Tiên Ấn

Chương 34: Điều kiện của thị tộc




Trên căn lầu, khí thế đột nhiên bao trùm, lẫm liệt vô cùng. Đối diện với sự cưỡng ép của Nguyễn Hằng, Tổ Nhược Đồng theo bản năng định tránh song bản thân lại như chìm vào vũng bùn, không thể tự khống chế được. Ngay lúc nguy cấp này, một bóng người cao lớn xuất hiện trước mặt Tổ Nhược Đồng, thay nàng đỡ đòn này.

“Rầm!” Một âm thanh nặng nề vang lên, chỉ thấy Nam Môn Vô Song lui lại phía sau vài bước, suýt nữa té ngã, khóe miệng lưu lại một vệt máu, rõ ràng đã bị nội thương. Tổ Nhược Đồng cùng Võ Tây Lăng đều biến sắc, trong lòng kinh hãi. Thực lực của Nam Môn Vô Song bọn họ hiểu rất rõ, không ngờ đều là chân tiên cửu phẩm mà Nam Môn Vô Song lại kém xa Nguyễn Hằng tới vậy. Xem ra lời đồn đại bên ngoài nói Nam Môn Vô Song không kém Nguyễn Hằng chỉ là những lời ba hoa khoác lác của những kẻ không rõ chân tướng. Võ Tây Lăng tiến lên một bước, đứng sóng vai với Tổ Nhược Đồng, không hề có ý lui lại. Cho dù giữa tam đại thị tộc có mâu thuẫn, song khi đối mặt với kẻ địch bên ngoài, thái độ của họ lại đoàn kết vô cùng.

“Sao nào? Ba người các ngươi còn định ra tay với thiếu gia ta sao?”

Nguyễn Hằng từ từ đứng dậy, uy thế vô hình ép về phía ba người: “Nam Môn Vô Song, đừng tưởng cô cô ngươi bước được vào cửa Nguyễn gia chúng ta là ngươi có thể muốn làm gì thì làm, trong mắt ta ngươi cũng chỉ là một con chó mà thôi! Còn hai người các ngươi nữa, cái gì mà tam đại thị tộc, chẳng qua cũng chỉ là một đám gà nhãi chó dại thôi.”

“...” Thân hình Nam Môn Vô Song run run, dưới khuôn mặt bình tĩnh là ý hận sâu đậm. Tổ Nhược Đồng cùng Võ Tây Lăng đều cảnh giác, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào. Hai bên đối lập, bầu không khí căng thẳng vô cùng.

๑๑۩۞۩๑๑

Chuyện tới nước này, nếu không hòa giải được chắc chắn sẽ tới mức chẳng thể cứu vãn, vì vậy Tả Nhĩ Lam cuối cùng cũng ra mặt. “Đủ rồi, tất cả dừng tay!”

Tả Nhĩ Lam nhẹ nhàng xua tay, khí thế Nguyễn Hằng lập tức tiêu tán vô tung. Tiếp đó, Tả Nhĩ Lam liếc mắt sang nhìn mọi người nói: “Lẽ nào các vị thật sự định động thủ ở đây sao? Mọi người đều vì lợi ích riêng, nếu đã hợp tác phải chấp nhận nguyên tắc quân bình lợi ích, bằng không ai sẽ thật sự xuất lực. Mọi người xem thế này thì sao? Ta thay Nguyễn Hằng sư huynh làm chủ một lần, tứ đại gia tộc nhường nửa phần lợi nhuận phân cho tam đại thị tộc, sau này mọi người vẫn hợp tác với nhau.”

“Nửa phần?” Âu Lạc Dung Mai xem ý Nguyễn Hằng, thấy đối phương không phản đối đành tự hiểu mà chấp nhận. “Ài! Nửa phần thì nửa phần, cùng lắm thì chúng ta chịu thiệt một chút, chỉ cần không tổn thương hòa khí là được.”

Âu Phù Nhạc lộ vẻ không cam tâm, thật ra trong lòng lại rất vui mừng. Đây là chuyện không làm mà được, cho dù chỉ có nửa thành cũng không coi là thiệt, đâu có gì để phản đối! Dẫu sao nếu mỏ quặng thật sự xảy ra chuyện bất ngờ, tự có Thái Nhất Tông, có phủ chủ đại nhân đứng trước chắn cho, bọn họ cùng lắm chỉ phái vài cao thủ thiên tiên tới. Ba cao thủ thiên tiện, thế gia vạn năm như họ vẫn lấy ra được. Nam Môn Vô Song và Võ Tây Lăng sắc mặt âm trầm không hề có ý chịu thỏa hiệp.

“Sao nào, đã chia cho nửa phần rồi các ngươi vẫn không vui?” Trong mắt Nguyễn Hằng mang vẻ trêu tức, như muốn nói, có giỏi thì các ngươi từ chối đi, xem bổn thiếu gia trừng trị các người ra sao!

“Nửa phần không vấn đề gì...” Dưới ánh mắt kinh ngạc của Nam Môn Vô Song và Võ Tây Lăng, Tổ Nhược Đồng đáp ứng, song lại nói tiếp: “Có điều, chúng tôi hy vọng thiếu tông chủ đại nhân có thể đồng ý một điều kiện nho nhỏ!”

“Điều kiện có nhỏ hay không, nói mới biết được.”

Tả Nhĩ Lam hơi ngạc nhiên quan sát Tổ Nhược Đồng, không tự chủ khẽ hé mắt. Cô gái này từ lúc vào tới giờ không nói gì nhiều, nhưng có vẻ như thành người đứng đầu ba nhà, dường như còn thông minh hơn so với mình nghĩ.

Tổ Nhược Đồng không biết suy nghĩ trong lòng Tả Nhĩ Lam, nói thẳng: “Không dám gạt thiếu gia, ba thị tộc chúng ta trước giờ đều rất ngưỡng một Thái Nhất Tông, cho nên chúng ta hy vọng thiếu tông chủ có thể nói giúp chúng ta, mỗi lần Thái Nhất Tông tuyển người, phân cho ba thị tộc chúng ta một đôi phần danh ngạch dự tuyển!”

“Ồ!” Tả Nhĩ Lam vốn tưởng đối phương sẽ đòi thêm quyền lợi gì, không ngờ yêu cầu lại đơn giản như vậy, khiến nàng cũng hơi bất ngờ. Song nghĩ kỹ lại, có vẻ làm vậy mới là thù lao lớn nhất cho tam đại thị tộc, ít nhất Thái Nhất Tông có thể cho họ một cơ hội quật khởi.

“Điều kiện của các ngươi chỉ đơn giản như vậy?”

“Phức tạp hơn, sợ rằng thiếu tông chủ sẽ không đáp ứng.” Tổ Nhược Đồng thần sắc thản nhiên, song trong mắt lại thoáng hiện thâm ý.

Tả Nhĩ Lam khẽ mỉm cười, gật đầu nói: “Ngươi rất thông minh, ta thích nhất là hợp tác với những người thông minh như vậy, điều kiện của ngươi ta có thể đáp ứng, từ nay về sau, mỗi lần Thái Nhất Tông tuyển đệ tử, ta sẽ cho các người mười danh ngạch, còn ứng cử viên cụ thể ra sao, do các ngươi tự lựa chọn."

“Vậy tại hạ thay mặt ba nhà tạ ơn thiếu tông chủ.” Tổ Nhược Đồng trịnh trọng thi lễ, Tả Nhĩ Lam hào phóng khoát tay, từ từ bước tới bên rìa ban công, nhìn vào đấu trường nô lệ phía dưới. Trận đấu có vẻ sắp bắt đầu.

๑๑۩۞۩๑๑

"Tùng tùng tùng!" Một loạt trống vang lên, đấu trường nô lệ huyên náo dần dần an tĩnh lại. Không bao lâu sau, dưới sự chú ý của mọi người, một nam tử thân hình to lớn đi tới giữa sân. Người này đỉnh đầu bóng lưỡng, áo khoác rộng phủ trên người, lộ ra một cái bụng lớn, rất giống hòa thượng nơi thế tục, khuôn mặt luôn nở nụ cười thân thiết. “Chư vị bằng hữu, xin chào mọi người, ta là chủ đấu trường nô lệ này, Lạc Thiên Quang, đương nhiên, cũng có nhiều vị thích gọi ta là Lạc Lạc Quang (rụng sạch sẽ)...” Nói xong, Lạc Thiên Quang xoa xoa cái đầu trọc lốc của mình, dẫn tới một tràng cười vang của mọi người. “Tin rằng mọi người đều biết, khi lão Lạc ta đã đứng ở đây, vậy cũng đồng nghĩa với trận đấu nô đã sắp bắt đầu. Còn quy củ trận đấu, chắc không cần ta nói mọi người cũng hiểu, có tiền mời tới thử vận may, không có tiền xin hô hào ủng hộ, chúng ta chỉ có một nguyên tắc, xin mọi người hãy gào thật lớn, lớn nữa đi...” Lạc Thiên Quang nói một tràng ở giữa sân, lời lẽ lưu loát không ngừng.

... Khán đài phía Bắc, đám người Nam Môn Khiếu Vân không đi theo Nam Môn Vô Song mà dẫn tùy tùng của mình tới đây tham gia cuộc vui, khuôn mặt đầy vẻ hưng phấn và kích động.

“Ha ha! Ức Khổ, Lạc béo này rất hài hước đúng không? Lão chỉ há miệng cái là có thể khiến người chết cũng sống lại, cười chết ta mất thôi.” Nam Môn Phi Vũ ôm bụng cười lớn, sắc mặt hớn hở, chẳng khá hơn Nam Môn Khiếu Vân bao nhiêu. Tiểu Ức Khổ không trả lời, chỉ lặng lẽ liếc sang Bạch Mộc Trần, người sau đang nhìn về căn lầu cách đó không xa, khuôn mặt lộ vẻ suy tư. “Bạch đại thúc, có chuyện gì vậy?” Tiểu Ức Khổ nhẹ nhàng kéo tay áo Bạch Mộc Trần, lại có cảm giác bất an: “Nếu không, chúng ta về nhà trước đi?”

“Hả!” Nam Môn Phi Vũ đang hưng phấn, nghe Tiểu Ức Khổ bảo phải về nhà, lập tức như bị dội một gáo nước lạnh. “Nghe huynh nói nè, ở đây chơi vui vậy mà, đừng đi! Muội xem, trận đấu nô sắp bắt đầu rồi, sẽ rất đặc sắc đấy, chắc chắn muội sẽ thích, hơn nữa đại ca còn chưa trở lại, nếu chúng ta cứ thế bỏ về chắc chắn đại ca sẽ nổi giận đấy. Hay là để huynh mua cho muội cái gì ăn, mua cho muội cái gì chơi...”

Nam Môn Phi Vũ vừa nháy mắt với Bạch Mộc Trần, vừa cố gắng khuyên can, thật giống một tên nhóc lừa đảo định gạt một thiếu nữ ngây thơ. “Tiểu thư đừng lo lắng, không sao đâu.” Bạch Mộc Trần nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Ức Khổ, khiến đối phương an tâm mỉm cười. Đúng lúc này, giữa đáu trường nô lệ, một nói của Lạc Thiên Quang lại khiến Bạch Mộc Trần chú ý.

tienhiep.net