Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 252: Thứ bị giam giữ


Sau khi ra khỏi ngục tối, Bologo bước lang thang trên phố, tiếng ồn ào xung quanh chẳng liên quan gì đến hắn, bất cứ nơi nào ánh mắt hắn chạm đến đều là những cảnh tượng xa lạ.

Sáu mươi năm đủ để thay đổi quá nhiều thứ, không chỉ bản thân Bologo, mà còn cả mảnh đất hắn từng chinh chiến.

Mảnh đất cháy xém rộng lớn không còn nữa, mà là thành phố của lời thề, Opus, mọc lên như một cánh rừng thép. Tất cả mọi thứ mà Bologo quen thuộc trong quá khứ đã biến mất theo sự mở rộng của thành phố. Hắn thẫn thờ tiến về phía trước cho đến khi đến rìa của Khe nứt lớn và nhìn thẳng vào bóng tối sâu thẳm phía dưới.

Bologo từng suy nghĩ không chỉ một lần tại sao Khe nứt lớn lại được sinh ra.

Có lẽ nó được tạo ra bởi một loại vũ khí nào đó, nhưng Bologo biết rõ rằng vũ khí hiện có của loài người chưa thể gây ra quy mô thay đổi trên địa hình kinh hoàng đến mức này. Về sau, sau trở thành Người thăng hoa và biết được bí mật về thế giới siêu phàm, Bologo mới mơ hồ nghĩ đến một khả năng khác.

Trong Sự thất thủ của Thành phố Thánh kia, không chỉ có những người thường như mình chiến đấu, mà còn cả những tồn tại vinh quang cao quý kia, nếu là chiến tranh giữa các Vinh Quang Giả, vậy thì mảnh đất này bị biến dạng thành như thế cũng không phải là không thể.

Sau đó...

Một vệt sáng...

Một cột sáng xuyên thẳng lên bầu trời.

Từ Trụ Chống Vương Quyền của Đế quốc Kogardel cho đến cuối sông Rhine, từ Cảng Tự Do cho đến Cao nguyên Nguồn Gió, cho dù ở đâu, chỉ cần ngước đầu lên là có thể nhìn thấy cột sáng chia cắt thế giới kia.

Cột sáng, Khe nứt lớn, tro tàn, cái chết của Vua Solomon, Sự sụp đổ của Thành phố Thánh...

Bologo mơ hồ cảm thấy mình như vừa bắt được thứ gì đó, những manh mối phiêu tán trong gió, hắn vung tay loạn xạ, chộp lấy tất cả, rồi chắp nối thành sự thật bị lãng quên.

"Tro? Tại sao lại có tro ở đây." Lúc này Amy cũng hỏi.

Tro ở đây nhiều đến mức đáng sợ, chúng lấp đầy hầu hết mọi ngóc ngách, chôn vùi gần như hoàn toàn mấy tảng đá sẫm màu. Nhìn về phía trước, màu xám xịt không ngừng kéo dài mãi vào tận bóng tối, cứ như thể đáy của Khe nứt lớn đã bị đống tro này bao phủ hoàn toàn.

Bologo cõng Amy trên lưng, đứng thẳng dậy, ý nghĩ sinh tồn ở nơi hoang dã không còn nữa, hắn cảnh giác liếc xung quanh với ánh mắt nghiêm trọng.

"Tro... là sản phẩm của vật chất sau khi cháy", Bologo tự nhủ, "Rốt cuộc là thứ gì cháy mà có thể tạo ra một lượng lớn tro đến vậy".

Con dao gấp xới lên một ít tro, chúng bay rải rác trong không khí, sau đó tan ra thành vô số bụi mịn rồi rơi nhẹ xuống.

Bologo bước tới, đi vào trong thế giới của tro tàn. Chúng bốc lên cao, bao phủ tất cả các tảng đá, nhiệt độ xung quanh cũng không ngừng tăng lên, đến nỗi cái lạnh của mùa đông không thể chạm đến đây.

“Giữ vững tinh thần, Amy, mọi chuyện không đơn giản như chúng ta nghĩ.” Bologo thì thầm với Amy.

Đối với cư dân sống ở Opus thì Khe nứt lớn là một bí ẩn gần trong gang tấc, mọi người đều rất gần với nó, gần đến mức ai ai cũng bàn luận về nó hàng ngày, thậm chí còn sinh sống trong đó.

Thị trấn Autumn Hurt, Ngã Ba Vô Định, khu quặng mỏ...

