Tiên Ấn

Chương 19: Nhịn và nhục




Sinh mệnh có thể có tôn nghiêm không? Tôn nghiêm có điều kiện không? Điều kiện có giới hạn?

Không có tôn nghiêm! Không có điều kiện! Không có giới hạn!

Cực khổ nhiều năm khiến cho phần lớn quặng nô đã chết lặng, bọn họ không biết mình sống vì cái gì, chỉ đơn thuần sợ hãi tử vong, có lẽ bọn họ đã dần dần tiếp nhận sự thật mình là nô lệ bị nô dịch rồi.

......

Nhục nhã! Tức giận! Không cam lòng!

Giờ phút này, một cảm giác nhục nhã chưa từng có xuất hiện trong lòng Tiểu Thần.

Cho dù đã có một thời gian làm tiên nô nhưng Tiểu Thần cũng không cho rằng thân phận này khiến mình nhục nhã bao nhiêu, cùng lắm là không có tự do, làm cu li một chút, vất vả hơn so với tiên sĩ chính thống một chút kia, nhưng một chưởng vừa rồi đã độc ác đánh y tỉnh lại.

Hóa ra, thứ mình gọi là tôn nghiêm, trong mắt kẻ khác chẳng qua chỉ là một món đồ chơi nực cười mà thôi!

Hóa ra, tôn nghiêm của tiên nô có thể bị kẻ khác thoải mái giẫm đạp, chẳng chút kiêng nể!

Càng nghĩ càng tức giận, Tiểu Thần đang muốn gào lên thì một bóng người bỗng che trước mặt y, che khuất tầm mắt y, đồng thời cũng che khuất vẻ cừu hận trong mắt y.

“Không nhịn được là chết, nhắm mắt lại, còn sống là còn hy vọng...”

Một giọng nói bình tĩnh khẽ vang lên bên tai, tâm thần Tiểu Thần chấn động, y thật sự không ngờ dưới tình huống như vậy mà còn có người giúp mình, y nhớ giọng nói này, người che trước mặt y đúng là Bạch Mộc Trần.

“Bạch đại ca...”

Trong đầu Tiểu Thần không ngừng lặp lại giọng nói của đối phương, lòng lại đấu tranh không ngừng: “Không nhịn được là chết.... Không nhịn được là chết....”

“Cám ơn!”

Sau khi tỉnh táo lại, thân hình Tiểu Thần không cam lòng run run hai ba lần, sau đó cúi thấp đầu. Y có thể khẳng định, vừa rồi chỉ cần mình lộ chút vẻ bất mãn, vậy thứ đang chờ chắc chắn là kết cục hồn phi phách tán, Bạch Mộc Trần làm vậy quả thực đã cứu y một mạng.

“Xin đại nhân bớt giận.”

Bạch Mộc Trần khom người thi lễ, lại một luồng sóng khí ùa tới, đánh chàng ngã nhào trên mặt đất.

“Bạch đại ca, ngươi......”

Tiểu Thần thấy Bạch Mộc Trần chịu khổ, trong lòng cay đắng, y hiểu, đối phương vốn có thể không đếm xỉa gì tới y, song lần này hoàn toàn là vì cứu y nên mới bị người khác đánh.

Bèo nước gặp nhau, cần gì phải vậy?

Tiểu Thần nhìn đám người thần sắc chết lặng xung quanh, nhìn Bạch Mộc Trần ngã nằm trên mặt đất, trong lòng dâng lên áp lực khó tả, y muốn tới nâng ân nhân dậy, có điều bản thân cũng bị thương không nhẹ, chỉ có thể chọn cách im lặng.

Lòng người, sao lại lạnh lùng tới vậy? Rốt cuộc là người khác nô dịch thân thể của mình, hay là tự mình nô dịch linh hồn mình?

“Tự tìm đòn!”

