Xuyên Không Đến Đấu La

Chương 15: Tiểu Mộng - Tiểu Băng


"Thật không ngờ trải qua hàng vạn năm, con người ở hành tinh này vẫn không thể tiếp thu cái gọi là -Đánh con chủ tịch và cái kết- hay sao?".

"Không dài dòng với tên vô lại này nữa, động vào người của chúng ta, chỉ có một con đường, CHẾT!!!"

Vị lục y nữ tử vừa nói xong, trên tay chỉ về phía tên to con tên Thiên Trường, một cổ hàn ý mãnh liệt bắn về phía hắn, hắn từ từ đông cứng và đứng đó bất động, nữ tử đó xoay tay nhẹ nhàng, bức tượng băng từ từ nứt ra và tan thành tro bụi.

"Tiểu Băng a, muội thật nóng nảy, chúng ta đến bảo vệ tiểu Đông Nhi a, không phải đến đây để giải tỏa đâu nha, không cần vì chuyện cỏn con này mà tức giận".

"Tiểu Mộng, không phải tại ngươi ham chơi sao, vừa đến đây liền chạy khắp nơi, còn lạc mất nàng, ngươi còn dám nói đây là chuyện cỏn con, chúng ta mà đến trễ một bước, thì hậu quả như thế nào đây, tiểu Đông Nhi mà có chuyện gì ngươi tự mà hứng chịu cơn thịnh nộ của hắn đi".

"Ngươi đừng căng vậy nha, với thực lực của chúng ta ngươi còn sợ sao, với lại ta là Ca của hắn, có bất trắc gì hắn cũng không thể động vào ta a, vả lại với năng lực hiện tại của ta và ngươi nếu có chuyện không lẽ không có cách sao".

"Ta nói ngươi này, cho dù hắn không gây khó dễ cho ngươi, ngươi có chắc kẻ khác không đến sao, ngươi cho rằng nhạc phụ của hắn dễ cho qua vậy sao, tổ tiên của hắn không trách tội ngươi sao,em vợ của hắn ăn chay sao,sư phụ của hắn tốt tính lắm sao, ngươi có gan thì thử đi, tới lúc đó ngươi có mười cái mạng cũng không đủ cho họ giết nữa đó a".

Nói đến đoạn đó, vẻ mặt của vị lục y nữ tử kia hiện lên vẻ mặt cười hả hê, còn vị nam tử ấy vẻ mặt xanh xao có chút tái nhợt rất khó coi a.

"Đúng a, ta lại quên mất, cái gia phả nhà hắn không thể dùng gia phả bình thường mà so sánh a".

"Được rồi, chúng ta hiện giờ không còn liên quan đến cái thế giới này, hiện giờ điều chúng ta nên làm là phải chăm sóc thật tốt cho hài tử của hắn a". Vị lục y nữ tử nói xong liền nhanh chóng cùng vị nam tử hướng về hai hài tử đang nằm bất tỉnh dưới đất, nhìn sơ qua thì hai đứa trẻ không bị thương nghiêm trọng, Hạo Thần tuy quần áo dính máu nhưng không biết vì sao thương thế không còn nữa, còn vị tiểu cô nương kia thì thần sắc trên mặt rất tốt, nhìn hai đứa trẻ như đang ngủ say vậy.

Lục y nữ tử bước chậm rãi đến bên cạnh vị tiểu cô nương, hai tay làm một thủ pháp gì đó rất kì lạ, sau khi thủ pháp đã dừng, cô lay người và đánh thức vị tiểu cô nương.
"Tiểu Đông Nhi, tỉnh lại đi a,ngươi muốn ngủ đến khi nào đây"

Cô bé từ trong cơn mơ màng từ từ mở mắt, khuôn mặt ngơ ngác nhìn hai người.
"Mộng thúc, Băng cô cô, sao hai người lại đến đây rồi, ước định trước đó hai người muốn phá vỡ sao?"

"Phá cái đầu ngươi ấy, tiểu nha đầu nhà ngươi,cứ lo trốn đi chơi, không phải chúng ta đến kịp thì hậu quả sẽ như thế nào đây, ngươi đó suốt ngày chạy lung tung,làm bọn ta cũng không yên a, có tin ta nói với cha ngươi không".

"Ta không dám nữa a, cô đừng nói với cha ta nha, ta không muốn trở về nơi đó đâu, ở đó thật nhàm chán a, không như ở đây ta muốn làm gì cũng được nha". Vị cô nương nhìn lục y nữ tử Băng Băng với ánh mắt cầu xin tha thiết.

"Haizzz, ta chịu thua ngươi rồi, mỗi lần ngươi đem ánh mắt cầu xin đó nhìn ta, ta liền vô cùng bất lực a, ta không nói với cha ngươi nhưng ta có một điều kiện a".

"Điều kiện gì thế ạ, ngươi không thể bắt ta trở về đâu nha".

"Yên tâm, điều kiện của ta rất đơn giản, ngươi nhanh chóng cũng chúng ta rời khỏi đây, đến nội thành Kiến Phong chuyên tâm tu luyện, ta nghe nói khoảng hai tháng nữa học viện sẽ chiêu sinh, ngươi nhanh củng cố tu vi đi".

"Hiện giờ chưa thể a, hắn cứu ta một mạng, giờ hắn còn bị thương như vậy, ta còn chưa trả ơn hắn thì làm sao đi được a". Vừa nói vị cô nương đó chỉ tay về phía Hạo Thần với ánh mắt lo lắng.

Vị lục y nữ tử suy nghĩ một hồi lâu rồi nhanh chân bước đến đỡ Hạo Thần ngồi dậy "Đã thế chờ vết thương khỏi hẳn chúng ta sẽ đi, ta thất trên người hắn vết thương có chút hồi phục lại rồi, để ta giúp hắn tăng tốc độ chữa trị vậy".

Lục y nữ tử ngồi phía sau Hạo Thần, vận chuyển hồn lực giúp hắn gia tăng tốc độ khôi phục, vị cô nương kia ngồi kế bên cạnh nhìn hắn với vẻ mặt lo lắng khác thường. Vị nam tử áo trắng kia cũng đứng ngay bên cạnh nhìn vẻ mặt của vị cô nương mà khẻ cười.

"Không thể tin a, mới có không gặp một ngày mà bảo bối nhà ta lại ......mà thôi vậy, tùy theo ý trời đi a".
Đăng bởi: