Tiên Ấn

Chương 41: Hắc nô




“Nô tài chó má, lần này coi như ngươi may mắn, đợi sau khi về bản thiếu gia sẽ xử lý ngươi sau!”

Nam Môn Khiếu Vân hung hăng trừng mắt với Bạch Mộc Trần, sau đó nói với Nam Môn Phi Vũ: “Còn lão tam ngươi đấy, đừng quên thân phận mình là gì, suốt ngày lăn lộn với đám người đê tiện này, nếu phụ thân mà biết ngươi cứ liệu hồn, ta không tin ngươi có thể che chở cho chúng cả đời.”

Hừ lạnh một tiếng, Nam Môn Khiếu Vân phất tay áo đi về phía khán đài bên kia.

Đám con cháu thị tộc thấy nhị thiếu gia bỏ đi, đâu dám nói gì nữa, vội vàng chạy theo sau.

๑๑۩۞۩๑๑
Thấy kẻ gây sự đã bỏ đi, ánh mắt nam tử trung niên đảo quanh một lượt, cuối cùng nhìn về phía Bạch Mộc Trần: “Tiểu tử, không ngờ ngươi lại ương ngạnh tới vậy, chỉ là tiên nô cũng dám chống đối lại gia chủ, đúng là chán sống rồi!”

“Tiền bối dạy rất phải, đa tạ tiền bối đã ra tay giải vây.”

Bạch Mộc Trần cung kính chắp tay, khuôn mặt không chút sợ hãi.

Nam tử trung niên hứng thú đánh gía đối phương đôi chút sau đó khoát tay nói: “Được rồi được rồi, ngươi cũng đừng cám ơn ta, nếu còn dám sinh sự, ta sẽ là người đầu tiên không tha cho ngươi.”

Nói xong, nam tử trung niên lại nhìn sang phía Nam Môn Phi Vũ nois; “Còn cả tiểu tử thối nahf ngươi nữa, chẳng chút tiến bộ nào, suốt ngày chỉ biết gây chuyện, lần này ta bỏ qua, lần sau đừng kiếm thêm chuyện cho ta nữa.”

“Vâng vâng vâng.”

Nghe nam tử trung niên răn dạy, Nam Môn Phi Vũ sợ hãi co mình lại, không dám phản bác, đợi tới khi đối phương đi khỏi mới thở phào một hơi.

“Tam thiếu gia, thiếu gia biết vị tiền bối kia à?”

Bạch Mộc Trần đang định mở miệng hỏi, Nam Môn Phi Vũ vẻ mặt đau khổ đáp: “Vị tiền bối Ngô Dong đó là cao thủ thiên tiên của Lạc gia, thị tộc Nam Môn chúng ta có quan hệ làm ăn với Lạc gia, đương nhiên quen biết rồi, nếu không chắc đã sớm đuổi chúng ta ra ngoài.”

“Ồ, thật đáng tiếc.”

Trong giọng nói Bạch Mộc Trần mang theo chút tiếc nuối, như chàng rất muốn bị đuổi ra khỏi đấu trường nô lệ.

Nam Môn Phi Vũ trợn mắt một cái rồi nhỏ giọng nói: “Lão Bạch, vừa rồi... ngươi cố ý phải không?”

“Ách!”

Lần này tới phiên Bạch Mộc Trần ngạc nhiên, vừa rồi quả thực chàng có ý thuận nước đẩy thuyền, có điều thật không ngờ một thằng nhóc lúc bình thường cẩu thả vậy mà cũng biết quan sát sắc mặt cử chỉ của người khác.

Tiểu Ức Khổ cũng cảm thấy có điểm lạ, rụt rè nói: “Đại thúc, có phải có chuyện gì rồi không?”

“Thật ra không phải là có chuyện gì, có điều ta cứ cảm thấy không đúng.”

Bạch Mộc Trần nhìn xung quanh, sau đó thở dài: “Nơi náo nhiệt thường ẩn tàng chút nguy hiểm, ta vốn định nương theo tranh chấp cùng nhị thiếu gia đưa hai người đi khỏi nơi này, không ngờ vị tiền bối lúc nãy lại hảo tâm bỏ qua cho chúng ta, giờ cho dù muốn đi sợ là cũng gặp phiền toái không nhỏ.”

“Nguy hiểm?”

Nam Môn Phi Vũ cười ha hả nói: “Đây là đấu trường nô lệ của Lạc gia, có thể có nguy hiểm gì? Nghe ta nói này lão Bạch, có phải ngươi hơi quá căng thẳng rồi không?”

“Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn, hơn nữa ta tin vào trực giác của mình.”

“Trực giác? Chẳng phải chỉ đàn bà con gái mới có trực giác sao?”

“Nếu ngươi sống trong nguy hiểm một thời gian dài, ngươi cũng sẽ có trực giác về chuyện sinh tử.”

“Cái này...”

Nam Môn Phi Vũ thấy đối phương nói rất trôi chảy như vậy, không khỏi tin tưởng đôi chút, song vẫn thầm nhủ trong lòng: “Ai đang yên đang lành lại sống trong hoàn cảnh nguy hiểm một thời gian dài cơ chứ? Ta đâu có ngu như vậy!”

๑๑۩۞۩๑๑
Thấy chuyện náo động đã kết thúc, ánh mắt mọi người lại quay lại giữa đấu trường, song thực lực của Quỷ Nhận quá mạnh mẽ, trong khoảng thời gian ngắn không ai dám đứng ra khiêu chiến.

“Này, sao còn không ai lên đấu?”

“Đúng đúng, vừa rồi còn mấy kẻ hô to gọi nhỏ, hung hãn như vậy cơ mà, sao giờ thành câm cả rồi!”

“Lên đi! Ai mau lên đấu đi!”

“Ai cũng được, tiếp tục đi, chúng ta muốn xem tỉ thí.”

“Không sai, tỉ thí —— tỉ thí.”

Tiếng hô hào vang lên không ngừng, mắt thấy đấu trường sắp trở nên tẻ nhạt, bỗng bóng dáng béo tròn của Lạc Thiên Quang lại xuất hiện.

“Chư vị... chư vị yên lặng nào, nghe ta nói...”

Lạc Thiên Quang giơ tay ấn xuống, ý bảo mọi người đừng nóng ruột, đợi một lát: “Mọi người đều tốn tiên thạch để vào đây, lão Lạc ta sao nỡ khiến mọi người lúc tới vui vẻ khi về lại mất hứng? Cho nên, tiết mục kế tiếp chắc chắn sẽ tuyệt vời hơn lúc vừa rồi, đảm bảo khiến mọi người thỏa mãn!”

Nhìn quanh bốn phía, thấy không ai lên đài nữa, Lạc Thiên Quang lại tiếp tục cao giọng nói: “Được rồi, được rồi, xem ra thật sự không còn ai lên đài nữa! Đã không ai lên khiêu chiến vị Quỷ Nhân này, vậy hắc nô của chúng ta đành lên thôi. Đây là trận tỷ thí cuối cùng của lần đấu nô này, nếu Quỷ Nhận có thể giết chếthắc nô, hắn sẽ được phần thưởng của đấu trường nô lệ Lạc gia chúng ta, tiên thạch và một bộ ngọc giản ghi lại công pháp tu luyện của tán tiên.”

Vừa dứt lời, lồng sắt giam hắc nô lập tức mở bung ra.

“Hống...”

Một tiếng rống lớn như dã thú vang vọng toàn bộ đấu trường nô lệ, hắc nô vốn đang nằm co ro trong góc lồng từ từ đứng dậy.

Khán đài bốn phía lập tức yên tĩnh lại, mọi người đều nín thở quan sát.

“Hống...”

Lại một tiếng rống vang lên, hắc nô bước từng bước một vào đấu trường.

Mái tóc rối tung che kín khuôn mặt y, chỉ để lộ một đôi mắt màu máu đỏ rực, thân hình cường tráng bốc lên từng cụm khói đen ngòm... Toàn thân y trông như ma quỷ chui ra từ địa ngục, mang theo căm hận và tanh máu vô cùng. Song, ma quỷ này lại có lực lượng vô cùng mạnh mẽ, chỉ thiên tiên mới trấn áp nổi.

“Gã này được! Mạnh mẽ thật!”

“Quả nhiên là hắc nô, ha ha, hay, hay lắm, ha ha ha!”

“Quỷ Nhận cố lên! Xử lý hắn đi!”

"Hắc nô —— hắc nô —— hắc nô —— "

๑๑۩۞۩๑๑
Khán đài lập tức sôi trào, mọi người thật sự chìm vào cơn cuồng nhiệt.

Ngược lại, trên đầu trường, đối mặt trực diện với hắc nô, Quỷ Nhận lại có cảm giác khác hẳn.

Tàn bạo! Hung ác! Khủng bố! Không chút sức sống!

Đây là cảm giác mà hắc nô tạo cho Quỷ Nhật, một cảm giác áp lực trước giờ chưa từng có, hai bên thái dương của y đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Khí tức tử vong đã lướt sát bên cạnh y, ngay hít thở cũng trở nên vô cùng khó khăn!

Quỷ Nhận biết hôm nay sợ rằng mình khó tránh khỏi cái chết, thế nhưng y không thể từu bỏ. Tiên thạch đối với Quỷ Nhận không quá quan trọng, thứ y muốn chính là bộ công pháp tu luyện cho tán tiên trong tay Lạc Thiên Quang. Đó là hy vọng duy nhất của y, hy vọng duy nhất có thể thay đổi vận mệnh, cho dù hy vọng đó vô cùng xa vời song vẫn đáng để ý dùng cả tính mạng để thử nghiệm.

๑๑۩۞۩๑๑
“Trò vui đã mở màn, mọi người, cho xin một tràng pháo tay! Ha ha ha ha...”

Trong tiếng cười lớn, Lạc Thiên Quang lại biến mất, chỉ để lại Quỷ Nhận và Hắc Nô giằng co với nhau.

“Hống...”

Chịu áp bức trong thời gian dài khiến cho hắc nô mất đi lý trí, thứ còn lại chỉ có bản năng và dục vọng... giết chóc và hủy diệt.

Cho nên không cần thúc giục, hắc nô lắc mình một cái, tay không đánh thẳng về phía Quỷ Nhận!



tienhiep.net