Tiên Ấn

Chương 2: Thiên kiếp



“Tên giặc cướp kia, ngươi dám!”

Mắt thấy chưởng giáo chí tôn bị người khác đánh lén thụ thương, tứ đại trưởng lão vừa kinh hãi vừa giận dữ!

Bốn người vội vàng kết trận nghênh đón hòng bắt được kẻ vừa phạm thượng, chỉ tiếc rằng họ vừa động thủ cùng đối phương đã lập tức bại trận, không ngờ lại không đón nổi một chiêu của kẻ đang bay tới.

Bên dưới lập tức ồ lên, thật khó tưởng tượng một nhân vật đỉnh phong trong tu tiên giới lại bị người ta đánh cho tối tăm đầu óc, không chút sức lực hoàn thủ, đây rốt cuộc là chuyện gì?

So với sự nghi hoặc của đám tu giả, tâm tình của đám đệ tử Thiên Nhất môn phức tạp hơn nhiều, có kinh ngạc, có không dám tin tưởng, có tức giận, có oán hận, nhưng tất cả những cảm xúc đó đều không thể che dấu vẻ sợ hãi in đậm trong mắt họ. Bọn họ vốn luôn đứng trên cao liếc mắt nhìn xuống, cho dù là ma đạo cũng phải kiêng kị họ vài phần, trước nay đã bao giờ chịu nhục như vậy? Nhưng hiện giờ, biết mình chịu nhục thì đã sao, ai dám lớn tiếng kêu gào? Ngay cả chưởng giáo chí tôn cùng tứ đại trưởng lão cũng không phải đối thủ của người ta, huống chi đám đệ tử vãn bối bọn họ.

“Phi, phi... Hắn là cao thủ cảnh giới phi thăng...”

“Cái gì? Cảnh giới phi thăng?”

“Không... Không thể nào!”

......

Mọi người ai nấy trợn mắt há hốc mồm, thậm chí vẻ mặt kinh hãi, không dám tin tưởng chuyện mình vừa thấy.

Một bước lên trời, phi thăng thành tiên.

Phi thăng phi thăng, tên như ý nghĩa, ám chỉ phá giới phi thăng, điều này đại biểu cho người tu tiên sắp bước ra bước cuối cùng, dưới tình huống bình thường người đó sẽ không dễ ra ngoài, chỉ lặng lẽ đợi ở một nơi an toàn, đợi thiên kiếp buông xuống, vượt qua thì phi thăng thành tiên, không vượt qua được thì hóa thành khói bụi, hoặc chuyển tu tán tiên! Bởi vậy, ở tu hành giới rất khó thấy được cao nhân cảnh giới phi thăng xuất hiện ở nơi đông người.

Uy thế dữ dội bao phủ toàn trường, dưới áp lực cực lớn, mọi người thậm chí không sinh nổi chút ý niệm phản kháng, đây là cao thủ cảnh giới phi thăng!

“Huyền Thanh lão tặc!”

Không đợi mọi người khôi phục tinh thần, người nọ đã lại nhắm về phía Huyền Thanh......

“Dừng tay!”

Tiếng hét vang như sấm động, một bàn tay khổng lồ từ trên trời giáng xuống, cứng rắn cản người hành hung lại.

Trận chiến tạm ngừng, lúc này mọi người mới tập trung nhìn kỹ, thấy rõ được hình dáng người vừa tới.

Người này mặc một bộ áo tang, mái tóc bạc trắng, dung mạo đã hủy, có vẻ dữ tợn dị thường, hơn nữa y lệ khí khắp người, ánh mắt hung ác khiến mọi người nhìn lên còn tưởng lầm là cao thủ ma đạo. Có điều nhìn kỹ lại, trong mi tâm người tới, thuần dương luân chuyển, chân nguyên hùng hậu, tuyệt đối là người tu tiên chính tông.

Chúng nhân đang thầm nghi hoặc trong lòng, chàng trai kia lại vô cùng quyết đoán, một đòn không trúng không hề có ý ngừng lại, ý niệm vừa chuyển, thân hình đã biến mất tại chỗ.

“Độn thuật!?”

Trên không trung vang lên một tiếng ngạc nhiên rồi bỗng chuyển sang hừ lạnh: “Trước mặt bổn tọa còn dám chạy? Đúng là không biết tự lượng sức mình! Thiên Nhất môn ta nào phải nơi cho tên trộm cắp nhà ngươi muốn đến thì đến muốn đi thì đi? Lưu lại cho bổn tọa!”

