Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 248: Sinh tồn nơi hoang dã


Cảm giác này rất kỳ diệu, giống như đang ở trong nước biển lạnh giá, từng thớ thịt trên cơ thể đều được thả lỏng dưới sức nâng của nước biển, cảm giác lành lạnh lướt qua toàn thân, xoa dịu tinh thần mệt mỏi.

Đây là một hoàn cảnh rất thích hợp để ngủ, ngay cả Bologo cũng có chút mê đắm trong sự yên tĩnh hiếm có như vậy, thả trôi cơ thể theo dòng chảy.

Trong thế giới hư vô, Bologo nhắm chặt mắt, lắc lư qua lại giữa đống sỏi và bụi mịn khổng lồ, như một kẻ lang thang lạc lối.

Một lớp sương giá phủ trên người, trông hắn như thể đã chết qua nhiều năm.

Sau khi va vào mấy tảng đá đang lăn, Bologo bị hất văng ra xa, bóng dáng của hắn chậm rãi di chuyển giữa đống đá vụn. Sau một khoảng thời gian không xác định, cơ thể hắn bị mặt đất màu trắng xám bắt lấy, trọng lực tác động lên Bologo, kéo hắn từ hư vô sâu thẳm xuống mặt đất.

Bologo đập mạnh vào mặt đất, nhưng hắn vẫn không thể tỉnh lại, thứ trong vắt, xám xịt không biết là tuyết, tro hay bụi, nhấn chìm cơ thể hắn từng chút một, cho đến khi tất cả những gì còn lại chỉ là một đường viền mờ ảo.

Thật lâu sau, trong vùng hoang vu màu trắng xám từ từ hiện ra một bóng người. Hắn trông như một lữ khách trong sa mạc màu trắng xám, mặc trên người một chiếc áo choàng màu trắng xám y hệt, điều kỳ lạ là khuôn mặt của hắn dường như được bảo vệ bởi một loại sức mạnh nào đó, nó bị mờ đi và bóp méo, bất kể ai quan sát đều không thể nhìn thấy được gương mặt thật của hắn.

Vị lữ khách bước tới gần cái xác sắp bị vùi lấp, hắn không hề có chút phản ứng nào trước cảnh tượng này, cứ như thể trước kia hắn đã nhìn thấy nó quá nhiều lần, trong lòng sớm đã chết lặng.

Đưa tay ra nắm lấy cái xác lạnh lẽo đã chết cứng, sau đó hắn kéo Bologo và đi về phía miệng núi lửa bên cạnh, sau khi lên đến điểm cao nhất, vị lữ khách buông tay ra và ném xác Bologo vào bóng tối trong miệng núi lửa.

Người lữ khách lặng lẽ quan sát tất cả, cái xác cứ lăn dài, cuốn theo lớp bụi xám xịt, từng chút một lăn xuống nơi sâu nhất, rơi vào cái bóng khổng lồ của miệng núi lửa.

Những tảng đá lơ lửng trên đầu va vào nhau, vỡ thành vô số đá vụn và tiếp tục mở rộng khe nứt khổng lồ. Sau đó, một ánh sáng trắng mơ hồ rọi xuống, chiếu vào bóng của miệng núi lửa.

Bóng tối rút đi, có thể mơ hồ nhìn thấy thứ gì đó trong bóng tối, chúng dày đặc và chất thành núi.

Người lữ khách không quá để ý đến những thứ đó mà quay đầu đi về phía vùng hoang vu xám trắng. Sau khi hắn rời đi, nhiều ánh sáng lọt qua khe nứt hơn, bóng tối bị xua tan về một góc, để lộ ra thứ bí ẩn dưới góc đó.

Xác chết, vô số xác chết, xác chồng chất thành núi, xác chết lấp đầy chỗ trũng của miệng núi lửa.

Trong thế giới hư vô tĩnh lặng này, vô số xác chết đan xen, xếp chồng lên nhau, làn da đã mất hết huyết sắc, trông như một bức tượng thạch cao, tất cả chỉ còn lại tông màu xám trắng.

Trong khoảng thời gian dài chìm trong tĩnh lặng, một số cái xác đã biến hoàn toàn thành màu xám trắng, sau đó nứt ra như tượng điêu khắc, tứ chi không rỉ ra máu nhớt, cũng không còn chút thịt nào.

Có thì chỉ là lớp bụi xám, có vẻ như khi ai đó chết đi, xác chết trở thành tác phẩm điêu khắc màu xám này. Lớp bụi bay lả tả, hòa vào thế giới xám trắng xung quanh.

Dường như thế giới này không phải như vậy, nhưng dưới sự tàn phá của vô số xác chết, lớp bụi càng ngày càng dày như muốn nhấn chìm vạn vật.

Không ai để ý chuyện gì đã xảy ra ở đây, đằng sau những lớp đá tảng, giữa hư vô, một điểm kỳ dị bỗng dưng xuất hiện, nó làm biến dạng không gian xung quanh, thậm chí đường đi của ánh sáng cũng bị bóp méo và biến thành từng vòng cung cong.

Giây tiếp theo, điểm kỳ dị phình to ra, một bóng người mơ hồ xuất hiện trong đó, sau đó bắt đầu ngưng thực. Sau một thời gian ngắn hôn mê, Bologo mở mắt.

Bologo hơi bối rối, sau đó lộ vẻ hơi hoảng sợ và tò mò, hắn nhớ lại cảnh cuối cùng trước khi bất tỉnh.

Mình rơi vào Khe nứt lớn.

Trước giờ Bologo vẫn không biết đáy của Khe nứt lớn có gì, nhưng hắn có thể mơ hồ cảm nhận được nơi đó có điềm chẳng lành.

Sự tò mò và nỗi sợ hãi cùng tồn tại trong lòng Bologo. Hắn đã từng nghĩ đến việc khám phá nơi này nếu có cơ hội, nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm nó theo cách này.

Nhưng... làm thế nào mà mình lại rơi vào Khe nứt lớn?

Bologo cẩn thận nhớ lại, lúc hắn bỗng cảm thấy mình mất hết sức lực, thậm chí ngay cả Aether cũng rơi vào im lặng, sau đó thì ngã xuống.

Hăn cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng khó hiểu thì mặc kệ khó hiểu, xử lý vấn đề hiện tại mới là điều quan trọng nhất.

"Vậy... có phải mình đã chết vì ngã không?"

Bologo trầm giọng thì thầm, trôi theo dòng chảy trong hư vô.

May mắn thay, Bologo không phải đợi lâu, một lực kéo rất lớn dấy lên từ đáy lòng, bóng dáng của hắn bắt đầu vặn vẹo, bị lôi vào, cuối cùng biến mất trong hư vô trở để về với nhân gian.

Sau khi Bologo rời khỏi, thế giới hư vô vẫn vận hành đều đều, người lữ khách tản bộ trên mặt đất trắng xám, chờ cái xác tiếp theo xuất hiện, rồi kéo vào bóng tối.

...

"Bologo!"

Một giọng nói văng vẳng bên tai, như thể có ai đó đang gọi hắn.

"Bologo!"

Giọng nói đó nghe rất quen, nàng hắn phải là người mà Bologo biết.

Bologo cảm thấy như ai đó đang đẩy mình, rồi lay mạnh... và sau đó...

Ý thức mơ hồ đột nhiên hội tụ lại, Bologo bỗng tỉnh dậy, mở mắt ra, rồi khó khăn ngồi dậy, chưa kịp nói gì thì đã nôn khan trong đau đớn.

Hắn nôn ra máu trên mặt đất, khó khăn mới kiểm soát được cái bụng đang sôi ùng ục thì cơn đau muộn lại ập đến cơ thể.

Cơn đau dữ dội này mạnh hơn gấp ngàn lần so với những gì hắn đã từng trải qua trước đây, nó trực tiếp khiến Bologo mất kiểm soát đối với cơ thể của mình. Hắn ngã vật ra đất, liên tục rùng mình như thể bị động kinh.

Bên cạnh Bologo, Amy đã rời khỏi trạng thái Cơ Thể Cộng Hưởng. Trong bóng tối, nàng cố gắng giữ cơ thể của Bologo, nhưng Bologo giãy giụa rất mạnh, nàng chưa bao giờ nhìn thấy Bologo trong tình trạng như vậy.

"Đừng chạm vào... mặc kệ ta một lúc."

