đã làm ta bị thương thì các ngươi cũng trả giá cho nó đi ", vừa nói xóng Hỗn Mang vương tay hấp thụ Hỗn Mang lực từ dưới đáy thung lũng Hỗn Mang, tạo thành một quả cầu đen xì, phát ra tiếng rít gào thật ghê tợn hắn hô lên "Hỗn Mang Thôn phệ", vừa dứt lời , vạn vật xung quanh liền bị hút vào quả cầu, càng ngày quả cầu càng bành trướng lao tới Đạt Đạt.

Đạt Đạt đỡ lấy quả cầu, khuôn mặt tái nhợt, bị đẩy lùi về phái sau, trông như sắp ko chịu được nữa, sáu thân ảnh phái sau lao tới dùng nội lực truyền vào Đạt Đạt, Đạt Đạt liền thôi động lại Toàn Phong vô địch đánh trả, Hỗn Mang thôn phệ lập tức vỡ nát.

Phía sau, một đạo thân ảnh bước tới " Không thể dây dưa với hắn nữa, thời gian càng lâu , hắn càng hấp thụ thêm nhiều Hỗn Mang chi lực thêm nữa, đến lúc đó e là chúng ta khó có thể ngăn hắn", mọi người nói lại " Được thôi, Hồng Miêu chúng ta nghe huynh".

Hồng Miêu, Lam Thố, Sa Lệ, Đại Bôn, Đậu Đậu, Khiêu Khiêu, Đạt Đạt phóng tới phía trước lần lượt dùng tuyệt kĩ của mình:
"Hỏa Vũ Lôi Phong"
"Băng Tuyết Điệp Điệp Trùng Trùng"
"Phong Quyển Toàn Vân"
"Kinh Lôi Phá Thiên"
"Lạc Hoa Mãn Thiên"
"Thanh Quang Vạn Trượng"
"Phong Thiết Vũ Thiêu".

Đại chiêu vừa xuất, vũ bão nổi lên, bảy thuộc tính Hỏa, Băng, Vân, Lôi, Thủy, Sấm, Phong cùng kết hợp với nhau tạo nên luồng sức mạnh khổng lồ bay đến Hỗn Mang vương, Hỗn Mang vương nhìn thấy vậy cũng tung sát chiêu đáp trả lại ma chủ, "Hỗn Mang thôn phệ chi phá toái" vừa tung ra đón lấy đại chiêu từ thất hiệp, chiêu thức va vào nhau, đấu đá lẫn nhau, tiếng nổ vang lên, hai chiêu thức đều bị phá hủy, hai bên bị nổ văng ra xa, thất hiệp bị thương còn ma chủ thì chỉ bị xây xát nhẹ.

Thấy tình hình không ổn, thất hiệp nhìn nhau, Hồng miêu quả quyết lên tiếng "mọi người, lên thôi", khi Hồng Miêu vừa dứt lời mọi người đã hiểu ý nhau, kiếm trên tay khẽ động, thất hiệp tập trung lại và thực hiện chiêu thức làm nên tên tuổi của họ, thất hiệp hô to và tung ra kiếm chiêu.
"Trường Hồng Kiếm"
"Băng Phách Kiếm"
"Tử Vân Kiếm"
"Bôn Lôi Kiếm"
"Vũ Hoa Kiếm"
"Thanh Quang Kiếm"
"Toàn Phong Kiếm"
"Thất Kiếm Hợp Bích".

Thất hiệp cầm bảy thanh thần kiếm nhảy lên không trung bắn năng lượng từ chiêu hợp bích về phía Hỗn Mang vương, thấy lực lượng khủng khiếp đang tới, Hỗn Mang vương cảm thấy e ngại và dốc hết Hỗn Mang chi lực dồn vào 1 chiêu tất sát "Hỗn Mang chi Phá thiên diệt", hai chiêu đụng nhau ác liệt, hai bên giằng co, Hỗn Mang vương sắc mặt đại biến thấy yếu thế liền lấy năng lượng bản nguyên từ bản thể truyền vào, áp chế thất hiệp, năng lượng từ Hỗn mang chi Phá thiên diệt càng ngày càng lớn, Thất hiệp bị áp chế sắp chịu ko nổi.

Hồng Miêu hô lên "Đạt Đạt huynh, đã đến lúc này ko dùng nó còn đợi đến khi nào", mọi người vừa chống trả nhìn Đạt Đạt với ánh mắt hiếu kì.

"Hồng Miêu, đã đến lúc này ko còn cách nào khác, đành phải dùng nó thôi, nhưng nếu dùng nó ta cũng không biết việc gì sẽ xảy ra nếu dùng nó 25 năm tới sẽ không có việc gì xảy ra, mọi người chắc chứ". Đạt Đạt vừa giải thích vừa tỏ ra vẻ mặt lo âu.

Mọi người luân phiên đáp " Haha, thất hiệp chúng ta từ khi xông pha đến giờ có chuyện gì mà không dám, vả lại cũng không còn cách nào khác, nhưng còn có huynh, huynh còn đại tẩu thì phải làm sao".

"Không sao, ta sẽ viết lời nhắn để Linh Câu của ta đem về cho muội ấy". Đạt Đạt vừa viết vừa gọi Linh Câu đem thư bay đi.

Mọi việc xong xuôi, Đạt Đạt lấy ra một miếng ngọc nhỏ xong quanh có 7 viên ngọc với 7 màu lấp lánh, giữa miếng ngọc hiện lên chữ "Không" rất to, Đạt Đạt hô lên "mọi người nhanh truyền chân khí vào miếng ngọc này, nhất định phải là chân khí với thuộc tính thuần khiết nhất của mọi người", vừa dứt lời thất hiệp nhanh chóng truyền chân khí vào miếng ngọc, miếng ngọc vừa sáng không gian xung quanh liền bị méo mó, sự vật ngày càng mờ đi, cả khoảng không bây giờ chỉ còn một màng trắng xóa, khung cảnh biến mất, hỗn mang lực tan biến, Hỗn Mang thánh vương cũng mất tăm, thất hiệp lâm vào hôn mê vô tận.

Thất hiệp hôn mê rất lâu, không biết đã đến nơi nào, ngày tháng qua đi, một người trong đó đã tỉnh lại, Hồng Miêu mở mắt tỉnh dậy, cảnh vật xung quanh là một nơi xa lạ, thực vật kì dị, nhưng điều kì lạ nhất chính là cơ thể của mọi người giờ chỉ là một màng trong suốt, xung quanh thân thể chỉ còn dư lại một ít chân khí thuộc tính để nhận diện.

Thất Hiệp vì chống lại Hỗn Mang Vương mà xuyên không đến một nơi xa lạ, nguy hiểm luôn rình rập, chân khí bị hao hụt, liệu thất hiệp sẽ làm cách nào để trở về thế giới của mình hay sẽ chọn cách ở lại thế giới mới này, đáp án sẽ có trong những chương mới của Xuyên Không Đến Đấu La Lang - Lạc Đại Lục.
Đăng bởi: