Đan Điền Của Ta Là Một Mảnh Đất

Chương 13: Lí do (11540 kí tự)


Bước qua cánh cổng sắt được an ninh chặt chẽ, tất cả bước xuống xe.

Trước mặt gia đình Chu Nam lúc này là một tòa nhà cao bốn tầng với màu trắng ngà, những cánh cửa sổ được bao bọc bên ngoài đều là bằng lớp kính thay thế cho lan can để phòng tránh tai nạn rơi xuống từ trên cao.

Bước đi trên con đường đá màu đỏ đất nung, được anh em áo đen sinh ba này dẫn đường, gia đình hắn đã xuất hiện trên tầng bốn của tòa nhà này, trước mặt một cánh cửa gỗ được trang trí bởi những nét hoa văn độc đáo và đẹp đẽ

Cánh cửa này nhìn đặc biệt hơn so những cánh cửa mà Chu Nam hắn đã đi qua

"Cộc cộc cộc..."

Người áo đen có tên là Mạnh Hỏa gõ cửa, ngay lập tức bên trong truyền ra một đạo âm thanh của nữ trung niên khiến Chu Nam cảm thấy rất quen thuộc:

"Vào đi!"

Đẩy cánh cửa gỗ vào trong, căn phòng sau cánh cửa là một căn phòng đầy đủ ánh nắng mặt trời. Nền nhà được dải một lớp thảm đỏ rất dày, bên trái của căn phòng đều là hai kệ sách rất to lớn và nằm ở bên phải là một bộ bàn ghế. Cuối trung tâm của căn phòng là một lớp cửa kính hình ô van cho phép ánh nắng chiếu vào trong căn phòng. Và một chiếc bàn đầy rẫy những đống giấy tờ lộn xộn, trên chiếc ghế cạnh chiếc bàn là một cô gái trung niên có mái tóc màu hạt dẻ uốn xoăn.

Dù có nhìn từ xa hay nhìn gần, đều thấy cô gái này vô cùng xinh đẹp. Nhưng đáng tiếc khuôn mặt của cô ta xuất hiện vài nếp nhăn do tuổi già

Dáng người cao gầy, khuôn mặt thon dài, hai gò má nhô cao, đôi mắt màu đỏ đậm mê người và bờ môi đỏ chút son

Chu Nam dừng ánh mắt trên khuôn mặt cô ta, khuôn mặt của cô ấy có chút gì đó... quen thuộc

Thấy gia đình của Chu Nam đi vào, cô ta đứng dậy, ánh mắt toát ra vẻ vui mừng, cởi mở nói trước:

"Xin chào mừng đã đến trường tư thục nữ sinh Kim Hoa. Xin lỗi vì tôi không thể tự lái xe đến đón gia đình cậu được... vì một số công chuyện!"

Cô ấy gãi gãi mái tóc bù xù của mình, đưa tay về phía bộ bàn ghế "Xin hãy ngồi nghỉ và đợi tôi một chút!"

Cô ấy nói rồi chạy vụt ra ngoài căn phòng, ba anh em sinh đôi vóc dáng to lớn cũng lần lượt tiến ra khỏi căn phòng, để lại độc bốn người gia đình Chu Nam

Ngồi lên ghế, cả nhà hắn ai cũng nhìn ngắm xung quanh căn phòng. Không chỉ nói riêng bộ bàn ghế tiếp khách rất chất lượng và sang trọng, mà một vài thứ trong căn phòng này, nếu nói ra cũng có rất nhiều thứ đẹp mắt và thu hút

Sau vài phút, cô gái tóc hạt dẻ đó quay lại, cô ấy có lẽ vừa chải chuốt lại đầu tóc của mình.

Sau khi yên vị trên ghế và rót trà, cô ta niềm nở:

"Trước tiên tôi giới thiệu, tôi là Kim Sa. Là hiệu trưởng của ngôi trường này, và đây là danh thiếp..."

Kim Sa cho tay vào trong túi áo, lấy ra bốn tờ giấy phát cho từng người.

"Tiếp, tôi vào thẳng vấn đề chính luôn. Hiện tại ngôi trường nữ sinh của tôi đang có ý cho nam sinh nhập học tại ngôi trường này. Như vậy nhằm cho nữ sinh sau khi tốt nghiệp, sẽ không còn lạ lẫm với người khác giới..."

Chu Cường và Phương Linh cha mẹ hắn khẽ gật

"... Nhưng gần đây, trường của chúng tôi bắt đầu xuất hiện một vài sự kiện nam sinh bắt nạt nữ sinh, cặp kè hay thậm chí là cưỡng hiếp. Những trường hợp đó đều đã bị đuổi học, dù những nam sinh đấy đều có học lực vô cùng tốt và đã đi thi cấp quốc gia vài lần. Nhưng những thành phần nam sinh này lại vô cùng kiêu ngạo và ý thức rất tồi, tất cả đều bị đình chỉ luôn.

Rồi, và sau khi tôi được phép xem qua một số hồ sơ của những ngôi trường khác, tôi đã thấy Chu Nam con trai của các vị rất đủ điều kiện tiêu chuẩn để nhập học vào đây.

Vậy nên không phiền nếu tôi mời con trai của các vị chứ?"

Cô Kim Sa chậm rãi nói

Cha mẹ hắn bối rồi hết nhìn đi nhìn lại hắn. Chu Nam có sức khỏe không ổn định từ nhỏ, rất yếu và rất lạnh nhạt tiếp xúc với những người xung quanh, kể cả chính cha mẹ hắn cũng như vậy

Chu Nam đã biết sẵn điều này sẽ xảy ra, mở lời:

"Được, tôi chấp thuận. Nhưng trước tiên tôi cần giải quyết một số vấn đề trước đã nhỉ?"

Chu Nam vắt ống chân, hai tay chắp lại và khuôn mặt để lộ ra nụ cười bí ẩn

Kim Sa cũng cười theo phản xạ, hỏi:

"Chắc ý cậu là vụ nợ của gia đình cậu? Cậu cũng đã biết vụ việc sáng nay rồi nhỉ?" Cô ta nheo mắt nhìn hắn

"Tôi thật sự rất tò mò tên trộm nào có thể lấy được hết tất cả ghi chép của số nợ đó. Nếu có thể, tôi rất muốn cảm tạ a" Chu Nam vừa cười vừa nói, ngữ điệu vô cùng chậm rãi và rõ ràng

Trên khuôn mặt của Kim Sa có chút hơi nheo lại, ngữ điệu và cách dùng từ của Chu Nam có pha một chút... ngông cuồng?

Bầu không khí có chút im lặng, xung quanh căn phòng tỏa ra một luồng hơi lạnh lẽo

"Renggg!!!"

Tiếng chuông vang lên phá vỡ bầu không khí im lặng

Kim Sa giải thích "Có lẽ đã hết tiết một rồi!"

Hắn lặng lẽ nâng tách trà lên, nhẹ làm một ngụm nhỏ. Hương ngọt bùi pha lẫn chút đắng lan tỏa trong miệng hắn

"Rầm!"

Cánh cửa phòng bỗng bị mở tung ra, một thiếu nữ trẻ tuổi có mái tóc cũng màu hạt dẻ để xõa thẳng, mặc trên người bộ đồng phục màu trắng viền, dưới là một chiếc quần đùi trắng nhỏ dài chưa tới đầu gối. Khuôn mặt trứng gà và đôi mắt màu đỏ đậm, đôi môi nhỏ lại còn mỏng đỏ hồng quyến rũ rất mê người. Dáng người cân đối vô cùng lồi lõm hợp lí, chỉ có vòng ngực hơi chút khiêm tốn

Thiếu nữ đi thẳng vào phòng, nói:

"Mẹ ơi, cậu ta đã đến chưa?" thiếu nữ này trên khuôn mặt pha non nớt cùng nụ cười, đôi mắt màu đỏ đậm đảo một vòng quanh gia đình Chu Nam

Cuối cùng ánh mắt ấy dừng ngay tại trên người hắn

Chu Nam cũng hạ tách trà xuống, đôi mắt tím đậm nhìn thẳng vào cô

Chu Nam cảm thấy khuôn mặt này mình đã từng nhìn ở đâu đó, cũng đã khá là lâu rồi không gặp lại

Thiếu nữ có mái tóc hạt dẻ cười phấn khích, nhào về phía chỗ ngồi của hắn:

"Chu Nam... Chu Nam... cậu còn nhớ tôi không? Là tôi nè, ba năm trước cậu là người đã cứu tớ đấy!"

Thiếu nữ nhào vào lòng của Chu Nam trong sự ngỡ ngàng của mọi người đang hiện diện trong căn phòng
Chu Nam có chút không kịp phản ứng, bị thiếu nữ nhào thẳng vào người, khuôn mặt nhăn nhó nhớ lại:

"Cô là... Kim Nhu? Kim... Nhu?"