“Rắc!”

Mặt đất bùng nổ, bàn tay khổng lồ chui thẳng xuống đất, dùng sức túm chặt, nắm lấy chàng trai mặc áo tang vừa rồi.

Gió cuốn mây tụ, trời rung đất chuyển, linh lực khắp bốn phương dao động kịch liệt dị thường, người trên không chỉ giơ tay nhấc chân cũng tạo thành uy lực khổng lồ.

Đám tu giả lại lộ vẻ hoảng sợ, chàng trai mặc áo tang kia tu vi cảnh giới ở mức thăng tiên rồi nhưng đối mặt với vị đại năng ở trên không vẫn chẳng khác gì voi so với kiến, quả thực không thể so sánh.

Mọi người vừa thầm than khổ lại vừa mang chút mong chờ, hôm nay đúng là một ngày quan trọng, lúc thường tu tiên giới khó gặp nổi cao nhân, giờ một lần xuất hiện hai người, không biết tiếp theo sẽ có chuyện gì.

......

Kẻ hành hung bị bắt gọn trong một chiêu, chẳng những không phản kháng mà vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh nhìn lên không trung.

Mọi người nhìn theo ánh mắt đó, chỉ thấy trên bầu trời lộ ra một vết rách nhỏ, từng luồng tiên linh khí nho nhỏ khẽ lan ra phía ngoài, lộ ra một khí tức siêu thoát vạn vật, hủy thiên diệt địa.

“Tán...... Tán tiên!?”

Không biết ai hét lên kinh ngạc, đám tu giả lập tức lộ vẻ kinh hãi, trong mắt cũng đầy vẻ sợ sệt. Bọn họ vốn không ngờ, Thiên Nhất môn chẳng những có tiên khí bảo về, sau lưng không ngờ còn cả một vị tán tiên tọa trấn, không hổ danh tiên môn đệ nhất tu tiên giới, đứng đầu tu giả trong thiên hạ, thế lực như vậy, ai dám động vào.

Tán tiên, cũng có thể coi là linh tiên, đã tán đi thân thể máu thịt, tiên sĩ mà linh phách đã thành hình.

Tiên sĩ như vậy ở tiên giới bị gọi là tiên nô, không có tiên căn, không còn đạo cơ, càng không có quyền lợi và địa vị gì, vận mệnh có thể nói vô cùng bi thảm. Đương nhiên, có thể thêm chữ “tiên” vào đủ để nói tu vi của tán tiên đã vượt ngoài thế tục, không nằm trong luân hồi. Bởi vậy, tán tiên trong mắt người tu tiên hạ giới cũng đã là nhân vật vô địch, không một người tu tiên nào có thể chống lại tán tiên, đây là luật sắt.

Chẳng qua, thế tục không thể so sánh với thượng giới, tấm màn không gian nơi này rất mỏng manh, tiên linh khí cũng rất thưa thớt, tán tên muốn tu luyện cũng vô cùng khó khăn, gian nan, cho nên tán tiên thường sẽ không dễ nhúng tay vào chuyện của thế tục, cũng không dễ dàng ra tay. Vừa rồi nếu kẻ hành hung không có ý dồn Huyền Thanh vào chỗ chết, chỉ sợ vị tán tiên trên bầu trời kia cũng không hiện thân.

......

Trong cái khe, một bóng người mờ nhạt như ẩn như hiện, sát khí sắc bén khiến lòng người lạnh ngắt.

“Sao? Giờ muốn giết ta à?”

Đối mặt với hiểm cảnh như vậy, thần sắc chàng trai áo tang vẫn lạnh nhạt, ánh mắt mang theo chút trào phúng: “Chẳng lẽ ngươi không muốn biết vì sao ta lại muốn giết người?”

Quả nhiên, nghe vậy, khí thế vị tán kia hơi ngừng một chút, bàn tay khổng lồ lỏng đi, chỉ có điều sát khí vẫn không giảm.

“Một tu tiên giả cảnh giới phi thăng, không tìm chỗ nào chuẩn bị độ kiếp mà ngược lại chạy tới đây hành hung giết người!”

Tán tiên trong khe vẫn không lộ diện, giọng điệu như đã nắm chắc đại cục: “Ngươi nói xem, có ai sai khiến ngươi làm vậy? Các ngươi có mục đích gì? Đồng đảng ở đâu? Nói đi, nói xong bổn tọa có thể cho ngươi tránh khỏi nỗi khổ tán linh, thả cho một chút tàn hồn của ngươi chuyển thế, nếu không...”

“Ha ha......”

Chàng trai áo tang cười ngăt lời đối phương, giận dữ trợn tròn hai mắt đỏ như máu: “Thiên hạ đệ nhất tiên môn, quả nhiên khí độ bất phàm, hại sư tôn ta, hủy sư môn ta, giờ còn ưỡn mặt ra nói sẽ thả cho ta một tia tàn hồn chuyển thế, liệu ta đây có cần cảm ơn đại ân đại đức của ngươi hay không đây? Quả nhiên là thất đức vô sỉ, ha ha, ha ha ha—“

“Chết đến nơi rồi còn dám càn rỡ!”

Huyền Thanh cùng tứ đại trưởng lão đều hồi phục lại, thấy kẻ này cười như điên dại mãi không thôi, lập tức cơn tức giận trào dâng, đều vận dụng linh khí đánh về phía đối phương!

“Bồng! Bồng! Bồng! Bồng! Bồng!”

Năm luồng linh quang đánh lên người chàng trai mặc áo tang, đối phương tuy tính mệnh không ngại, nhưng toàn thân chi chít những vết thương.

“Làm sao? Giận à? Tức à? Muốn giết người diệt khẩu à?”

Chàng trai áo tang khóe miệng rỉ máu, hơi thở hổn hển song ý hận trong ánh mắt chẳng hề giảm đi: “Ha ha, đây là tiên môn đệ nhất thiên hạ hay sao, chẳng qua chỉ là một đống không rõ trắng đen, bẩn thỉu tới mức không chịu nổi, đám người ngươi tiếp tay cho giặc, ức hiếp đồng đạo...”

“Câm mồm!”

Tứ đại trưởng lão tức giận quát lớn, lại ngự linh khí chuẩn bị giáo huấn đối phương thêm đôi chút, Huyền Thanh lại giơ tay ngăn bốn người, nói: “Bốn vị trưởng lão đừng vội, kẻ này dám tới Thiên Nhất môn chúng ta gây sự, chắc chắn có mưu đồ, không chừng kẻ này là gian tế của ma đạo, ngàn vạn lần đừng trúng quỷ kế của đối phương.”

Không thể không nói, Huyền Thanh quả không hổ là chí tôn của môn phái, chỉ tức giận trong chốc lát ngắn ngủi, giờ đã hoàn toàn tỉnh táo lại.

Thân là chủ của một môn phái, chuyện Huyền Thanh phải làm, phải lo lắng, không phải chuyện lợi hại của một cá nhân mà phải lấy đại cục làm trọng. Hôm nay là buổi lễ trăm năm một lần của Thiên Nhất môn, nếu có tin đồn gì truyền ra, chẳng những bản thân mình xấu mặt, thậm chí cả Thiên Nhất môn cũng mất thể diện. Tuy rằng y không sợ bị người khác rèm pha, thế nhưng lại không thể không để ý tới cái nhìn của thế nhân về Thiên Nhất môn, chuyện này y chẳng những phải xử lý, hơn nữa còn phải xử lý một cách quang minh chính đại, phải làm sao cho các đồng đạo tiên môn không có gì để nói.

Ngừng một chút, HuyềnThanh lại nhìn chàng trai áo tang nói: “Ta không biết các hạ rốt cuộc là người nơi nào? Nhưng hôm nay đồng đạo tiên môn tề tụ, ngươi lại luôn miệng nói Thiên Nhất môn ta hại sư tôn ngươi, hủy sư môn ngươi, có chứng cớ gì không? Nếu không bằng không cớ, Thiên Nhất môn ta há để loại người như ngươi bêu xấu? Hôm nay nhất định phải đánh cho tên gian tế ma đạo này hồn phi phách tán!”

Cái mũ “gian tế ma đạo” đã chụp xuống đỉnh đầu, cho dù người này xảo biện ra sao, mọi người nơi đây cũng sẽ chỉ cho rằng hắn nói sạo.

Đám người Thiên Nhất môn âm thầm cười lạnh, thần sắc đám tu giả lại có vẻ hơi mất tự nhiên.

Nơi đây đâu có ai là kẻ ngốc, sao lại không nhìn ra manh mối trong đó. Người ta đường đường cao thủ cảnh giới phi thăng, cần gì phải bỏ qua sự sống chết của bản thân để nói xấu Thiên Nhất môn? Huống hồ, những thủ đoạn của Thiên Nhất môn cũng đâu phải ngày một ngày hai, tu tiên giới đâu còn ai không hiểu. Đương nhiên, hiểu thì hiểu, ai lại dám nói gì ra? Hiện giờ tiên đạo hưng thịnh, Thiên Nhất môn mạnh mẽ, mọi thế lực tà ma ngoại đạo đều bị áp chế gắt gao, hễ có quan hệ với ma đạo, cơ bản chỉ có một kết cục... Không được chết tử tế!

Mọi người đều chờ đợi chàng trai mặc áo tang trả lời, chỉ tiếc là đối phương vốn không định nói lý với Thiên Nhất môn, chỉ dùng vẻ mặt trầm tĩnh nhìn lên không trung.

“Tán tiên? Tiên khí? Nói vậy chắc hẳn đây là chỗ dựa lớn nhất của Thiên Nhất môn...”

Nghe chàng trai mặc áo tang lẩm bẩm như vậy, Huyền Thanh bỗng có dự cảm bất hảo, vì vậy không kiên nhẫn nói tiếp: “Nếu các hạ đã không nói được lý do làm bậy, vậy đừng trách Thiên Nhất môn ta thay trời hành đạo.”

Huyền Thanh đang muốn ra tay, chàng trai mặc áo tang bỗng lạnh lùng liếc mắt nhìn đối phương một cái: “Hay cho câu thay trời hành đạo, các ngươi thật sự nghĩ môn phái mình là trời? Chính mình là đạo? Thật quá nực cười!”

“Ngươi...”

“Sống chết xoay chuyển, luân hồi tuyệt diệt, tiên đạo mờ mịt nơi đâu, tai tai cửu kiếp hỏi lòng trời, sớm tối tóc bạc sợi sợi tàn, tu đến trường sinh được bao kẻ...”

Theo tiếng tụng niệm của chàng trai mặc áo tang, một khí tức quyết liệt thê lương trào dâng khỏi cơ thể, tràn ngập khắp thiên địa.

“Ma đồ, ngươi... ngươi muốn làm gì?”

Huyền Thanh đột nhiên cảm thấy tim đập chân run, lập tức điều khiển linh khí đánh tới.

“Bồng!”

Sóng khí bùng nổ, quét khắp trời đất.

Chàng trai mặc áo tang bỗng phát ra uy thế ngập trời, trực tiếp đánh bật bàn tay khổng lồ đang túm lấy mình ra.

Linh khí phản phệ, Huyền Thanh nội tạng chấn động, song y bất chấp thương thế bản thân, vẻ mặt kinh hãi nhìn đối phương: “Ngươi... Ngươi ẩn giấu tu vi?”

“Đúng vậy! Ta ẩn giấu tu vi...”

Chàng trai áo tang gật đầu, vẻ mặt đạm mạc bỗng lộ vẻ đau buồn lê lương: “Ta không tiếc tự hủy dung mạo tiến vào đây, còn cố ý kinh động tán tiên, ngươi nghĩ xem ta muốn làm gì? Ta muốn diệt căn cơ Thiên Nhất môn cấc ngươi, trả lại báo ứng cho tội ác mà Thiên Nhất môn các ngươi đã tạo nên...”

“Tên điên cuồng phản nghịch! Chắc chắn ngươi sẽ phải chịu cảnh thần hình câu diệt!”

Tứ đại trưởng lão vô cùng giận dữ, mấy ngàn đệ tử đều lấy pháp bảo linh khí ra, định tiến tới liều mạng, không ngờ một luồng sóng khí đánh trút xuống, hung hăng quật bọn chúng ngã nhào trên mặt đất.

Tán tiên trong khe khôi phục tinh thần, lại huyễn hóa ra một bàn tay khổng lồ, không chút lưu tình ép về phía chàng trai mặc áo tàng, nhưng ngay lúc này, trời đất bỗng vang lên từng cơn dị động khiến y ngưng lại.

“Ầm!”

“Ầm ầm...”

Trên bầu trời sấm vang chớp giật, trong phạm vi trăm dặm mây đen mịt mờ bao phủ, một lực lượng hủy diệt thuần túy nổi lên giữa trời.

“Kia... Kia là gì?”

“Không ổn! Thiên kiếp! Là thiên kiếp, người kia định độ kiếp ở đây!”

“Cái gì?”

Đám tu giả bên dưới đầu tiên là kinh ngạc, sau đó ai nấy đều lộ vẻ sợ hãi.

Thiên kiếp, mười kẻ độ chín kẻ diệt, kiếp nạn thiên phạt, đây là cơn ác mộng mà người tu tiên vĩnh viễn không thoát nổi.

So với đám tu giả đang hoảng sợ kia, vị tán tiên phía trên có vẻ vô cùng trấn định, y không xa lạ gì với thiên kiếp, dẫu sao thân thể y cũng bị hủy dưới thiên kiếp. Chẳng qua, thiên kiếp cũng chia ra năm bảy loại, ở tu tiên giới có ba chín hai mươi bảy đạo lôi kiếp, sáu chín năm tư đạo lôi kiếp, chín chín tám mươi mốt đạo lôi kiếp, uy lực của chúng cũng hơn kém nhau một trời một vực.

Bình thường, người tu tiên sẽ luyện hóa linh khí, tìm sự trường sinh, điều này là tranh vận cùng trời cao, đi theo hướng nghịch thiên, bởi vậy mới có thiên kiếp đánh xuống biểu lộ thiên uy. Người có công đức thì được trời cao phù hộ, thông thường chỉ hạ tam cửu thiên kiếp với ý tiếp dẫn thành đạo, mà kẻ nghiệp chướng nặng nề ắt phải hứng chịu cửu cửu thiên kiếp, muốn xóa bỏ hắn khỏi thế gian, về phần người không công đức cũng chẳng tội nghiệt, lấy lục cửu thiên kiếp để khảo nghiệm tấm lòng.

......

“Chẳng qua chỉ là tam cửu thiên kiếp mà thôi, có vậy đã muốn phá hủy căn cơ Thiên Nhất môn chúng ta, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”

Tán tiên cười lạnh, đang chuẩn bị xuống tay tiêu diệt chàng trai áo tang, không ngờ lại có biến số nảy sinh!

Chỉ thấy chàng trai mặc áo tang lật tay lấy ra một chiếc hồ lô màu đen, từ trong hồ lô tỏa ra một luồng khí âm tà đậm đặc.

Thấy vậy, rốt cuộc mọi người cũng hiểu đối phương định làm gì. Oan nghiệp càng lớn, thiên kiếp càng nặng, chàng trai mặc áo tang vốn là người có công đức, song để tăng thiên kiếp lên lại đem vật âm tà mình thu thập được thả ra.

Hành động điên cuồng đến vậy trước giờ chưa từng xuất hiện ở tu tiên giới.

Đáng tiếng rành rành có thể độ kiếp thành tiên, cuối cùng lại cố ý đi vào con đường cùng, phải biết rằng, dưới cửu cửu thiên kiếp vạn vật sinh linh đều tan thành khói bụi, ngay cả cơ hội chuyển thế luân hồi cũng chẳng có.

“Điên rồi, hắn điên mất rồi!”

“Chạy! Chạy mau --”

“Xong rồi!”

......

Đám tu giả kinh hãi gần chết, dùng hết sức lực toàn thân muốn thoát khỏi nơi này, song dưới thiên uy, có muốn cử động tay chân cũng rất khó khăn, càng không nói tới chuyện cưỡi gió đi khỏi, không ít người tu tiên đã cảm thấy tuyệt vọng.

“Dưới ách thiên kiếp, sinh linh tiêu biến... Các ngươi, cùng ta xuống địa ngục đi!”

Chàng trai mặc áo tang thần sắc bình tĩnh, nhưng trong mắt lại lộ vẻ điên cuồng: “Lão tặc Huyền Thanh, chẳng phải ngươi hỏi ta là ai sao? Giờ ta nói cho ngươi biết, ta là đệ tử Huyền Ất môn Bạch Mộc Trần, còn sư phụ ta là chưởng môn Huyền Ất môn Bạch Diệu Tử...... Năm đó ngươi nhòm ngó linh sơn bảo địa của Huyền Ất môn chúng ta, vu khống sư tôn ta cấu kết với ma đạo, sát hại người một cách tàn nhẫn, các ngươi có thể tưởng tượng nổi sẽ có ngày hôm nay hay không?”

“Nhân quả tuần hoàn, oan oan tương báo, các ngươi phải nhớ, đây là báo ứng!”

“Ầm ầm!”

Lôi kiếp đánh xuống, vạn vật chìm vào tĩnh lặng.

“Sư tôn...... Rất xin lỗi......”

Chàng trai mặc áo tang từ từ nhắm hai mắt lại, cố nén nước mắt đã nhịn nhiều năm đang chảy xuống khuôn mặt.

Giờ khắc này, chàng lại mỉm cười.

Giải quyết xong chuyện ngoại thân chốn hồng trần, từ nay về sau không oán cũng không hận.

......

tienhiep.net