Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 239: Vui buồn thất thường


Bologo đã kêu gọi Aether, chuẩn bị đúc thành một bộ giáp sắt để sẵn sàng chiến đấu, nhưng lúc này Aether lại không đáp lại hắn.

Một cảm giác khủng hoảng mạnh mẽ dâng lên trong lòng, Bologo thử rút con dao gấp và cây búa vuốt ở bên thắt lưng ra, nhưng hiện giờ hắn không thể làm được bất cứ động tác gì, cơ thể như cứng đờ tại chỗ, không thể động đậy.

Một ánh sáng rực rỡ rọi từ trên cao xuống, nó không chiếu xuống mặt đất, mà thay vào đó là sàn gỗ. Tiếng bước chân tiếp tục đến gần, bóng người mờ ảo dần hiện ra trước mặt, cuối cùng dừng lại ở rìa ánh sáng. Bologo chỉ có thể nhìn thấy một đôi giày da bóng loáng.

"Lại gặp mặt, Quý ngài Lazarus."

Giọng nói quen thuộc vang lên, đôi găng tay trắng lướt qua bóng tối, Bologo đột ngột bay ra sau, hắn không ngã xuống mà ngồi vững trên một cái ghế.

Đèn trên cao sáng rực, xua tan bóng tối xung quanh, cho đến khi Bologo có thể nhìn thấy vị khách vừa đến kia.

"Bạo Chúa..." Nhìn bóng dáng tà dị ấy, Bologo thì thào.

"Rất vui khi được gặp lại ngươi."

Giọng của Bạo Chúa như biết cười, hắn ngồi đối diện với Bologo, nhìn vào cơ thể bê bết máu của Bologo, sau đó tiếp tục.

"Trông ngươi có vẻ tệ quá, có cần giúp gì không? Loại miễn phí."

“Thật sao?” Bologo cười, “Ngươi tốt bụng đến vậy?”

“Giúp ngươi cũng có nghĩa là gián tiếp giúp ta.” Bạo Chúa thẳng thắn.

Bologo không trả lời ngay mà đưa mắt nhìn xung quanh, giống như lần trước gặp Bạo Chúa, hắn đang ở trong một không gian xa lạ, Bạo Chúa là chủ nhân duy nhất ở đây.

“Vì vậy… trong mớ hỗn độn này, ngươi cũng có lợi”, Bologo nói.

"Đương nhiên." Bạo Chúa gật đầu.

"Những gì ta làm tiếp theo sẽ giúp ngươi, nhưng bởi vì ta đang ở trong tình trạng rất tệ, có thể không hoàn thành nổi việc đó, vì vậy ngươi chọn giúp ta."

"Đúng thế."

Như thể biết Bologo đang nghĩ gì, Bạo Chúa nhấc chân lên, đặt tay lên đầu gối.

“Quyền lựa chọn là của ngươi, quý ngài Lazarus, ngươi có thể chấp nhận sự trợ giúp của ta để hoàn thành một việc đôi bên cùng có lợi.

Ngươi cũng có thể phá hỏng kế hoạch của ta... chỉ là thất bại, ngươi sẽ làm như vậy sao?”

Một tia sáng khác chiếu xuống, soi vào Palmer, người vẫn đang nằm trên mặt đất, máu đọng lại dưới người hắn, không ngừng lan rộng cho đến khi chạm vào chân Bologo.

"Hay là ngươi sẽ cam chịu thất bại? Cứ thế mà dâng chiến thắng cho người khác."

Một ánh sáng khác chiếu xuống, bình chứa được được đặt trên bệ như một tác phẩm nghệ thuật.

Bologo im lặng. Tình trạng hiện giờ của hắn rất tệ, Amy không thể cung cấp một dòng Aether ổn định cho mình được nữa, phải thừa nhận rằng ngay cả chuyên gia cũng có lúc rơi vào tình thế tuyệt vọng sau hàng loạt trận chiến liên tiếp này.

Hắn không thể cứ thế ngồi nhìn Palmer chết, cũng không thể để Trái tim bất diệt bị Taida cướp mất, còn cả đám rễ chồi thối rữa đã lan khắp mặt đất này nữa...

"Rốt cuộc thì ngươi muốn làm gì, Bạo Chúa?"

Bologo hỏi, "Rốt cuộc thì ngươi đóng vai trò gì ở đây?"

"Ta? Quý ngài Lazarus, ngươi cần biết một việc."

Bạo Chúa bật ra một tràng cười lớn, "Ta, hay ma quỷ, không lập trường có thể nói".

"Mọi thứ ta làm chỉ đơn giản là theo đuổi giá trị."

"Giá trị?" Bologo không thể hiểu nổi, "Ngươi vẫn chưa nhận đủ giá trị sao?"

"Đủ? Nhưng cũng chưa đủ, ta là một người tham lam, thật không may, ham muốn giá trị của ta không bao giờ có thể được thỏa mãn."

"Còn buổi đấu giá thì sao? Lần hiến tế này đã bị phá hỏng, chẳng lẽ ngươi không tức giận sao?" Bologo nói.

“Phá hỏng?” Bạo Chúa bật cười đầy ẩn ý, như thể vừa mới nghe thấy một câu chuyện cười, “Nó thực sự bị phá hỏng ư?”

Bologo sững sờ.

"Không, quý ngài Lazarus, nó không những không bị phá hỏng mà còn diễn ra rất tốt? Nhìn đi, nhìn ánh hào quang mà các ngươi phát ra trong cái chết và đau khổ..."

Cơ thể Bạo Chúa run rẩy, không phải vì sợ hãi, mà là vì phấn khích.

"Ta hy vọng ngươi có thể hiểu một điều, đôi khi chúng ta không phải trong mối quan hệ thù địch, mà ngược lại là hợp tác", Bạo Chúa bình tĩnh lại, "Mặc dù nghe có vẻ giống như đang khiêu vũ với bầy sói".

Bạo Chúa đột nhiên xuất hiện trước mặt Bologo, hắn nâng cằm của Bologo lên và nhìn chằm chằm vào con ngươi xanh biếc, như thể hắn có thể nhìn thấu linh hồn ẩn dưới cơ thể qua ranh giới của thực tại.

"Ngươi phải thừa nhận một điều. Trong tình thế tuyệt vọng, Thần sẽ không giúp ngươi. Người duy nhất có thể giúp đỡ ngươi là ta, đám ma quỷ bị các ngươi hắt hủi."

Những gì hắn thuật lại rất bình thường, nhưng khi rơi vào tai Bologo thì lại đầy cám dỗ, đánh thức nguyên tội sâu xa nhất trong bản tính mỗi người.

Bologo còn chưa kịp đáp lại thì Bạo Chúa đã biến mất rồi xuất hiện trên một chiếc ghế cách đó không xa.

Bologo nhìn chằm chằm bóng người điên cuồng kia, đèn dần tắt từng cái một, chỉ còn lại có hắn và Bạo Chúa ngồi đối diện nhau trong bóng đêm.

Hít thở sâu liên tục như đang xảy ra một cuộc đấu tranh nội tâm nào đó, may mắn là cuộc đấu tranh này không kéo dài lâu, Bologo đã có một ý tưởng mới. Ý tưởng này thật khủng khiếp, nhưng hắn tình nguyện thử.

“Ngươi… có hứng thú với linh hồn của ta không?” Bologo đột ngột hỏi.

"Ồ? Đúng là một đề nghị bất ngờ."

Cảm xúc của Bạo Chúa hiếm khi lại dao động, giọng nói mang theo vẻ ngạc nhiên.

"Đáng tiếc là hiện tại ta không thể lấy đi linh hồn của ngươi."

“Tại sao?” Bologo tò mò hỏi, “Là bởi vì linh hồn không hoàn chỉnh?”

"Không... ta không có gì để cho ngươi, quý ngài Lazarus. Ngươi hiện giờ không có mong muốn nào để ta thực hiện. Làm sao ta có thể lấy đi linh hồn của ngươi?"

Bạo Chúa vẫy tay tỏ vẻ bất lực đắc dĩ. Nghe thì có vẻ hắn cũng vô cùng khao khát linh hồn của Bologo, cho dù Bologo có liên quan đến người mà hắn tìm kiếm hay không, thì linh hồn của Bologo đối với hắn cũng cực kỳ có giá trị, ngay cả khi nó không hoàn chỉnh.

