Xuyên Không Đến Đấu La

Chương 18: Ý Định Báo Thù



Trong khi đang hưởng thụ cảm giác sung sướng thì trong góc khuất kia, Hồng Miêu lặng lẽ hiện ra.

"Tốt a, đúng là ngạc nhiên, trong vòng mấy ngày liền đột phá gần ba cấp, với tiến trình như vậy thì muốn đạt đến cái tầng thứ kia cũng không phải khó khăn a".

"Hồng Miêu huynh a, huynh nói như vậy là không đúng a, huynh cũng biết hồn sư chúng ta ban đầu tu luyện rất nhanh a, dần về sau tốc độ tu luyện lại từ từ chậm lại, đến cấp bậc như Hồn Đấu La, Phong Hào Đấu La thì đó cần một quá trình tích lũy lâu dài a, chẳng hạn như một Hồn Đấu La cấp 89 muốn trở thành Phong Hào Đấu La cấp 90 thì đó lại là một ngưỡng cửa rất khó khăn a, đến cấp bậc như vậy thì không phải nỗ lực là giải quyết được đâu, rất nhiều người đạt đến Hồn Đấu La cái ngưỡng cửa này rất sớm nhưng cả đời cũng chưa chắc tiến vào hàng ngũ Phong Hào Đấu La, đó là chưa nói đến cái tầng thứ như Siêu cấp Đấu La, Cực Hạn Đấu La,...".

"Ta sơ suất rồi a, hiện giờ không nên nôn nóng như vậy được a, đành phải từ từ mà dạy dỗ hắn thôi. Mà lúc này ta có một thắc mắc là tại sao tiểu tử nhà chúng ta và cô nương kia lại sản sinh ra một loại cảm giác dị thường vậy".

"Vậy để ta giải thích cho huynh biết vậy, thứ đó tại thế giới này được gọi là Võ Hồn Dung Hợp Kĩ, được thi triển bởi hai hoặc nhiều hơn hồn sư có võ hồn tương thích nhau,. . .".

"Thần kì vậy sao, nó có thể giống một số loại công pháp ở thế giới của ta, nhưng huynh nói về thăng hoa là như thế nào, lúc trước khi ta chưa tá túc vào võ hồn của Hạo Thần, ta từng do thám khắp thế giới này nhưng vẫn không có chút thông tin gì về Võ Hồn Dung Hợp Kĩ mà còn lại thăng hoa nữa a".

"Không phải huynh không điều tra được mà là tình trạng này cực kì hiếm gặp, điều quan trọng là tình trạng của Hạo Thần chính là lần đầu tiên xuất hiện đó a, Võ Hồn Dung Hợp Kĩ lại kèm theo đặc tính chữa trị và nâng cao hồn lực a, ta thấy lúc trước khi Hạo Thần sử dụng hình như không chỉ hồn lực mà tinh thần lực cũng tăng rồi a".

Cả hai đang bàn luận cuồng nhiệt, đang trong tình trạng vô cùng háo hức, trên chiếc giường cậu bé không nhịn được nữa "Nè nè, hai huynh đừng bơ ta có được không vậy, lần nào xuất hiện hai huynh cũng bàn tán với nhau, các huynh có hiểu cho cảm giác của ta không a".

"À phải nha, tiểu tử nhà chúng ta đang rãng rỗi , chắc là không có việc gì làm rồi, vậy sáng mai chúng ta lại tiến vào Hồn Lâm tiếp nha". Sáng Thế bị cụt hứng nhìn Hạo Thần với vẻ mặt thật nham hiểm.
Nghe nhắc đến Hồn Lâm, Hạo Thần ngay lập tức nhớ đến hình ảnh khắc khổ của buổi huấn luyện, chân tay hắn liền rung cầm cập. "Ngồi yên không phải tốt hơn sao, tại sao lúc đó mình lại hồ đồ như vậy a, lại đi nói ra chứ, đúng là cái miệng hại cái thân mà".

"Sáng Thế à, huynh đừng bắt nạt đệ ấy nữa, hiện tại việc mà hắn cần là tu luyện một cách thoải mái nhất, nghiêm khắc quá có một số trường hợp không hẳn đã tốt đâu nha, nhưng cũng không thể lơ là huấn luyện cho hắn, cho hắn nghĩ ngơi khoảng 1 ngày đi, sáng ngày mốt chúng ta lại đến Truyền Linh Tháp một lần nữa, xem tình hình hiện tại phải thay đổi nội dung huấn luyện cho hắn thôi."

"Được thôi, hiện giờ cứ quyết định như vậy, bài huấn luyện mới cứ để ta phụ trách cho, nếu không có việc gì thì ta trở về võ hồn đây". Nói xong, thân ảnh Sáng Thế dần dần biến mất.

Căn phòng dần yên tĩnh trở lại, lúc này chỉ còn hắn và Hồng Miêu lặng lẽ trong căn phòng. "Đệ cố gắng nghĩ ngơi đi, ngày mốt là bắt đầu huấn luyện rồi đấy, chúng ta thật có lỗi với ngươi, vì chúng ta mà ép ngươi phải khổ luyện, ta cảm thấy đòi hỏi của mình thật quá đáng a".

"Huynh nói gì vậy, không có các huynh e là bây giờ ta chỉ là phế nhân mà thôi, ta tu luyện cũng không phải vì các huynh, trong đó có một phần là vì cá nhân của ta nữa a, thù của cha ta không thể không báo, tộc nhân phản bội không thể không đòi, ta nhất định phải trở thành cường giả, bắt chúng trả giá cho những việc đã gây ra cho ta".

"Có mục tiêu như vậy là tốt, nhưng đệ phải nhớ, thù hận không thể lún quá sâu, đừng để thù hận làm mờ mắt đệ, một khi làm chuyện gì mà không thể thay đổi được kết quả thì sẽ hối hận cả đời đấy".

"Không lẽ huynh không muốn đệ báo thù sao?".

"Không phải, báo thù thì được, nhưng phải biết chừng mực, đừng để liên lụy những người vô tội xung quanh là được rồi".

"Được rồi, đệ nghe huynh vậy, nhưng đệ có một thắc mắc nãy giờ đây, huynh giải đáp cho đệ với".
Đăng bởi: