Tiên Ấn

Chương 15: Tiên phù nhất giai




Vẽ tiên phù cần tâm khí bình hòa, thất bại vừa rồi không hề khuấy động tâm tình Bạch Mộc Trần, chàng vẫn đang cẩn thận tỉ mỉ khống chế tiên nguyên và thần thức di chuyển trên linh mộc.

Gieo mầm, luyện phù, hóa phù...

Ba bước vô cùng đơn giản được Bạch Mộc Trần suy diễn cả vạn lần, cho dù đã thất bại vô số lần nhưng không có nghĩa là chàng không có tiến bộ, ít nhât thời gian luyện phù của chàng rõ ràng đã ngắn lại, từ lúc đầu luyện chế một phù ấn đầy đủ tốn gần hai canh giờ, tới giờ đã thuần thục, chỉ cần thời gian khoảng mười giây, đây là thành quả sau hơn hai mươi năm cố gắng của chàng.

“Xẹt xẹt!"

Phù ấn thành hình, hiển lộ ra phía ngoài linh mộc.

Bạch Mộc Trần ánh mắt tập trung, cẩn thận hợp linh mộc với phù ấn lại làm một.

“Bồng!”

Phù ấn lóe lên, linh mộc nổ tung, vẫn lại thất bại.

“Mình đã khống chế lực lượng ở mức cực nhỏ rồi, sao vẫn không thể dung hợp, rốt cuộc có vấn đề gì?”

Bạch Mộc Trần nhíu mày suy tư, cho dù chàng tâm tính kiên nghị, lúc này cũng sầu não không thôi. Thất bại cũng không sao, nhưng nếu ngay cả mình sai ở đâu cũng không biết, vậy mới thật là vấn đề.

Tiên nguyên, thần thức, phù ấn, linh mộc... những nguyên nhân có thể nghĩ tới, Bạch Mộc Trần gần như không bỏ qua, nhưng chàng luôn cảm thấy dường như mình đã quên điều gì đó.

......

Bạch Mộc Trần chưa bao giờ thiếu kiên nhẫn, khi tâm tư dần dần bình phục lại, chàng lại lấy một mảnh linh mộc ra, chuẩn bị thử nghiệm tiếp, mà ngay sau đó, chàng lơ đãng đảo qua tấm tiên phù cấp ba trong túi trữ vật, trong đầu bỗng lóe lên một suy nghĩ.

"Tam giai tiên phù, ngũ giai linh mộc. . . Linh mộc. . ."

Lại lấy tấm tiên phù ra, Bạch Mộc Trần đặt trên bàn tay quan sát. Trầm ngâm một lát, chàng đưa thần thức vào trong linh mộc, một tấm phù văn giăng khắp nơi, vô cùng huyền diệu, khiến người ta hoa cả mắt.

Đây là một tiên phù cấp ba bình thường, trong đó ẩn chứa tiên lực rất mạnh, ngoại trừ chất gỗ ra cũng không có phát hiện gì đặc biệt.

“Chất gỗ? Chất gỗ!”

Trong lòng Bạch Mộc Trần bỗng dưng chấn động, thân hình ngây ra tại chỗ.

Vì đường vân của linh mộc cấp một khá nhỏ, chất gỗ lại yếu, bởi vậy khó mà chịu được tiên lực dư thừa, chỉ cần hơi sai lầm một chút sẽ làm hỏng sự cân bằng trong chất gỗ, khiến cho bước hóa phù thất bại. Còn linh mộc cấp năm lại khác, loại linh mộc này đã tồn tại ít nhất vạn năm, chẳng những chất gỗ chắc chắn, khả năng thừa nhận cao mà đường vân trong đó cũng rộng rãi, tất nhiên có thể chịu tải lực lượng lớn hơn.

Nghĩ tới đây, Bạch Mộc Trần vội vàng đem hai loại linh mộc ra so sánh, quả khiến khiến chàng phát hiện điểm khác biệt.

Đường vân, chính là đường vân..