"Đúng, đúng rồi! Cậu vẫn nhớ rõ tên của tớ!" thiếu nữ vui vẻ càng siết chặt lấy Chu Nam hơn

"D- Dừng lại! Cô là ai? Sao lại ôm anh trai của tôi vậy hả?"

Chu Ngọc đứng bật dậy, tiến về phía Chu Nam cùng thiếu nữ Kim Nhu, mạnh mẽ gỡ tay của cô ấy ra khỏi cổ hắn

"Cô là ai? Bỏ tôi ra! Cậu ấy là của tôi, không ai có thể khiến tôi rời xa Chu Nam đâu!" Kim Nhu la lên

"Anh ấy không phải là của ai cả! Mau buông anh ấy ra!" Chu Ngọc càng dùng nhiều sức hơn

Hai thiếu nữ đều đang tranh giành nhau Chu Nam khiến cha mẹ hắn cùng Kim Sa đều hết sức bất ngờ

"Cô đang khiến anh ấy ngạt thở đấy!" Chu Ngọc lúc này hoảng hốt kêu lên

Kim Nhung thốt lên một tiếng như bị dọa sợ, ngay lập tức buông tay ra, nhưng hai tay của cô bị Chu Ngọc kéo mạnh, cả cơ thể Kim Nhu liền té nhào về phía Chu Ngọc. Cả hai thiếu nữ cùng ngã nhào ra đất

Chu Nam lúc này mặt lúc tím lúc xanh, liên tục ho khụ khụ. Mẹ hắn Phương Linh tiến đến vỗ lưng cho hắn dễ thở, còn Chu Cường cha hắn chỉ gãi gãi đầu bối rối

Kim Sa nâng cả hai Chu Ngọc cùng Kim Nhu lên, dùng tay phủi bụi trên quần áo cả hai người

Sau khi mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa, Kim Sa lúc này liền cúi đầu:

"Dạ tôi xin lỗi vì đã gây ra chút rắc rối, mong hai vị đừng để ý!"

"Vâng vâng, không có gì đâu chị..."

Cha mẹ hắn chỉ đành nhận lời xin lỗi, xong tất cả cùng ngồi xuống ghế.

Kim Nhu liên tục dùng ánh mắt hối lỗi của mình nhìn về Chu Nam. Chu Ngọc em gái hắn thì cau có nhìn Kim Nhu

Không hiểu sao khi cô nhìn thấy Kim Nhu ôm lấy Chu Nam, trong lòng của cô lại có chút lo lắng sợ hãi, cảm giác như anh trai của cô sẽ đi mất và bỏ mặc cô một mình vậy

Ổn định lại chỗ ngồi, Kim Sa hỏi:

"Xin hỏi hai vị, sẽ không vấn đề gì nếu như Chu Nam nhập học ở đây chứ?"

"Con trai của chúng tôi nãy đã chấp thuận, vấn đề chỉ là..." Phương Linh gật gật đầu nói nhưng bị cắt lời

"Theo điều kiện, số nợ cũng đã bị mất rồi, chúng tôi cũng sẽ không truy cứu nữa. Và tiền học phí của Chu Nam đều sẽ được miễn phí" Kim Sa vui mừng

"Ấy không được đâu cô hiệu trưởng. Học phí của Chu Nam chúng tôi có thể trả được mà!" Chu Cường cha hắn nói ra

"Đâu có, Chu Nam là do chúng tôi mời vào mà, chứ đâu có ý muốn ép buộc. Hơn thế chúng tôi cũng muốn thu nhận cả con gái của hai vị nữa!" Kim Sa vừa nói vừa đặt tách trà lên miệng

"Hả?" cha mẹ của Chu Nam và kể cả Chu Ngọc cũng thốt lên

Cuối cùng, Chu Ngọc cũng giống như hắn, đều được chuyển trường và đều sẽ học ở đây mà không phải mất một đồng tiền nào cả. Đúng theo như điều kiện mà ngôi trường này đã đề ra lúc đầu

Số nợ đã được giải quyết, học phí không mất một đồng và Chu Ngọc cũng sẽ có một môi trường học thích hợp chất lượng hơn

Cuối cùng cha mẹ hắn cùng Chu Ngọc đều được một người áo đen dẫn đi tham quan ngôi trường này, không khó để nhận ra người này là một trong ba anh em sinh ba, Mạnh Phong

Chỉ có Chu Nam bị giữ lại trong căn phòng cùng với hiệu trưởng Kim Sa, còn thiếu nữ Kim Nhu vừa rồi chính là con gái của bà ta, nhưng cô ấy đã bào lớp để chuẩn bị học tiết hai rồi

Trước khi ra khỏi phòng, Kim Nhu còn nháy nháy mắt tinh nghịch với hắn

Trên ghế ngồi, Chu Nam vẫn nhẹ nhõm uống trà một cách thản nhiên, hiệu trưởng Kim Sa ngồi ở phía đối diện không ngừng đưa mắt nhìn hắn

Sau khi làm hết tách trà đang uống dở, Chu Nam chủ động nói:

"Thật không ngờ rằng, một người Cốt thể tam tầng lại dùng thủ đoạn này để thu nạp tôi vào nước cờ của mình..."

Bên đối diện, Kim Sa không ngừng cười cười

Chu Nam nói tiếp "Không biết ở một Cốt thể tam tầng lại cần gì ở một kẻ Nhân thể cửu tầng bé nhỏ này?"

Hiệu trưởng Kim Sa ồ lên, nói:

"Vậy, cậu có biết tôi muốn gì ở cậu không?"

"Nếu theo như suy luận của tôi là đúng, cô chắc chắn sẽ dùng những điều kiện như ban đầu nói ra, buộc cha mẹ của tôi phải cho tôi nhập học?" Chu Nam tì tay lên mặt bàn, nói chậm rãi

"Thông minh, còn tiếp phía sau nữa!"

"Là người đứng đầu của cả tập đoàn mang tên Kim Hoa, cô chắc chắn sẽ là mũi nhắm của những kẻ bên ngoài, hay thậm chí là cả người bên trong tập đoàn này nữa. Như vậy những người thân cận nhất của cô, cũng sẽ phải chịu lây mũi nhắm này!" hắn nói rồi tự tay rót tiếp cho mình một tách trà thơm

"Ừm, đúng như cậu suy đoán, và tôi... muốn cậu làm vệ sĩ cho con gái tôi, dưới lốt da là nam sinh của ngôi trường này..." trên khuôn mặt của Kim Sa, lộ ra một nụ cười ma mị "Tôi cũng đã nghe trước đó Kim Nhu đã kể về cậu rồi, thật sự tôi rất chân thành cảm tạ cậu vì hai năm trước cậu đã bảo vệ con bé."

"Thế tôi không thể không từ chối lời cảm tạ chân thành này rồi..."

"Sau đó, tôi đã cho người đi tìm kiếm cậu, vào lúc đó tôi tin tưởng rằng cậu có thể bảo vệ được con bé, nên tôi quyết định bằng cách cho phép trường nữ sinh này được phép nhận nam sinh vào học với điều kiện học tập giỏi và ý thức tốt... như vậy cậu sẽ dễ dàng tiếp cận và bảo vệ Kim Nhu hơn!"

"Kế hoạch này đã được cô bày vẽ ra ngay từ hai năm trước, cô có vẻ rất là tự tin. Cô đã tìm được tôi, bằng vào nhờ truy cập từng tập hồ sơ có tên của tôi của từng ngôi trường?" Chu Nam uống một hớp trà nữa

"Đúng là như vậy, ai mà ngờ rằng cậu lại học ở trường Tuấn Vũ chứ? Lúc đầu tôi chỉ tìm tên cậu qua những ngôi trường thể dục thể thao, hay thậm chí là cả trong quân đội nữa!" Kim Sa lắc đầu cười khổ

Chu Nam nhếch môi, cho tay vào trong túi áo, lấy ra một tập giấy rồi vất lên trên mặt bàn. Sau đó nhẹ nhàng đứng dậy, hai tay đút vào túi quần, quay người bước về phía cửa ra, từ từ nói:

"Trà Long Môn, loại trà đang vô cùng hiếm có trên thị trường hiện nay. Cảm ơn vì đã tiếp đãi!"

Rồi đi ra ngoài, để lại Kim Sa đang ngồi một mình nhìn chăm chú vào tập giấy trên mặt bàn

Tập giấy mà Chu Nam vất ra, đó chính là bằng chứng cho số nợ hơn 50 tỉ của gia đình hắn mà hắn đã lấy trộm được từ Công ti bất động sản Kim Hoa
Đăng bởi: