Tiên Ấn

Chương 45: Lưu Hỏa Kiếp






Sự sợ hãi lan khắp đấu trường nô lệ, không ít người nhanh chóng thu dọn hàng hóa chuẩn bị đi khỏi.

Song, rất nhiều kẻ bị mặt đột nhiên xuất hiện, đánh cướp giết chóc trong chợ, khiến toàn bộ chợ Cảnh Lan như chìm vào vực sâu khủng hoảng.

Đây là lần hỗn loạn nhất từ trước tới nay ở chợ Cảnh Lan, trật tự được thành lập trong suốt trăm ngàn năm sụp đổ trong nháy mắt.

Vài thiên tiên phụ trách bảo vệ khu chợ sau khi khôi phục tinh thần vội vã mang theo đám tuần vệ bắt đầu xử lý căn nguyên gây loạn. Song đáng tiếc, tâm trạng mọi người đã loạn, đâu dễ trấn an như vậy.

Ngươi cướp ta, vậy ta đi cướp người khác.

Ngươi định giết ta, vậy ta cũng giết ngươi.

Vì vậy, đám người dần chìm vào cuồng loạn, mù quáng, ai nấy tâm chí mê muội, vốn không cách nào ngăn cản cục diện hỗn loạn này.

๑๑۩۞۩๑๑
Trong đấu trường nô lệ còn hỗn loạn hơn!

Lực sát thương của hắc nô quá mạnh mẽ, quả thật không ai ngăn nổi, còn các hộ vệ của đấu trường nô lệ, kể cả gã mập Lạc Thiên Quang, ai nấy đều chạy về phía Tả Nhĩ Lam và Nguyễn Hằng, còn sức đâu lo cho những kẻ khác.

Đang lúc đám người định bỏ trốn, bọn họ lại tuyệt vọng phát hiện, toàn bộ đấu trường nô lệ đã bị bao phủ bởi một lực lượng vô hình, không thể bay ra được, chỉ có thể mặc cho hắc nô chém giết.

๑๑۩۞۩๑๑
“Đại thúc, chúng... chúng ta nên làm sao giờ?”

Tiểu Ức Khổ sắc mặt trắng bệch, cố kiềm nén sự sợ hãi trong lòng. Những chuyện xảy ra trong nửa ngày ngắn ngủi hôm nay còn nhiều hơn so vơi cuộc đời hơn hai mươi năm của cô bé, chẳng trách mẫu thân không chịu để mình ra ngoài, hóa ra thế giới bên ngoài đầy rẫy nguy hiểm.

“Đừng sợ, tiểu thư, không sao đâu.”

Bạch Mộc Trần giọng điệu bình thản, an ủi cô bé, song trong lòng cũng cảm thấy bất an.

Hôm nay các hộ vệ của thị tộc Nam Môn đều đi hỗ trợ rồi, lúc này Bạch Mộc Trần chỉ có thể ra sức trấn an, dẫu sao cảnh tượng hỗn loạn như vậy không phải thứ một tán tiên nho nhỏ có thể khống chế, đặc biệt là bên cạnh còn có hai đứa trẻ yếu ớt.”

“Ức Khổ yên tâm, huynh nhất định sẽ bảo vệ muội.”

Nam Môn Phi Vũ lấy từ trong túi đồ ra một thanh phi kiếm, che trước người Tiểu Ức Khổ, mắt trợn to.

“Huynh...”

Tiểu Ức Khổ vốn hơi sợ, song nhìn đôi chân Nam Môn Phi Vũ run run trước mặt mình, ngược lại lại bình tĩnh hơn nhiều. Rõ ràng đối phương cũng đang sợ hãi còn cố thể hiện trước mặt mình, đây rốt cuộc là dũng cảm hay ngốc nghếch? Xem ra, cậu nhóc này cũng không thật đáng ghét.

“Đại thúc, tam thiếu gia, cám ơn hai người!”

Tiểu Ức Khổ nhìn hai người đứng hai bên trái phải mình, trong lòng thầm ấm áp, hai mắt rưng rưng. Hóa ra, mình đâu có cô độc, còn có mẹ, Bạch đại thúc và Phi Vũ thiếu gia quan tâm tới mình.

๑๑۩۞۩๑๑
Nhìn thế cục hỗn loạn phức tạp như vậy, Bạch Mộc Trần đề nghị: “Tam thiếu gia, nơi này quá hỗn loạn, chẳng bằng chúng ta tập trung với đám người nhị thiếu gia trước đã, dẫu sao thực lực của họ cũng không tệ lắm, có họ giúp, tin rằng sẽ an toàn hơn nhiều.”

“Hả? Chuyện này...”

Nam Môn Phi Vũ do dự trong chốc lát rồi nhìn sang khuôn mặt đang căng thẳng của Tiểu Ức Khổ, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

Bạch Mộc Trần nói đúng, giờ không phải lúc lo chuyện thể diện, có Nam Môn Khiếu Vân che chở, tỷ lệ sống sót của ba người sẽ tăng thêm không ít.

๑๑۩۞۩๑๑
Ở một phía khác, Nam Môn Khiếu Vân cũng bị cảnh tượng diễn ra trước mắt làm cho chấn động. Hắn có giựt hết tóc cũng không hiểu nổi sao lại có người tới chợ Cảnh Lan quấy rối, hơn nữa còn định ám sát thiếu tông chủ Thái Nhất Tông và người của Thiên Vi Phủ.

Thái Nhất Tông, đây là bá chủ của cả Tây Phượng Lân, lại có kẻ dám ám sát người của bọn họ, chẳng phải muốn chết sao?

Còn cả Thiên Vi Phủ, cho dù không có thế lực, song người ta dẫu sao cũng là một trong những chủ thành dưới trướng Tử Tiêu Cung, có thể tính là quan gia, song giờ phút này lại bị đâm lén một đòn, đúng là định đâm thủng cả ông trời!

“Nhị... Nhị thiếu gia, chúng ta có nên tới giúp không?”

Nghe sau lưng có người nhỏ giọng hỏi dò, đầu Nam Môn Khiếu Vân như muốn nổ tung, nổi giận lôi đình, quát lớn: “Nhị cái rắm, giúp cái đầu ngươi, chúng là cửu phẩm, cửu phẩm đấy, còn cả cao thủ thiên tiên nữa. Đám người đại ca còn chẳng đỡ nổi nữa là, chúng ta có tới cũng chỉ công toi thôi, tất cả đợi ở đây cho ta, bằng không ta sẽ cho các ngươi biết tay!”

Nam Môn Khiếu Vân âm thầm chú ý tới chỗ đại ca của mình, nếu không phải đấu trường nô lệ đã bị phong tỏa, gã đã sớm chạy bỏ trốn mất dạng. Giúp đỡ? Chỉ có thằng ngu mới làm chuyện đó.

“Nhị thiếu gia...”

Lại nghe bên cạnh có người gọi, Nam Môn Khiếu Vân không kiên nhẫn khoát tay áo: “Mẹ kiếp, lại có chuyện gì?”

Người kia vội vàng trả lời: “Nhị thiếu gia, đám người tam thiếu gia chạy tới.”

“Hả?”

Nam Môn Khiếu Vân hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn lại.

๑๑۩۞۩๑๑
“Nhị... nhị ca.”

“Nhị cái gì mà nhị, ai là nhị ca của ngươi.”

Nam Môn Khiếu Vân sắc mặt lạnh lùng kiêu ngạo, không cho tam đệ của mình chút thể diện nào: “Các người chạy tới đây làm gì, chẳng phải muốn vạch rõ giới hạn với bản thiếu gia sao? He he he!”

Nghe huynh trưởng châm chọc, Nam Môn Phi Vũ vừa xấu hổ vừa tức giận, song không mở miệng phản bác.

Thấy vậy, nụ cười của Nam Môn Khiếu Vân càng rộng: “Ta còn tưởng xương cốt lão tam cứng rắn thế nào, hóa ra cũng chỉ là tên tiểu quỷ nhát gan ham sống sợ chết. Sao nào, giờ biết sợ rồi à? Tới xin ta che chở? Nói cho ngươi biết, đừng có mơ. Hừ hừ!”

“Ngươi....”

Sắc mặt Nam Môn Phi Vũ lúc trắng lúc đỏ, tực giận tới mức không nói nên lời.

Dẫu sao cũng là trẻ con, Nam Môn Phi Vũ giận dỗi, bèn dứt khoát ngồi sang một bên, không nói gì nữa.

“Sao lại không nói gì nữa thế lão tam, chẳng phải miệng lưỡi ngươi sắc lắm sao, ta nói cho ngươi biết...”

Nam Môn Khiếu Vân đang định nói tiếp, bầu trời bỗng tối sầm lại, cảm giác cảnh giác mãnh liệt dâng lên trong lòng.

Ngọn lửa màu đỏ như ngôi sao văng khắp tứ phía, phủ kín đất trời.

“Ầm~”

"Bồng! Bồng! Bồng!"

“Không tốt!”

“Cẩn thận!”

“Tránh ra, mau tránh ra... A!”

“Đừng! Đừng!”

๑๑۩۞۩๑๑
Đốm lửa văng khắp bốn phương, người trên đài lao nhao đổ xuống, có người lập tức bị đốt thành tro bụi.

Thiên tiên đấu pháp trên không, vốn không rảnh bận tâm tới sự sống chết của mọi người bên dưới!

Nguy cơ! Nguy hiểm!

Nam Môn Khiếu Vân ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy một đợt lưu hỏa hạ xuống, mục tiêu... Chính là nơi bọn họ đang đứng.

“A!”

“Còn ngây ra đó làm gì? Mau! Chạy mau!”

Gào lên một tiếng sợ hãi, đám người Nam Môn Khiếu Vân nhanh chóng chạy toán loạn.

So với bọn họ, tu vi của Nam Môn Phi Vũ và Tiểu Ức Khổ quá yếu, không kịp phản ứng gì, chỉ ngây ra tại chỗ.

“Chết rồi chết rồi, ta sắp chết rồi!”

Cảm giác thấy cái chết đang áp sát, trong đầu hai đứa trẻ trống lỗng, chỉ có sự sợ hãi vô cùng.

๑๑۩۞۩๑๑
Mắt thấy lưu hỏa sắp giáng xuống, mọi người đều cho rằng Nam Môn Phi Vũ và Tiểu Ức Khổ chắc chắn phải chôn thây nơi biển lửa, không ngờ một bóng người quấn lấy hai người, đồng thời biến mất tại chỗ, cùng biến mất với họ còn có một tiên nô không ai để ý tới.

Đúng vậy, tiên nô, tiên nô vừa nãy đi đâu rồi?



tienhiep.net