Tiên Ấn

Chương 24: Tiên chủng




“Khục!”

Một âm thanh trầm trầm vang lên, Bạch Mộc Trần từ từ hồi tỉnh.

Chàng từ từ mở hai mắt ra, ý thức cũng dần phối hợp với thân thể, một cảm giác thoải mái truyền khắp toàn thân.

Ánh sáng xung quanh thật chói mắt, Bạch Mộc Trần không tự giác lấy tay che lại, lúc chàng nâng cánh tay lên, thân hình bỗng ngay ra đương trường.

“Tay của ta? Đây là...”

Bạch Mộc Trần vội ngồi bật dậy, nhìn kỹ cánh tay trái, kiểm tra khắp toàn thân một lượt. Kết quả khiến chàng vô cùng vui mừng, chẳng những thương thế khôi phục hoàn toàn, tiên nguyên trong cơ thể cũng tăng trưởng tới năm trăm chín mươi vòng, tương đương với thực lực một chân tiên tam phẩm.

Hạnh phúc tới thật đột nhiên khiến Bạch Mộc Trần cũng cảm thấy khó hiểu, tiên nguyên đột nhiên nhiều thêm hơn hai trăm vòng, tương đương với tu hành hơn hai trăm năm. Rốt cuộc trên người mình đã xảy ra biến đổi gì? Tu vi đó từ đâu tới? Phải biết rằng tán tiên không thể tu luyện, cho nên việc tăng trưởng tiên nguyên gần như chỉ dựa vào năm tháng tích lũy, về phần dùng ngoại lực tăng cường, ít nhất Bạch Mộc Trần chưa từng nghe nói.

Trong lúc còn nghi hoặc, Bạch Mộc Trần đánh giá hoàn cảnh xung quanh... Khắp nơi đầy những bộ sách rách nát, chấp đống cạnh góc tường.

“Đây là Tàn Thư tập? Sao mình lại ở đây?”

Biết bản thân đang ở nơi mình quen thuộc, Bạch Mộc Trần thở phào một hơi, đúng lúc này, một âm thanh vang lên.

“Nhóc Bạch, cuối cùng con cũng tỉnh.”

Lời đang nói, bóng dáng lão Cổ cũng xuất hiện, bước tới từ phía xa.

“Tiền bối...”

Bạch Mộc Trần thấy lão tới bèn vội vàng đứng dậy chào: “Bạch Mộc Trần bái kiến tiền bối, đa tạ ân cứu mạng của tiền bối.”

Đến lúc này, sao Bạch Mộc Trần còn không đoán ra đã xảy ra chuyện gì. Bản thân mình có thể bình yên vô sự chắc chắn là do đối phương chữa trị cho, nếu không chỉ riêng với thương thế trên thân thể như vậy, chắc gì bản thân mình đã có cơ hội sống đến giờ.

“Không cần cảm tạ lão phu, thằng nhóc nhà con tự thiêu lửa hồn mà chưa chết, cũng coi như phúc lớn mạng lớn.”

Lão Cổ ngưng thần đánh giá Bạch Mộc Trần một chút rồi mới vừa lòng gật đầu: “Cũng hồi phục không ít rồi, xem ra luồng bản mệnh tinh nguyên kia cũng không uổng phí.”

“Bản mệnh tinh nguyên?”

Tâm thần Bạch Mộc Trần chấn động, kinh ngạc nhìn ông lão già nua trước mắt.

Bản mạng tinh nguyên chính là căn cơ của tiên sĩ, tương đương với tinh huyết của tu sĩ dưới hạ giới, một khi tiêu hao rất khó khôi phục, cho nên cực kỳ trân quý, Bạch Mộc Trần không ngờ đối phương lại bỏ qua một thứ đáng quý như vậy dùng trên người một tiên nô, ân tình này khiến chàng vô cùng cảm động.

“Đại ân của tiền bối, vãn bối xin khắc cốt ghi tâm!”

Bạch Mộc Trần quy xuống đất, trịnh trọng cúi đầu với lão Cổ.

Quan tâm thật sự là không cần ngôn ngữ, cho dù lão Cổ luôn lộ vẻ xa cách với Bạch Mộc Trần, nhưng chàng lại có thể cảm nhận được sự thân thiết từ đối phương. Có lẽ bởi cảm giác quyến luyến không buông đó nên chàng mới có thể tới đây trong trạng thái thần trí không minh mẫn.

Nếu nói trên thế gian này thực sự có cơ duyên thì đây chính là duyên phận của hai người.

“Nhóc, đứng đậy đi.”

Thản nhiên cúi đầu xuông, lão Cổ nâng đối phương dậy rồi nói: “Chuyện của con ta cũng rõ, tuy lần này con gặp đại nạn nhưng cũng coi như nhân họa đắc phúc.”

“Cám ơn tiền bối!”

Bạch Mộc Trần nghĩ lão Cổ nói tới chuyện tiên nguyên trong cơ thể tăng trưởng, đang định bái tạ, không ngờ đối phương lại khoát tay áo.

“Lão phu muốn nói tới một chuyện khác...”

Dừng một chút, lão Cổ ra hiệu cho đối phương ngồi xuống.

Bạch Mộc Trần cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn không hỏi nhiều, chỉ lẳng lặng lắng nghe.

Lão Cổ âm thầm gật đầu, trên khuôn mặt già nua thoáng hiện một nụ cười nhẹ: “Nhóc Bạch, con có biết mình hôn mê bao lâu rồi không?”

“Lộp bộp!”

Bạch Mộc Trần ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới thân phận bản thân.

Thân là quặng nô, mỗi tháng đều có nhiệm vụ nộp mười viên tiên thạch lên trên, nếu không sẽ là tội rất lớn, lần này mình may mắn thoát chết nhưng cũng không có nghĩa là mãi mãi may mắn như vậy.

Nghĩ tới đây, Bạch Mộc Trần đang định đứng dậy cáo từ lại bị lão Cổ ấn xuống.

“Được rồi, đừng lo lắng, con đã nằm đây hơn ba tháng rồi, nếu có chuyện gì không hay thì đã sớm xảy ra rồi.”

Nghe lão Cổ nói vậy, Bạch Mộc Trần lại ngạc nhiên.

Nếu theo tình huống trong quá khứ, tiên nô nếu một tháng không trở lại sẽ bị cưỡng chế ép về, trừ phi người này chết đi. Còn nằm đây đã hơn ba tháng, sao lại không việc gì?

Nhận ra suy nghĩ trong lòng Bạch Mộc Trần, lão Cổ trầm ngâm một lát rồi từ từ mở miệng nói: “Từ rất nhiều năm trước, chư hùng Tiên Giới tranh chấp, hoàn cảnh vô cùng hỗn loạn, để tiện quản lý, tiên đế đời thứ nhất sau khi nhất thống tiên giới bèn dùng lực lượng căn nguyên của Tiên Giới đúc thành một món tiên khí vô thượng, tên là Tụ Tiên lệnh, vật này do căn nguyên của Tiên Giới hóa thành, bởi vậy có thể thu lấy linh hồn mọi sinh linh trong Tiên Giới, nắm giữ sinh tử người này trong tay. Mỗi tiên sĩ từ hạ giới phi thăng lên, khi thành tiên đều sẽ bị rút một phần nguyên thần mệnh hồn, kết thành tiên ấn, mà tiên ấn này chính là ấn ký tượng trưng cho thân phận tiên sĩ, tán tiên cũng vậy...”

Nói xong, lão Cổ lại chỉ vào mi tâm mình, nói: “Tụ Tiên xuất thế, vạn tiên triều bái, tiên đế ở Tiên Giới có thể nói là chí cao vô thượng, lão phu cũng chưa từng thấy Tụ Tiên lệnh thật sự, nghe nói ngoại trừ các đời tiên đế được truyền thừa, chưa từng có ai được thấy, Tụ Tiên lệnh chúng ta thường thấy chỉ là hóa thân của tiên khí mà thôi, có thể ghi chép vào tiên tịch, phong hào tiên ấn.”

Đây là lần đầu tiên Bạch Mộc Trần được nghe lai lịch của tiên ấn, cho dù chàng không biết đối phương nói vậy có liên quan gì đến mình nhưng vẫn lặng lẽ lắng nghe.

Chỉ thấy lão Cổ thở dài rồi nói tiếp: “Vốn lúc mới đầu, tiên ấn của tán tiên với tiên sĩ chính thống không có gì khác nhau, nhưng bởi thực lực tán tiên quá yếu, lại không thể tu luyện như bình thường, sự yếu nhược đó sau một thời gian dài mới tạo thành cục diện như hiện nay, không có địa vị, không có tôn nghiêm, bị người ta nô dịch... Dần dà, tiên ấn của tán tiên bị nô ấn thay thế, mà mệnh hồn của tán tiên cũng bị rút ra, cất trong tụ tiên lệnh, vĩnh viễn làm công cụ nô dịch của kẻ khác, đây là vận mệnh của tán tiên...”

Bạch Mộc Trần cúi đầu, trong lòng cũng trầm mặc. Thân là quặng nô, chàng sao lại không hiểu tâm trạng đó chứ.

“Đương nhiên, thế sự không có gì là tuyệt đối, còn con, chính là ngoại lệ đó!”

Thấy ánh mắt ông lão dừng trên người mình, Bạch Mộc Trần đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lập tức nhíu mày trầm tư: “Tiền bối, ý người là giờ con không phải chịu sự khống chế của Tụ Tiên lệnh nữa?”

“Đúng vậy!”

Lão Cổ gật đầu khẳng định: “Sau khi mệnh hồn nhập lệnh, trừ phi tiên sĩ cầm Tụ Tiên lệnh trong tay chủ động giải phóng mệnh hồn, nếu không đời đời kiếp kiếp không thể siêu thoát. Còn tình huống của con lại có bất đồng, con tự thiêu lửa hồn, bản mạng thần hồn bao tổn nghiêm trọng, đáng lẽ chắc chắn phải chết, cho nên một phần thần hồn của con trong Tụ Tiên lệnh cũng theo đó biến mất... Tuy lão phu không biết con làm sao dựa vào một chút tàn niệm mà chống đỡ được, nhưng lão phu có thể khẳng định, bên trong Tụ Tiên lệnh đã mất mệnh hồn của con, nếu không làm sao con có thể bình yên vô sự ở đây suốt ba tháng!”

“Con... Con tự do rồi?”

Cảm xúc của Bạch Mộc Trần bắt đầu bừng lên, đứng bật dậy. Giờ phút này chàng bỗng cảm thấy muốn khóc lên thật to!

Trăm năm tu hành ngàn gian khổ, vừa hóa thành tiên lại là nô!

Mạng của nam nhi nhẹ như lông, sống chết đều vì hai chữ tự do.

Hai chữ “Tự do” này là theo đuổi của không biết bao nhiêu đời tán tiên.

......

“Cám ơn tiền bối!”

Bạch Mộc Trần chuẩn bị cúi đầu bái tạ, lão Cổ lại vội vàng nâng đối phương dậy nói: “Mau mau đứng dậy, lễ này lão phu không dám nhận, tự do của con là do con tự dùng tính mạng đổi lấy, không ai đủ tư cách nhận lễ bái này của con.”

Bình tĩnh lại từ cơn cảm kích, Bạch Mộc Trần cung kính nói: “Tiền bối là người học rộng tài cao, tiên sĩ bình thường không cách nào sánh bằng, không biết tu vi tiền bối rốt cuộc ra sao?”

“Lão phu từng là kim tiên cửu phẩm, có điều giờ chỉ là một tán tiên không ai biết tới thôi... Về phần tu vi, coi như tương đương với la thiên thượng tiên cửu phẩm đi!”

Lão Cổ cũng khá khẳng thắn, song Bạch Mộc Trần nghe xong không khỏi hít một hơi lạnh.

Kim tiên? Lại còn là cửu phẩm!

Đối với tiên sĩ chính thống, Bạch Mộc Trần thực ra không hiểu nhiều lắm, chàng chỉ biết cảnh giới tiên sĩ có chia ra chân tiên và thiên tiên, còn trên thiên tiên còn có La Thiên thượng tiên, Đại La kim tiên, cùng tiên quân, cuối cùng mới là tiên đế thống trị vạn tiên.

Có thể tưởng tượng được, một chân tiên ngũ phẩm còn có thể giễu võ dương oai tại nơi này, vậy kim tiên cửu phẩm sẽ ra sao? Tu vi như vậy tuyệt đối khiến vô số tiên sĩ ngưỡng mộ.

“Kim tiên?”

Nghĩ lại, Bạch Mộc Trần lại thấy không đúng: “Tiền bối, không phải nói kim tiên bất hủ à? Cho dù thân thể bị hủy diệt cũng có thể trọng sinh, sao người lại chuyển sang tu tán tiên?”

“Ha ha, thằng nhóc nhà con đúng là quá ngây thơ, trong thiên địa không gì là vĩnh hằng bất hủ cả.”


Lão Cổ lắc đầu rồi cười đầy đau khổ: “Nếu tình huống bình thường, thân thể kim tiên bị phá hủy quả thực có thể tụ linh trọng sinh, nhưng nếu tiên chủng bị hao tổn nghiêm trọng, căn cơ tiên đạo bị phá hủy, tất nhiên không cách nào ngưng tụ thân thể, chỉ có cách chuyển tu tán tiên.”

“Tiên chủng?”

Bạch Mộc Trần hiếu kỳ nói: “Tiền bối, tiên chủng là gì? Sao vãn bối chưa từng nghe nói?”

Lão Cổ bĩu môi nói: “Con chẳng qua chỉ là một vô kiếp tán tiên, đọc vài cuốn sách rách thì biết được gì? Tiên Giới lớn như vậy, chuyện con không biết còn nhiều lắm!”

Thấy đối phương xấu hổ nắm tay lại, Lão Cổ lại giải thích tiếp: “Tiên căn, tiên căn, thế nào là tiên căn? Đối với tu sĩ bình thường mà nói, thân thể chính là tiên căn, nhưng thực ra, tiên chủng mới thực sự là căn cơ của tiên đạo...”

Nghe ông lão giảng giải, Bạch Mộc Trần có thể nói được mở rộng tầm mắt.

Hóa ra, mọi tiên sĩ sau khi tấn chức thiên tiên đều lựa chọn một loại công pháp thích hợp với bản thân, cô đọng thân thể lại thành một hạt mầm bản mạng, cũng chính là thứ được gọi là tiên chủng. Mà chất lượng của tiên chủng cũng được phân chia cao thấp, chất lượng càng cao, tốc độ tu luyện càng nhanh, uy lực của công pháp cũng càng mạnh mẽ. Bởi vậy, để tăng chất lượng của tiên chủng lên, tiên sĩ các thời đều tìm kiếm thiên địa linh loại tiến hành dung hợp, ví dụ những linh loại tự nhiên như hỏa linh, mộc linh, kim linh, thổ linh, lôi linh.

Trong khí giảng giải, lão Cổ hóa miệng phun ra một vật, là một hạt châu bị vỡ, hạt châu ảm đạm không chút ánh sáng, như vật đã chết.

“Vật này là tiên chủng của lão phu, đáng tiếc......”

Thở dài, lão Cổ đặt hạt châu trên lòng bàn tay, trong ánh mắt đầy vẻ phức tạp.

tienhiep.net