Sau một thoáng mất kiểm soát, cơ thể Bologo dần ngừng run rẩy, nhưng cơn đau dữ dội trong lòng vẫn còn vương vấn, mãi không tiêu tàn.

Bologo vươn tay đẩy Amy ra, như không muốn nàng nhìn thấy cảnh tượng thảm hại của mình. Hắn mò mẫm, bò sang chỗ khác, dựa vào vách đá, hít thở sâu liên tục để kìm nén thứ đang trỗi dậy kia.

Nóng nảy phệ chứng.

Bologo không bao giờ nghĩ được rằng căn bệnh này sẽ phát tác đúng vào thời điểm này. Cảm giác kiệt sức sau trận chiến, Aether hết sạch, cơn đau đầu sau khi sống lại, cộng thêm sự đói khát bất tận của nóng nảy phệ chứng.

Đủ loại trạng thái tiêu cực chồng lên nhau, Bologo mãi mới tỉnh dậy rồi lại suýt ngất đi một lần nữa.

Sau vài phút thả lỏng Bologo mới có thể ổn định lại, nhưng tuy nói là ổn định, Bologo vẫn ở trong trạng thái không hề ổn chút nào. Cả người đau nhói, hắn thử nắm tay, nhưng cơ thể lại không có mấy lực.

Bologo đoán đây hẳn là cái chết thảm nhất của mình kể từ khi ra tù.

"Ngươi... còn sống?"

Thấy hắn đã ổn định, Amy nhích lại gần, xung quanh vô cùng tối, nguồn sáng duy nhất là ánh sáng lờ mờ chiếu xuống từ đỉnh đầu và quầng sáng xanh trong mắt Amy.

Khi nàng đến gần, Bologo cũng nhìn rõ bộ dạng của Amy, tình trạng của nàng cũng không khá hơn là bao.

Amy đang mặc quần áo của Bologo, nhưng sau trận chiến khốc liệt, bộ quần áo này đã ướt đẫm máu, máu đông lại thành từng cục, toát ra mùi thối rữa của giáo phái Tinh Hủ.

Tay chân được lớp sơn mài sắt bao phủ có nhiều vết xước, phần đùi bị tổn thương, thậm chí còn có thể nhìn thấy kết cấu cơ giới bên trong, trên gò má vốn dĩ tinh xảo cũng có nhiều vết nứt, kẽ hở lộ ra ánh sáng yếu ớt.

Amy trông như một con búp bê sứ sắp vỡ.

Bologo định nói điều gì đó, nhưng cơn đau dữ dội trong tâm trí khiến hắn không thể sắp xếp nổi suy nghĩ của mình, đúng lúc này Amy nghiêng người.

Đầu tiên, nàng đưa tay ra véo cánh tay Bologo, đáng tiếc là nàng không có xúc giác như con người nên không thể cảm nhận được hơi ấm trên cơ của Bologo, ngay cả sự mềm mại của da thịt cũng khó mà cảm nhận nổi.

Sau đó là đặt tay lên cổ Bologo, tiếp đến là trái tim. Amy trông như một bác sĩ đang đánh giá trạng thái của Bologo theo cách mà nàng hiểu.

Borlogo không hiểu nàng đang làm gì, nhưng hắn không phản kháng, ngay sau đó Amy nhìn thẳng vào Bologo và bất ngờ ôm lấy hắn.

"Ta cứ tưởng ngươi sẽ không tỉnh lại nữa."

Giọng nói đều đều của Amy bỗng xen lẫn một cảm xúc thăng trầm hiếm hoi, nàng vô cùng sợ hãi, tiếp tục nói luôn mà không đợi Bologo trả lời gì.

"Xin lỗi, rất xin lỗi..."

Không biết nàng đang xin lỗi vì điều gì.

Bologo không để tâm đến điều này, hắn an ủi, "Ta là kẻ bất tử..."

Nói xong, Bologo sững sờ, dường như hắn đã hiểu vì sao Amy lại sợ hãi, sau đó chậm rãi đẩy nàng ra. Bologo trầm giọng hỏi.

"Amy, ta đã chết bao lâu rồi?"

Vì sợ rằng Amy không hiểu, Bologo còn bổ sung thêm một lần nữa.

"Ta mất bao lâu để tỉnh lại sau khi chết?"

Amy khống chế cảm xúc của mình và đáp lại.

"Ba ngày."