Đường vân của linh mộc cũng giống như kinh mạch trên người phàm nhân, đường vân càng rộng, sức sống càng dồi dào, chất gỗ cũng càng tốt. Đúng như cái gọi là phàm nhân dùng kinh mạch tụ sức, tiên sĩ dùng tiên căn tu hành, còn linh mộc tất nhiên dùng đường vân để thành hình, đây là thiên đạo tự nhiên, vạn pháp như nhất mà người tu hành thường nói.

“Chỉ cần dẫn tiên lực vào theo đường vân, chắc sẽ không phá hỏng chất gỗ của linh mộc!”

Nghĩ thông điểm này, Bạch Mộc Trần trong lòng sáng tỏ, cảm giác mịt mờ trong lòng lập tức tan thành mây khói. Vì thế chàng lại cầm linh mộc lên, thần thức từ từ thấm vào trong...

Tiên nguyên lực như sợi tơ như giọt nước, từ từ bao phủ linh mộc, tiên lực vận chuyển trong linh mộc tạo thành ba luồng phù văn nhàn nhạt, chuyển động không ngừng, kết thành phù ấn...

Các bước thành thạo, lực khống chế cường đại, mỗi động tác của Bạch Mộc Trần đều như trải qua ngàn vạn lần tu luyện, thoải mái hình thành, không hề có cảm giác trúc trắc.

Sau đó, thần thức khống chế tiên nguyên lực, từ từ đi dọc trong đường vân của linh mộc.

......

Theo sự ngưng tụ của tiên nguyên lực, ánh sáng bên ngoài linh mộc càng ngày càng mãnh liệt, như lúc nào cũng có thể nổ tung.

Trên trán Bạch Mộc Trần đã lấm tấm mồ hôi, ánh mắt kiên định và chuyên chú, không thấy chút xao động nào.

“Hóa phù!”

Quát nhẹ một tiếng, linh mộc bùng phát lên ánh sáng chói mắt.

Nếu trong quá khứ, hiện tượng như vậy chắc chắn đồng nghĩa với thất bại, có điều lần này lại khác... Trong ánh sáng, tiên nguyên dùng linh mộc làm vật dẫn, khiến phù ấn dung nhập vào trong linh mộc.

Trong nháy mắt, ánh sáng thu lại, linh mộc mất đi quầng sáng nhẹ nhàng rơi xuống bàn tay Bạch Mộc Trần.

“Thành...... Thành công !?”

Khuôn mặt Bạch Mộc Trần lộ vẻ vui mừng, cẩn thật đưa linh mộc lên quan sát.

Linh mộc tuy vẫn xám xịt, nhưng chàng có thể cảm ứng được lực lượng ẩn dấu bên trong, lực lượng này còn xa mới bằng tiên phù tam giai xong quả thật là tiên phù nhất giai.

“Phong Mang Phù!”

Bạch Mộc Trần nghĩ trong chốc lát rồi truyền tiên nguyên vào trong tiên phù.

Bỗng nhiên, tiên phù bộc phát ra một luồng sáng lạnh, đánh thẳng về phía vách hang phía trước...

“Ầm!”

Một âm thanh trầm trầm vang lên, mảnh vụn văng khắp nơi.

Đợi khói bụi tan đi, chỉ thấy trên tường đá lưu lại một vết sâu chừng hai thước.

Tiên phù! Quả thật là tiên phù!

Giờ khắc này, Bạch Mộc Trần rốt cuộc cũng không kiềm nổi niềm vui trong lòng, vừa khóc vừa cười.

Khóc tức là khổ, cười lại là hy vọng, hơn hai mươi năm kiên trì và cố gắng rốt cuộc đổi lấy thành công ngày hôm nay, đây không phải chỉ là một lần thành công mà còn là hy vọng cho tương lai.

Bạch Mộc Trần so sánh đơn giản đôi chút, tường đá trên dãy núi Thiên Uyên vốn rất cứng rắn, Phong Mang phù có thể tạo thành một dấu vết sâu hai thước đủ chứng minh sự sắc bén của tấm phù này, có thể trực tiếp xuyên thủng chân tiên nhất phẩm không đề phòng không bảo hộ, thậm chí có tỷ lệ rất cao làm bị thương chân tiên nhị phẩm, thậm chí tạo thành uy hiếp nhất định với chân tiên tam phẩm.

Đối với tấm tiên phù nhất giai này, Bạch Mộc Trần vô cùng vừa lòng, cho dù uy lực không thể so sánh với tiên phù cấp cao, nhưng hiệu quả vẫn rất tốt, nhất là lúc thực chiến, không cần thi pháp, cũng không cần chuẩn bị, có thể sử dụng trực tiếp.

Thật ra Bạch Mộc Trần cũng không biết, uy lực tấm Phong Mang phù của chàng đã vượt xa tiên phù nhất giai.

Người khác vẽ tiên phù chỉ theo bản đồ mà bắt chước hình dạng phù ấn, đó gọi là chỉ biết nhìn mà chẳng hiểu giá trị. Còn tiên phù do Bạch Mộc Trần chế tạo lại là xem xét sâu vào bản chất, khiến tác dụng của linh mộc đạt mức tối đa.

Cho nên người xưa thường nói, vạn sự vạn vật đều có “bản tính” chỉ hiểu được bản tính, mới có thể dùng được vật đó.

......

Lau làn nước mắt đi, ngưng nụ cười trên khuôn mặt, cảm xúc của Bạch Mộc Trần cũng từ từ bình phục.

Vui mừng mà không quên việc chính, Bạch Mộc Trần không lúc nào không nhắc nhở thân phận chính mình, giờ chàng không có tư cách gì để kiêu ngạo, bởi dẫu sao giờ chàng cũng chỉ là một tiên nô đào quặng thôi.

Xốc lại tinh thần, Bạch Mộc Trần lấy linh mộc ra, bắt đầu chế phù.

Gieo mầm...

Luyện phù...

Hóa phù...

“Thành công rồi!”

Ba việc theo trình tự lưu loát liền mạch, Bạch Mộc Trần lại hưng phấn.

Đã có kinh nghiệm thành công, chuyện tiếp theo tự nhiên như nước chảy thành sông.

......

Trong bóng tối, không còn cảm giác được thời gian trôi qua.

Bạch Mộc Trần toàn âm toán ý vẽ phù, tâm thần mỏi mệt thì dừng lại, tiên nghiên khô kiệt cũng nghỉ một chút, chàng không để cho mình có quá nhiều thời gian nghỉ ngơi, chỉ cần còn chút khí lực là còn vẽ tiên phù.

Trong thời gian mười ngày, ba trăm tấm linh mộc bị Bạch Mộc Trần dùng mất phân nửa, nếu không phải đã tới ngày nộp tiên thạch, chắc chàng cũng chẳng ngừng lại.

“Phù!”

Thu lại tấm tiên phù cuối cùng, Bạch Mộc Trần hít một hơi thật dài. Chàng nhìn tiên phù chất đầy trong túi trữ vật, mọi mệt mỏi trong lòng đều tiêu tan.

Dùng hai trăm hai mươi tấm linh mộc, thành công một trăm chín mươi lăm tấm, xác xuất thành công cao tới chín phần mười này, nếu bị ngoại giới biết được không rõ sẽ chấn động tới mức nào. Tại Tiên Giới, cho dù trong tông phái chuyên về vẽ tiên phù, sợ rằng khi vẽ tiên phù nhất giai cũng chẳng có xác suất thành công cao như vậy.

Có điều, vẫn có một vấn đề, một tiên nô, mang nhiều tiên phù trên người như vậy, một khi bị tiên sĩ phát hiện, hậu quả khó mà lường được, may mắn một chút thì bị bắt lại tông phái làm cu li, kém may mắn hơn thì bị rút thẳng thần hồn ra tra khảo.

Bạch Mộc Trần do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định đem đại bộ phận tiên phù nhất giai giấu tại đây, chỉ mang theo mười tấm tiên phù phòng thân.

Sau khi xử lý thỏa đáng mọi chuyện, Bạch Mộc Trần phủi phủi bụi đất trên đầu, quay người đi khỏi.

tienhiep.net