“Vậy tiếp theo là gì?” Bologo hỏi.

"Đây coi như là giúp đỡ lẫn nhau. Ta giúp ngươi, ngươi giúp ta. Chúng ta không ai nợ ai."

Bologo hơi ngẩn ra trước lời nói của Bạo Chúa, "Nếu không phải biết trước thì ta thật sự rất khó liên tưởng ngươi với thứ gọi là ma quỷ này".

Bạo Chúa không hề hành động như một ma quỷ, cùng lắm là một... doanh nhân không được mấy ai ưa thích.

"Ma quỷ... anh chị em của ta đều bị ràng buộc bởi những ham muốn khác nhau, điều này cũng dẫn đến tính cách của bọn ta rất khác nhau, có người kiêu ngạo đến mức không thể giao tiếp được, có người thì luôn giận dữ, đừng nói là giao tiếp, tất cả những sinh vật đến gần với hắn đều sẽ bị nuốt chửng bởi cơn giận dữ của hắn, còn cả..."

Bạo Chúa phá lên cười.

"Đó chính là ma quỷ, tùy tâm sở dục, trăm ngàn biến hóa, vui buồn thất thường… May mắn thay, ta là người lý trí và dễ giao tiếp nhất trong số đó."

"Đã hiểu", Bologo gật đầu và khẳng định, "Ngươi giống một doanh nhân hơn là ma quỷ".

Bạo Chúa lại phá lên cười. Hắn coi những lời vừa rồi của Bologo như là một lời khen ngợi và công nhận bản thân mình.

“Nhưng tại sao ngươi lại đột nhiên nhắc đến linh hồn của mình?” Bạo Chúa hỏi, “Trông ngươi không giống một người sẽ chủ động bán linh hồn của mình”.

"Ta... cũng giống như ngươi, ta cũng đang tìm một người. Hắn hẳn là một trong số anh chị em của ngươi, chính hắn đã lấy đi linh hồn của ta", Bologo nói, "Ta muốn tìm hắn".

“Hy sinh một phần linh hồn của mình chỉ để tìm được hắn… nghe có vẻ không lãi chút nào.” Bạo Chúa mỉm cười.

“Không, chỉ là ta muốn biết hắn sẽ phản ứng thế nào khi ta bị một ma quỷ khác lấy mất linh hồn”, Bologo nói một cách thờ ơ, "Không có mấy cơ hội để trêu chọc ma quỷ".

"Haha, thật là ý tưởng thú vị, quý ngài Lazarus."

Bạo Chúa đã bị ý tưởng của Bologo chọc cười, còn về việc liệu hắn có định phối hợp với ý tưởng điên rồ đó không thì vẫn chưa rõ.

Sau khi bình tĩnh lại, Bologo nhìn Bạo Chúa và hỏi: "Vậy là ngươi có thể nhìn trước được tương lai?"

"Nhìn trước được tương lai?"

"Dường như ngươi có thể thấy những gì sẽ xảy ra tiếp theo, vậy nên chúng ta mới có cuộc trò chuyện này, đúng không?" Bologo hỏi.

"Không tính là nhìn trước được tương lai, chỉ là mọi thứ diễn ra theo kịch bản do ta viết ra, nhưng dù sao thì kịch bản cũng chỉ là kịch bản. Nếu các diễn viên không hợp tác thì chắc chắn sẽ xảy ra nhiều biến cố cản trở hướng đi của cốt truyện."

“Nghe như trò tự mình tiêu khiển của một tên điên”, Bologo giễu cợt. “Ngươi đang làm một bộ phim?”

"Hả? Tự mình tiêu khiển, ta thích cái từ này."

"Vậy... nếu có ai đó phá hỏng cái kết của ngươi thì sao? Ngươi có tức giận vì điều đó?" Bologo trò chuyện với Bạo Chúa.

"Không, ngược lại, ta sẽ rất hài lòng."

"Tại sao?"

"Rất ít người có thể phá vỡ kịch bản, hay chống lại cái kết của chính mình... nói theo cách khác thì là thoát ra khỏi câu chuyện, đập tan con đường mà số phận đã giao phó cho hắn."

Nói là kịch bản, chẳng bằng nói là vận mệnh bị đám ma quỷ ảnh hưởng từ trong bóng tối.

"Những người thoát khỏi vận mệnh là hiện thân của giá trị cao quý."

Bologo im lặng, như thể đang nghĩ về những thông tin được tiết lộ qua lời nói của Bạo Chúa, rồi hắn nhớ lại cuộc nói chuyện giữa Jeffrey và mình trong lần đầu nói về ma quỷ.

"Các ngươi đang can thiệp vào tiến trình của thế giới, không ngừng sửa đổi lịch sử theo những gì các ngươi muốn."

Đây là điều Bologo nhận ra, hắn không biết là do bản thân mình đoán ra, hay do Bạo Chúa đã cố tình tiết lộ.

“Phản kháng lại vận mệnh, đập tan gông cùm... những người có thể làm thay đổi hướng đi của lịch sử mới là những người có giá trị, đó chính là những người mà đám ma quỷ các ngươi muốn săn đuổi."

Trước những lời của Bologo, Bạo Chúa không trả lời mà chỉ bật ra tiếng cười vô nghĩa.

Bologo biết mình sẽ không nhận lại bất cứ câu trả lời nào nên chuyển sang một chủ đề khác, hắn nhìn vào không gian kỳ lạ này.

"Ngươi toàn năng trong lãnh địa của mình đúng không?"

"Có thể hiểu là vậy."

Lúc trước để nhìn thấy Bạo Chúa, vẫn cần một nghi thức nào đó để kêu gọi, nhưng ở trong lãnh địa của Bạo Chúa, hắn dường như không còn bị ràng buộc, có thể xuất hiện ở bất cứ đâu, thậm chí là ban phước lành cho tất cả mọi người.

Sự trói buộc trên cơ thể khi trước đã biến mất, Bologo vặn người, như một màn khởi động trước khi ra trận.

"Vậy thì trước khi rời khỏi đây để giúp đỡ lẫn nhau, ta còn có một vài yêu cầu nho nhỏ.”

"Ví dụ?"

Bologo suy nghĩ một lúc rồi ngập ngừng hỏi.

"Một ly nước cam?"

Bạo Chúa sững sờ mất một giây, rồi lại bật cười. Hắn búng tay, một ly nước cam bỗng xuất hiện trên tay Bologo.

Bologo nhấp một ngụm, mùi vị của nó không khác gì ly nước cam trong trí nhớ, thậm chí có thể nói Bạo còn chu đáo ướp lạnh.

“Còn gì nữa không?” Bạo Chúa hỏi lại.

"Hả? Một vài bản nhạc."

Một tia sáng chiếu xuống, sau đó một chiếc máy phát nhạc hiện lên trong bóng tối, nếu như Bologo không nhầm thì đây chính là cái trong nhà hắn.

"Ừm... Không tồi."

Bologo chậm rãi đứng lên, lúc này Bạo Chúa cũng đã xuất hiện trước mặt hắn, Bạo Chúa đột ngột vươn tay ra, dùng hai tay ôm chặt đầu của Bologo.

Những sợi dây cáp trên mặt Bạo Chúa bắt đầu uốn éo và tách ra, để lộ hàng trăm đôi mắt đỏ rực, tất cả đều đồng loạt nhìn vào đồng tử của Bologo.

"Ngươi... giá trị phi thường."

Bạo Chúa như vừa thốt ra một câu ma chú, sau đó hắn buông hai tay ra và hòa vào bóng tối.

Khi xung quanh sáng trở lại, Bologo đã trở về mảnh đất mờ mịt kia, mọi thứ vừa rồi phảng phất như chỉ là ảo giác, nhưng trên tay hắn vẫn đang cầm một ly nước cam.

Tiếng ho vang lên, Bologo quay đầu lại thì thấy vết thương của Palmer đang lành với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, đồng thời, vô số lớp Aether đang chồng lên người hắn.

Không chỉ hắn, mà còn cả mình, sức mạnh từ Bạo Chúa đang buông xuống người Bologo.