Tiên Ấn

Chương 4: Nô ấn




Thăng Tiên điện, ngụ ý đắc đạo thành tiên, tu thành chính quả.

Nơi này là cánh cửa của tiên giới, vào được nơi đây, cũng tức là tiên nhân.

Điện phủ cực kỳ rộng rãi, bên trong điện bày trí đơn sơ lạ thường, không có tượng vàng hay trang sức ngọc, cũng chẳng thấy tiên hoa đua nở, tạo thành mọt khí tức cổ kính thê lương, khiến ai nấy không khỏi nghiêm túc kiềm chế tâm trạng lại.

Chính giữa đại điện là một cái bục cao, thẳng đứng, bên trên có khắc hai chữ “Thăng Tiên”

Cái bục này được tạo thành từ sắt đá, đen nhánh, dày ba trượng, hình vuông, bốn cây cột cắm thẳng bốn góc, trên cột lượn lờ viên vân, ẩn hàm kim quang, lại khắc đầy những phù văn kỳ dị, lờ mờ tỏa ra một khí tức thần bí.

Dưới đài Thăng Tiên, một ông lão xếp bằng giữa không trung, nhắm mắt điều tức, trông như một lão thần.

Người này khoác áo cẩm bào, tuy già nhưng vẫn đầy sinh khí, chòm râu dài phất phơ, chính giữa mi tâm có một văn ấn hình kiếm lấp lóe ánh kim, sau đầu là pháp luân ba màu lóng lánh thần quang.

Hai bên đại điện là mấy trăm tiên binh sóng vai đứng gác, ai nấy thân mặc giáp trắng, đầu đội mũ trắng, tiên khí trong tay lấp lóe hàn quang, cực giống binh sĩ phàm trần, có điều trông càng mạnh mẽ uy vũ.

......

“Phiu! Phiu! Phiu!”

Từng luồng sáng trắng đột nhiên hiên lên, không ngừng có bóng người xuất hiện trên Thăng Tiên đài.

Người tới đều là tán tiên, ai nấy đều mang vẻ mịt mờ khó hiểu.

Không gian xa lạ, sự vật xa lạ, tương lai chẳng thể dự đoán trước, vận mệnh chẳng thể tự nắm giữ... Đồng thời, mọi người cũng bị cảnh tượng vừa rồi làm cho chấn động. Lấy sức một mình một người chuyển nhiều tán tiên như vậy tới nơi đây rốt cuộc đây là thần thông kinh thế hãi tục ở đẳng cấp nào!

“Đây... Đây rốt cuộc là đâu?!”

“Chẳng lẽ nơi đây là Nhất Trung Thiên ở tiên giới trong miệng vị kim tiên kia!”

“Chúng ta... Chúng ta thật sự thành tiên rồi?”

“Tiên khí tiên giới quả nhiên tinh thuần hơn nhiều so với hạ giới, nếu có thể tu luyện lâu dài ở đây cũng chẳng phải chuyện xấu.”

“Hừ! Thân thể tán tiên thì có gì hay mà tu với chả luyện, không có căn cơ tiên đạo, mọi công pháp đều là vô dụng, cuối cùng chỉ có nước hóa thành tro bụi dưới thiên kiếp mà thôi.”

“Ta nghe tiền bối hạ giới nói, địa vị của tán tiên ở tiên giới rất thấp.”

“Thấp thì đã sao, chỉ cần luôn cố gắng rồi sẽ có ngày trở nên nổi bật!”

“Ô? Chúng ta có thể cử động rồi, cấm chế đã không còn!”

“Nơi này có vẻ không ổn, mọi người cẩn thận một chút.”

......

Tán tiên tề tụ trong điện phủ, Bạch Mộc Trần cũng nằm trong số đó, cảm thụ được sự tẩy rửa của tiên khí, trong lòng chàng lại thầm lo lắng.

Chìm đắm trong chốc lát, mọi người khôi phục tinh thần, lại phát hiện bầu không khí trong đại điện có phần không ổn. Hiện giờ cấm chế giam cầm trên người họ đã biến mất, có thể hoạt động tự do, nhưng lúc này không ai dám khinh xuất vọng động.

Mọi người im lặng không dám phát ra tiếng, cảnh giác nhìn tiên binh bốn phía.

Bạch Mộc Trần cố nén cơn bất an trong lòng, lặng lẽ đứng yên tại chỗ, cẩn thận quan sát hoàn cảnh quanh người. Tán tiên xung quanh đã bớt đi rất nhiều, xem ra phần kia chắc hẳn bị đưa tới nơi khác.

Tình hình về tiên giới, hiểu biết của Bạch Mộc Trần cũng chỉ giới hạn trong những lời đồn đại của hạ giới, cho nên chàng không thể nắm chắc tương lai ủa bản thân sẽ ra sao, mà giờ cũng đã bắt đầu hiểu vì sao có rất nhiều tán tiên tình nguyện lưu lại nơi hạ giới bần cùng tài nguyên chứ không chịu bước vào tiên giới nửa bước. Đúng là hợp với câu ngạn ngữ thà làm đầu gà còn hơn làm đuôi phượng.

Ngay khi Bạch Mộc Trần đang suy nghĩ, một giọng nói già nua vang lên bên tai mọi người: “Các ngươi đứng đó làm gì?”

Mọi người nghe tiếng động bèn nhìn lại, chỉ thấy ông lão đưới Thăng Tiên đài từ từ mở hai mắt: “Lão phu là tiên quan nhập tịch của tòa Thăng Tiên điện này, phụ trách đăng ký tiên sách. Các ngươi còn không mau lại đây ghi danh Tiên Tịch, nếu bỏ lỡ giờ tốt, lại phải chịu chút đau khổ đấy...”

Tán tiên trên Thăng Tiên đài hai mặt nhìn nhau, chợt có một người mở miệng hỏi: “Xin... xin hỏi tiên quan tiền bối, nơi này là đâu? Vì sao chúng tôi lại xuất hiện trong này?”

“Đúng vậy! Liệu có thể trở về hay không?”

“Đúng rồi, những người khác ở đâu?”

......

Những câu này đều hỏi về nghi vấn trong lòng mọi người. Đám người bọn họ tuy không vượt qua thiên kiếp, song lại vô duyên vô cớ bị hút vào khe không gian tới tiên giới, quả thật có phần khó chấp nhận. Dẫu sao không ít người vẫn còn vấn vương nơi hạ giới, chẳng hiểu vì lý do gì bị kéo đi, bọn họ làm sao yên tâm cho được.

“Hả?”

Tiên quan thản nhiên đảo mắt qua đài, đáy lòng mọi người bỗng nổi lên ý lạnh, dường như cả linh hồn cũng sắp bị đông cứng.

Chỉ một ánh mắt đã lợi hại như vậy rồi, người này tuyệt đối không thể trêu chọc...

Trong lòng mọi người đều nhấp nhỏm không yên, nào dám lỗ mãng.

Tiên quan thấy thế hài lòng gật đầu, thản nhiên nói: “Nơi đây là tiên giới, đúng như câu tiên có tiên quy, thiên có thiên luật, lúc nào cũng phải biết tới quy củ, lão phu niệm tình ngươi mới vi phạm lần đầu, không truy cứu tội thất lễ vừa rồi của ngươi...”

Lần này không ai mở miệng nữa, tiên quan tiếp tục nói: “Ta biết các ngươi muốn nói gì, lão phu nói cho các ngươi cũng chẳng có gì là không được. Nơi này là cánh cửa tiên giới, một trong tám mươi mốt tòa Thăng Tiên điện. Các người đều là kẻ tu tiên độ kiếp thất bại tại hạ giới, đáng lý ra nên tan thành tro bụi hoặc rơi vào bể khổ luân hồi, có điều tiên đế nhân từ, niệm tình trời cao có đức hiếu sinh, cho nên thiết lập cấm chế thần thông tại thông đạo tiên giới, thu tất cả những người tu tiên độ kiếp thất bại vào tiên giới, cũng cho họ ngưng tụ tiên thể trong Tẩy Tiên trì này, trở thành tán tiên. Còn về những tán tiên khác, tự khắc có Thăng Tiên điện khác phụ trách... Giờ, các ngươi còn gì muốn hỏi không?”

Thấy mọi người kinh sợ không nói nên lời, Tiên Quan lật tay lấy ra một vật, ném lên giữa không trung. Là một lá cờ lệnh màu trắng, trên cờ lưu chuyển hai chữ vàng “Tụ Tiên”.

“Thứ này tên là Tụ Tiên lệnh, là ảnh hóa thân của chí bảo tiên giới, có thể chứa đựng Tiên Tịch, cũng có thể phong hiệu tiên ấn. Giờ các ngươi xếp hàng lại đây, lão phu lần lượt ban nhập tịch tiên ấn cho các ngươi.”

Tiên quan khom người bái tam bái, sau đó miệng niệm vài câu, ngón tay vẽ một ký hiệu kỳ dị, trực tiếp tiến vào phía trên tiên kỳ.

“Tụ Tiên lệnh” hơi rung rung, tỏa ra một quầng sáng màu vào, bao phủ toàn bộ đại điện vào trong đó.

Ánh sáng vàng từ từ buông xuống, hóa thành vòng tơ vàng, từng phù văn thần bí hiện lên quanh người viên tiên quan kia, chi chít mà lại chỉnh tề, khiến người ta hoa cả mắt, không cách nào thừa nhận nổi.

......

Đám tán tiên vẫn ngây ra ở đó, do dự không biết có nên tiến tới hay không. Đúng lúc này, vị tiên quan kia không kiên nhẫn nổi vẫy vẫy tay, một gã tán tiên trung niên đứng hàng đầu tiên trong đám người bị kéo qua.

“Ngươi tên là gì? Chân linh nhiều ít ra sao?”

Nghe câu hỏi của tiên quan, tán tiên trung tiên tâm thần căng thẳng, vội vàng trả lời: “Vãn... vãn bối Kiền Nguyên, tu tiên năm trăm sáu mươi năm...”

Dưới uy áp của ông lão, gã tán tiên trung niên không dám nói dối, thậm chí ngay cả suy nghĩ lừa gạt cũng không dám nảy sinh trong đầu, gã có thể cảm nhận được từ trên người đối phương một lực lượng còn kinh khủng hơn so với thiên kiếp. Gã không hề nghi ngờ, chỉ cần mình nói sai một chữ, kết cục chắc chắn là tan thành tro bụi.

Tiên quan mi mắt cụp xuống, vẻ mặt hờ hững nói: “Kiền Nguyên làm gốc, khí số tựa trời cao, cái tên thật ra không tồi...”

Tán tu trung niên nghe vậy đang định khiêm tốn vài câu, không ngờ đối phương lại nói: “Tên thì không tồi, tiếc là ngươi đã làm uổng phí cái tên này, còn chẳng vượt qua nổi thiên kiếp, tu tiên năm trăm sáu mươi năm mới có tu vi như vậy, thật khó cho ngươi quá.”

Nghe đối phương châm chọc trắng trợn như vậy, gã tán tu trung niên thầm tức giận nhưng dưới sự e sợ đành cười trừ nói: “Tiền... tiền bối nói phải, vãn bối căn cơ nông cạn...”

Tiên quan chẳng buồn cho ý kiến, chỉ cười hỏi tiếp: “Ngươi phải độ thiên kiếp ra sao? Tiên nguyên vận chuyển bao nhiêu vòng?”

Gã tán tu trung niên cẩn thận nói: “Vãn bối độ lục cửu thiên kiếp, nay luyện hóa tiên nguyên là một trăm hai mươi vòng.”

“Chỉ có một trăm hai mươi vòng tiên nguyên, quả nhiên là kẻ căn cơ nông cạn.”

Tiên quan cũng chẳng buồn để ý, gật đầu hỏi: “Ngươi tu hành ở đâu trong hạ giới?”

“Vãn bối là đệ tử Bích Vân tông ở đại lục Thiên Khung.”

Tán tu trung niên lúc này lại lớn tiếng, không tự giác ưỡn ngực, như cảm thấy tự hào vì tông môn của mình.

Tiên quan hơi vuốt cằm nói: “Hồng trần có ba ngàn thế giới, đại lục Thiên Khung thật ra cũng là một trong những vùng đất tu tiên hưng thịnh, có điều, Bích Vân tông, lão phu chưa từng nghe nói...” Dừng một chút, ông lão hỏi tiếp: “Vậy ngươi có Tiên Môn Lộ Dẫn không?”

“Cái này...”

Tán tu trung niên vẻ mặt mờ mịt hỏi: “Xin hỏi tiền bối, Tiên Môn Lộ Dẫn là cái gì?”

Tiên quan nhìn quanh mọi người trên bục, ngược lại nói với tán tu trung niên: “Tiên Môn Lộ Dẫn là ấn ký truyền thừa của các đại tiên môn trên tiên giới, để tiện cho các đệ tử hạ giới sau khi thành tiên nhận chủ quy tông, tiên môn thượng giới thông qua một số thủ đoạn đem ấn ký truyền thừa đưa xuống tông môn hạ giới. Nếu tiên nhân nào không có Tiên Môn Lộ Dẫn sẽ bị đưa vào tiên thành, trở thành tiên dân bình thường trong tiên giới... Giờ ngươi đã hiểu chưa?”

Những lời này tuy là giảng cho tán tiên trung niên nhưng những người còn lại ai cũng nghe rõ. Đơn giản là đã lên thượng giới làm tiên, nếu không có chỗ dựa thì chỉ có nước theo quy củ làm một tiên dân.

Tán tiên trung niên khúm núm nói: “Tiền bối... Cái này, vãn bối không... không có Tiên Môn Lộ Dẫn mà ngài nói, vậy phải làm sao đây?”

“Không có Tiên Môn Lộ Dẫn?”

Tiên quan không hề ngạc nhiên, cười nói: “Không có Tiên Môn Lộ Dẫn, lại là thân thể tán tiên, không thể làm dân, chỉ có thể làm nô...”

Lời còn chưa dứt, Tiên Quan đã phất tay phải, rút từ đỉnh đầu tán tiên trung niên ra một luồng sáng trắng tinh thuần, truyền vào trong Tụ Tiên lệnh.

Ngay sau đó, kim văn trên Tụ Tiên lệnh chợt lóe lên, một luồng sáng xám phản xạ lại, xuyên thẳng vào mi tâm tán tiên trung niên, hình thành một ấn ký tròn tròn màu xám.

Ấn ký này cực kỳ quái dị, như tranh mà chẳng phải tranh, như chữ mà chẳng phải chữ.

Tán tu trung niên còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ thấy tâm thần chấn động, sau một thời gian ngắn ngủi đầu óc trống rỗng, trong đầu bỗng đột nhiên xuất hiện một vài tin tức.

Kiền Nguyên...... Vô kiếp Tán Tiên...... Thiên Khung Đại Lục Bích Vân Tông...... Chân linh năm trăm sáu mươi năm...... Tiên Tịch bạch nô......

Tiên Tịch bạch nô...... Tiên Tịch bạch nô......

Tán tiên trung niên hai mắt trống rỗng, lẳng lặng đứng đó, gã không cách nào chấp nhận chuyện đã xảy ra, một kẻ cao cao tại thượng chốn tu tiên giới như gã, giờ lại là nô trong Tiên Tịch!

Tiên quan thấy tán tiên trung niên vẫn không nhúc nhích, không kiên nhẫn phất tay: “Tiên vệ, còn không mau đưa hắn đi nhận sắp đặt.”

“Rõ!”

Một tiên binh tiến tới, đè tán tiên trung niên kia xuống, lúc này gã mới bừng tỉnh khỏi cơn thất thần: “Ta không muốn làm nô... Ta không muốn làm nô...”

“Ta không muốn làm nô...”

Một tiếng rống không cam lòng vang lên, gã tán tiêng trung niên đột nhiên bùng phát, dùng sức giãy khỏi sự khống chế của tiên binh, chạy như điên về phía cửa ra của đại điện: “Ta không muốn làm nô... Ta không muốn làm nô...”

“Bắt!”

Tiên quan ra lệnh một tiếng, tiên vệ xung quanh há miệng phun ra một luồng hàn mang, bắn thẳng về phía gã!

Hàn mang tốc độ cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã biến mât, tán tu trung niên vốn chẳng kịp tránh né, chỉ nghe một tiếng nổ vang lên, gã tán tu trung niên đã nổ tan tành, chỉ để lại một luồng chân linh lơ lửng, bị tiên vệ kia thu vào bàn tay.

Làm xong mọi việc, tiên vệ lui lại, bộ dáng lạnh lùng tự nhiên. Mọi động tác của y đều vô cùng thuần thục, hiển nhiên đã trải qua chuyện này không chỉ một lần.

Tiên quan thấy thế cũng chẳng hề cử động, từ đầu đến cuối mí mắt chẳng hề nhếch lên một chút.

“......”

Đại điện lại chìm vào tĩnh lặng.

Chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, không ai dám phát ra chút âm thanh nào, chỉ sợ người bị hại tiếp theo là mình.

Bầu không khí sợ hãi vô hình bao trùm khắp nơi, từ từ ăn mòn dũng khí mọi người.

Một tán tiên, nói giết thì giết. Một sinh mạng của tán tiên, trong nháy mắt đã hồn phi phách tán, ngay cả một chút chân linh còn sót lại cũng bị thu mất, thủ đoạn hung tàn khốc liệt tới mức nào, chẳng lẽ đây mới thật là tiên giới, hay nên nói đám người bọn họ trước đây đã quá ngây thơ?

Chết, hoàn toàn không đáng sợ, đáng sợ là ngay cả chuyện sống chết cũng không phải do mình. Trước lực lượng tuyệt đối, bọn họ đánh mất cả suy nghĩ phản kháng, chỉ có thể lặng lẽ tiếp nhận.

Bạch Mộc Trần rốt cuộc cũng tìm được căn nguyên của sự bất an trong lòng mình... Bản thân không có Tiên Môn Lộ Dẫn, lại là thân thể tán tiên, sau này chỉ có thể làm nô làm phó, sống những ngày chẳng có tôn nghiêm, vận mệnh an bài như vậy quả thực còn khó chịu hơn so với giết chàng đi!

Vì sao? Vì sao tán tiên lại phải làm nô lệ?! Vì sao chuyện sống chết của bản thân lại nằm trong tay kẻ khác? Bởi vì cá lớn nuốt cá bé, cường giả vi tôn? Hay nên nói đây là sự chọn lựa của trời cao, chỉ kẻ thích hợp mới được sống sót? Tiên giới ngày nay, có còn thiên lý tồn tại hay không? Có còn chuyện nhân quả báo ứng hay không?

Đám tán tiên nhanh chóng suy nghĩ, đang muốn bỏ đi. Đột nhiên nga lúc này, bên tai vang lên giọng nói của tiên quan.

“Ghi danh Tiên Tịch, thành người tiên giới, chỉ cần ngươi còn tồn tại trong lục giới sẽ biết được ngươi đang ở chỗ nào... Cho nên, lão phu mạn phép khuyên các vị một câu, tốt nhất là bỏ những suy nghĩ trong đầu thôi, kết cục của kẻ vừa rồi chính là lời cảnh cáo cho các ngươi.”

Giọng nói của tiên quan lạnh lùng không mang chút cảm tình, khiến người nghe không rét mà run.

“Kế tiếp......”

Ho nhẹ một tiếng, tiên quan lại tiện tay kéo một tán tiên khác tới: “Tên là gì? Quê ở đâu? Chân linh bao nhiêu? Độ thiên kiếp gì? Tiên nguyên vận chuyển bao nhiêu vòng? Có Tiên Dẫn hay không?”

Tán tiên lần này là một ông lão râu tóc bạc trắng, nghe câu hỏi của tiên quan, sắc mặt sợ hãi đáp lời: “Vãn... Vãn bối Mao Nguyệt Khô, tu sĩ Thiên Hằng tinh, ta... Vãn bối là tán tu, không có tông môn, tu tiên đã bảy... bảy trăm hai mươi năm, phải ứng lục cửu thiên kiếp, nay luyện hóa tiên nguyên hai trăm ba mươi vòng....”

Nghe tới đó, tiên quan không kiên nhẫn ngắt lời: “Xuất thân tán tu? Vậy chắc chắn không có Tiên Dẫn, được rồi....”

Dứt lời, tiên quan lại làm hệt lần trước, rút một luồng thần hồn từ tán tiên kia ra đưa vào trong “Tụ Tiên lệnh”... Tiếp đó, kim văn trên tiên kỳ lóe sáng, bắn trở lại một luồng sáng xám, ấn thẳng vào mi tâm tán tiên kia, tình huống hệt như tán tiên trung niên lúc vừa rồi.

Mao Nguyệt Khô...... Vô kiếp Tán Tiên...... tán tu Thiên Hằng Tinh...... Chân linh bảy trăm hai mươi năm...... Tiên Tịch bạch nô......

Đọc thầm tin tức trong đầu, ông lão vẻ mặt chua xót, tu tiên hơn bảy trăm năm, trải qua vô số thăng trầm mới bước được tới nước này, mà nay lại chỉ có thể làm nô cho kẻ khác, thật đáng buồn, đáng buồn thay!

“Dẫn đi......”

Tiên quan phất tay, một tiên vệ ở bên cạnh trực tiếp ép người đi khỏi, lần này không hề xuất hiện chuyện phản kháng.

Trên đài yên tĩnh tới đáng sợ, cảm giác cảm giác chờ bị phán xét này dày vò người ta gấp bội.

“Tiếp theo.... Tên là gì? Quê ở đâu? Chân linh bao nhiêu? Độ thiên kiếp gì? Tiên nguyên vận chuyển bao nhiêu vòng? Có Tiên Dẫn hay không?”

“Vãn bối Thanh Vũ, là đệ tử Vãn Hà tông ở Phi tinh, tu tiên bốn trăm năm mươi năm, ứng lục cửu thiên kiếp, luyện hóa tiên nguyên hai trăm năm mươi vòng, không... không có Tiên Dẫn.”

“Tiên Tịch là tì, đưa tới Bách Hoa Tông.”

“Rõ!”

......

Tiếp theo rồi lại tiếp theo.

Thời gian từ từ trôi qua giữa bầu không khí yên ắng tịch mịch, tán tiên trên đài từ từ rời khỏi người này tiếp nối người kia.

Trong số tán tiên ở đây, không ai có ấn ký truyền thừa của tiên môn, mọi người không một ngoại lệ đều trở thành bạch nô. Ngẫm lại cũng phải, tông môn có thể có được ấn ký tiên môn sao lại ngay cả thiên kiếp cũng không vượt qua được, mặc dù có ngoại lệ nhưng cũng chỉ là một bộ phận rất nhỏ.

Nhìn những khuôn mặt mịt mờ tuyệt vọng, Bạch Mộc Trần xiết chặt hai nắm tay, toàn thân run run, cảm giác tức giận dâng trào khó áp chế nổi. Chàng tức giận không phải vì áp bức mà mình gặp phải, mà là vì không thể phản kháng... Phản kháng đồng nghĩa với cái chết, nhưng Bạch Mộc Trần phải sống, cho dù mang danh tham sống sợ chết, cho dù nhận mọi tra tấn, chàng vẫn phải sống. Bởi vì, chàng còn lý do để phải sống.

Thiên đạo công bằng, cũng là cực kỳ bất công.

Mặc dù trong lòng cực kỳ không cam lòng, Bạch Mộc Trần vẫn chọn cách im lặng.

......

“Kế tiếp.”

Vẫn là giọng nói của tiên quan, lần này người bị kéo tới là Bạch Mộc Trần.

Đứng trước mặt tiên quan, Bạch Mộc Trần hơi ngẩng đầu lên, cố gắng giữ bình tĩnh cho bản thân.

“Ngươi tên là gì? Quê ở đâu? Chân linh bao nhiêu? Độ thiên kiếp gì? Tiên nguyên vận chuyển bao nhiêu vòng? Có Tiên Dẫn hay không?”

Tiên quan vẫn hỏi câu hỏi như cả ngàn lần trước, Bạch Mộc Trần trả lời theo sự thật: “Vãn bối Bạch Mộc Trần, truyền nhân Huyền Ất môn tại Thần Châu Chi Địa, tu tiên ba trăm hai mươi năm, ứng là cửu cửu thiên kiếp, tiên nguyên luyện hóa ba trăm vòng... Vãn bối, khôn có Tiên Dẫn.”