Ánh mắt lạnh lẽo của Hoa Dương đảo qua Bạch Mộc Trần, khóe miệng mang theo vẻ trào phúng: “Bản giám sát không bảo ngươi mở miệng, tên tiện nô nhà ngươi có tư cách gì mà đòi nói chuyện? Vừa rồi bản giám sát đã cảnh cáo, không ngờ mà tiện nô ngươi đã biết còn cố ý vi phạn, tưởng lời của bản giám sát là gió thổi qua tai à?”

“Khụ khụ!”

Ho khan hai tiếng, Bạch Mộc Trần chống người đứng dậy, nhưng vẫn khom người, cúi đầu xuống đất. Khuôn mặt chàng không lộ chút tức giận nào, ngược lại dáng vẻ cực kỳ cúi đầu.

Đúng vậy, Bạch Mộc Trần rất bình tĩnh, loại bình tĩnh này không phải chết lặng cũng chẳng phải sợ hãi, mà là tâm tình thản nhiên đối mặt với sự thật.

Vũ nhục, lăng nhục, khi nhục...

Chuyện như vậy lúc nào chẳng xảy ra ở bãi quặng tiên nô, nhưng ai đứng ra ngăn cản kia chứ?

Công bằng? Đạo lý?

Ở nơi lạnh lùng như vậy, không nói chuyện công bằng, không bàn chuyện đạo lý, thậm chí không có cả tư cách để tức giận.

Bạch Mộc Trần cúi đầu, từ từ nhắm hai mắt, chi tiết nhỏ này vừa hay bị Tiểu Thần nhìn thấy, trong lòng rung động.

“Nhắm mắt lại, còn sống là còn hy vọng!”

Giờ rốt cuộc Tiểu Thần cũng hiểu được ý nghĩa của câu nói đó, nó là sự kiên trì đối với cuộc sống, là tín niệm muốn sống sót... Bạch Mộc Trần nhắm mắt lại không phải im lặng, là là vì ẩn giấu sự phản kháng chìm sâu trong nội tâm.

......

Thấy Bạch Mộc Trần cũng coi như thức thời, Hoa Dương lười động thủ tiếp, phất tay nói: “Người đâu, đem ba tên tiện nô kia xuống, thưởng cho mỗi tên ba mươi roi Khổ Đằng, dạy cho chúng biết cái gì gọi là quy củ.”

“Vâng thưa sư huynh!”

Ba tên đệ tử áo gấm phi thân tiến lại, trong đó hai người đè ép Trần Tịch và Nguyên Minh Tử, tên còn lại túm lấy Tiểu Thần.

Sau chốc lát, tiếng kêu thảm thiết của ba người vang vọng cả bãi quặng.

Mọi người vốn tưởng mọi chuyện tới đây là kết thúc, nào ngờ Đào Ngạn lại nhảy ra, tay chỉ Bạch Mộc Trần nói: “Đại nhân, còn tên tiểu tử này nữa, hắn tự tiện vượt ranh giới cướp đoạt tiên thạch của chúng ta, pha hỏng quy củ bãi quặng, ngài không thể tha cho hắn được.”

Vô sỉ! Thằng hề ác độc!

Hành động này của Đào Ngạn khiến mọi người đều khinh bỉ, nhưng đương nhiên, chẳng ai dám nói một lời.

Đối mặt với tình huống như vậy, Bạch Mộc Trần không mở miệng phản bác, vẫn cúi thấp đầu, chàng không thể nổi giận, tuyệt đối không thể nổi giận!

“Đúng là đồ đê tiện!”

Hoa Dương khinh miệt mắng một câu, giơ tay lên định giáo huận Bạch Mộc Trần một chút, tiếc là đối phương không định kháng cự, mình lại không tiện khiển trách vô cớ, vì vậy lại buông tay, dẫu sao đối phương cũng là tiên nô của Thiên Huyễn tông.

Suy nghĩ một lát, Hoa Dương nhíu mày nói: “Tiểu tử, bản giám sát trước giờ làm việc đều hướng tới công bằng, nếu ta tùy tiện phạt ngươi ngươi chắc chắn không phục, đã vậy, bản giám sát cho ngươi cơ hội được nói, ngươi có gì để nói?”

Hít một hơi thật sâu, Bạch Mộc Trần cố gắng trấn tĩnh cõi lòng đang xao động, nói: “Khởi bẩm đại nhân, Hạ Khuê vượt ranh giới bắt người, tiểu nhân ra tay đánh đuổi, không đả thương tính mạng của họ, càng không cướp đoạt tiên thạch của họ...”

Lời còn chưa dứt, một luồng sáng lạnh đã đâm thẳng tới ngực Bạch Mộc Trần.

“Bồng!”

Một tiếng nổ vang lên, Bạch Mộc Trần lại bị đánh ngã xuống đất, miệng ho ra mấy ngụm máu, thương thế nghiêm trọng hơn vừa rồi rất nhiều.

Thấy cảnh tượng như vậy, mọi người đều hít một hơi lạnh, đây đâu phải tìm công bằng? Rõ ràng là đòi mạng người ta mà!

Mọi người ở đây rốt cuộc cũng hiểu, Hoa Dương này rõ ràng cố ý giả vờ điều tra, cho dù Bạch Mộc Trần có thừa nhận chuyện cướp bóc hay không đều bị đánh.

“Chỉ là tiện nô còn dám nói dối.”

Hoa Dương còn định xuống tay, bỗng một giọng nói vang lên ngăn lại, người của Thiên Huyễn tông rốt cuộc cũng ra mặt.

“Hoa sư huynh, ngươi có hơi quá đáng không?”

Vừa nói, vài cô gái y phục sặc sỡ vừa bước đến, người cầm đầu dung mạo thanh tú, hàng mi cong cong, hai mắt câu hồn khó tả, nàng là giám sát của Thiên Huyễn tông, Nguyệt Diễm Diễm, địa vị cũng gần với chấp sự Liên Vân.

“Hóa ra là Nguyệt sư muội...”

Hoa Dương nhếch miệng cười, ánh mắt không chút kiêng nể đảo qua người đối phương.

Nguyệt Diễm Diễm mắt đẹp lườm đối phương một cái, có vẻ không hài lòng nói: “Hoa sư huynh, người này là quặng nô của Thiên Huyễn tông chúng ta, cho dù phải xử lý cũng là chuyện của Thiên Huyền tông, sao dám phiền sư huynh ra tay?”

Ngừng một lát, Nguyệt Diễm Diễm lại quay sang phía khác nói: “Phong sư huynh, huynh đã ở đây, sao không ra nói vài lời công bằng!”

Phong sư huynh trong lời Nguyệt Diễm Diễm là giám sát của Thiên Kiếm tông, Phong Hành Chí.

Chỉ thấy một gã đàn ông trung niên vóc dáng gầy gò từ từ bước ra, khách khí chắp tay nói: “Sư huynh đã sớm căn dặn không được phép nhúng tay vào chuyện tranh đấu giữa hai tông các người, nếu không sẽ bị xử trí theo tông quy, mong hai vị thứ lỗi.”

Lời này cũng không phải nói lấy lệ, để giữ cân bằng giữa tam đại tiên tông, những người cầm quyền đều đưa ra mệnh lệnh như vậy.

Hoa Dương cười lạnh, chỉ về phía Bạch Mộc Trần nói: “Sư muội, người này vượt ranh giới cướp quặng, còn định đả thương quặng nô Ngự Khí tông ta, thật sự làm hỏng cả quy củ bãi quặng, nếu không xử lý, tới lúc bề trên trách tội, chúng ta đều phải chịu khổ.”

“Ngươi......”

Không đợi Nguyệt Diễm Diễm mở miệng, Hoa Dương nói tiếp: “Hạ giới có câu, chưa thấy quan tài không đổ lệ, bản giám sát cho ngươi tâm phục khẩu phục!”


Dứt lời, Hoa Dương vẫy tay phải, cưỡng chế thu túi quặng và túi trữ vật của Bạch Mộc Trần vào tay.

“Bụp!”

Hai chiếc túi đồng thời rách nát, một đống đồ lớn xuất hiện giữa không trung.


Đám nô lệ không dám ngẩng đầu, trong lòng ngán ngẩm!

tienhiep.net