“Cửu cửu thiên kiếp? Tiên nguyên vận chuyển ba trăm vòng?”

Nghe tình huống của Bạch Mộc Trần xong, khuôn mặt tiên quan lần đầu tiên xuất hiện vẻ khác thường. Ở Thăng Tiên điện này đã gần ngàn năm, đây là lần đầu tiên lão gặp được người còn sống dưới cửu cửu thiên kiếp, vì vậy nhìn đối phương từ trên xuống dưới, nói: “Ha ha, không ngờ thằng nhóc nhà ngươi lại gặp phải cửu cửu thiên kiếp, thật không hiểu ngươi đã tạo ra tội nghiệt gì dưới hạ giới!”

Bạch Mộc Trần nhíu mày, không biết nên giải thích ra sao, tiên quan lại nói tiếp: “Lão phu bất kể ngươi có tội nghiệt gì, đã đi qua cánh cửa tiên giới cũng có nghĩa là chuyện hồng trần không còn liên hệ gì với ngươi, có điều, đáng tiếc, tu tiên chỉ ba trăm năm đã có tiên nguyên ba trăm vòng! Tư chất tốt! Căn cốt tốt! Nói vậy tại hạ giới ngươi cũng là cường giả một phương... Huyền Ất môn của Thần Châu Chi Địa? Lão phu ở tiên giới vài vạn năm nhưng chưa từng nghe qua hạ giới có một nơi như vậy, chắc là chốn hẻo lánh nào đây.”

Bạch Mộc Trần không nói gì, chỉ lẳng lặng khoanh tay, đứng yên tại chỗ.

Tiên quan lộ vẻ hào hứng hiếm thấy, không nhịn nổi hỏi thêm vài câu: “Thằng nhóc, ngươi có thể sống sót dưới cửu cửu thiên kiếp, đúng là có chút năng lực, có điều lão phu phải nhắc ngươi một câu, cho dù ngươi từng là ai, lợi hại đến đâu, đã thành tán tiên cũng đồng nghĩa với việc chắc chắn không có ngày ngóc đầu lên được, cho dù tư chất của ngươi có tốt mấy cũng chẳng có chỗ dùng... Bởi vì, thân thể tán tiên là do tiên khí ngưng tụ, không có tiên căn, không thể tu luyện, chỉ có thể tự động hấp thu luyện hóa tiên linh khí, một năm là một vòng, lúc tiên nguyên trong cơ thể ngươi tròn một ngà vòng, vượt qua nhất trọng tiên kiếp mới là nhất kiếp tán tiên. Cho nên, đối với tiên giới mà nói, tán tiên chẳng qua chỉ là kẻ bị trời cao vứt bỏ, chỉ làm nô làm tì mới có chút giá trị để tồn tại, mong rằng ngươi có thể yên ổn chấp nhận thân phận.”

Tiên quan nói xong nhưng lời này, trong lòng Bạch Mộc Trần dâng trào từng cơn sóng lớn! Không ngờ tán tiên lại không thể tu luyện, đây đúng là đả kích trí mạng đối với mọi tán tiên.

Lập tức, tiên quan in dấu tiên ấn lên trán Bạch Mộc Trần, một chút tin tức hiện lên trong đầu chàng.

Bạch Mộc Trần...... Tán Tiên...... Thần Châu Chi Địa Huyền Ất Môn...... Chân linh ba trăm năm...... Tiên Tịch bạch nô......

Khẽ khàng vuốt ve ấn ký nơi mi tâm, Bạch Mộc Trần đau khổ nhắm hai mắt lại. Đây nào phải Tiên Ấn gì, rõ ràng là Nô Ấn, dấu ấn nô lệ đời đời kiếp kiếp!

Từ nay về sau, mình là tiên nô!

......

------------

Chú giải: Thiên kiếp khác với tiên kiếp, thiên kiếp chia làm tam lục cửu, còn tiên kiếp chia làm cửu trọng.

tienhiep.net