Quá gần, gần đến mức những chuyện kỳ lạ và bí ẩn gần về Khe nứt lớn trở thành câu chuyện phiếm trên bàn ăn. Bí ẩn và kính sợ không còn, thay vào đó là một đề tài để mọi người giải trí.

Nhưng điều đó chỉ thay đổi thái độ của mọi người đối với Khe nứt lớn mà thôi, chứ không thay đổi bản chất của nó, dù mọi người có nhìn nhận thế nào thì nó vẫn lẳng lặng đứng ở đây, nhận mọi thứ đổ vào trong.

Khe nứt lớn mới là sự tồn tại bí ẩn và quỷ quyệt nhất trong Opus, vượt xa mọi bí ẩn khác.

Cho dù đó là tranh chấp của hiện tại hay cuộc chiến bí mật trước kia, tất cả những điều này đều bắt nguồn từ Sự sụp đổ của Thành phố Thánh sáu mươi sáu về năm trước, Khe nứt lớn xuất hiện ngay sau sự sụp đổ và cột sáng sau đó.

Bologo tin chắc rằng giữa chúng phải có mối liên quan trực tiếp, và mối liên quan này chính là một bí mật được cố tình che giấu, chưa biết chừng nó còn được giấu ngay trong bóng tối sâu thẳm này, tại nơi tận cùng của đống tro tàn vô tận.

Dừng lại, tro dưới chân Bologo mềm hơn, như vừa mới được chất đống, hắn cúi đầu dùng sức phủi tro ra, không bao lâu thì gặp phải một tầng tro hơi cứng.

Không biết chúng đã tồn tại trong bao lâu, nhưng tro thế mà lại đông thành một lớp tro xám, trông như vỏ cây khô màu trắng mục nát, sau đó thì vỡ nát dưới nhát đục của con dao.

Sau khi đục vỡ thì lại là một lớp khác, rồi sau lớp này lại đến một lớp khác nữa...

"Có tìm thấy gì không?" Amy hỏi.

Bologo nhìn vào cái hố nhỏ mà mình vừa đào ra, vẫn còn rất nhiều lớp tro tàn sau khi lớp trên đã bị đục vỡ. Sau một lúc suy nghĩ, hắn nói.

"Lớp tro ở lớp ngoài tương đối mềm, đi sâu xuống một chút thì sẽ đông đặc lại. Có vẻ như nó được hình thành do bị nén chặt trong một thời gian dài."

Bologo nhặt con dao gấp, ánh sáng của Ma trận giả kim hơi lóe lên.

Trong môi trường Aether chân không, Aether còn lại trong cơ thể vô cùng quý giá, dùng ít nào mất ít đấy, nhưng để tìm ra chân tướng, Bologo vẫn điều khiển bầy rắn bò lên con dao, rồi đâm thẳng xuống đống tro tàn.

Lưỡi dao cắm ngập vào lớp tro, bầy rắn tiếp tục bò xuống, khoan thủng từng tầng một, được vài mét thì cảm giác cứng đã biến mất, bầy rắn di chuyển nhanh hơn, như thể đã vượt qua tầng cứng phía trên này, sau đó thì đạt đến giới hạn của Năng lượng bí mật.

Bologo chuẩn bị gọi bầy rắn về thì đúng vào lúc này, một dị biến xảy ra.

Nhờ bầy rắn Bologo có thể cảm nhận được xao động yếu ớt truyền đến từ phía dưới. Dường như có thứ gì đó đang di chuyển nhanh chóng qua đống tro tàn và tiến về phía bầy rắn. Ngay khi Bologo vừa nhận ra, một con rắn đã biến mất không dấu vết, ngay cả Aether của Bologo tồn tại trên đó cũng mất tăm hơi, như thể bị một con quái vật nào đó nuốt mất.

Bologo còn chưa kịp phản ứng gì thì một tiếng thì thầm điên loạn đã chạy xuyên qua lớp tro bụi dày đặc, đánh thẳng vào tâm trí Bologo.

Tầm nhìn chìm vào bóng tối trong giây lát, Bologo đã nghe thấy nó trong nháy mắt ấy.

Tiếng ồn ào, khàn khàn, than khóc... hàng ngàn âm thanh đập vào màng nhĩ như cơn mưa xối xả, để lại vết máu thấm đẫm trên đó.

Ngay sau đó, ảo giác điên cuồng và quái dị không ngừng lóe lên rồi lại biến mất ngay trước mắt, như một chiếc kính vạn hoa bị nguyền rủa đang khúc xạ tà dị thành những mảnh vỡ vụn.

Những cột trụ lởm chởm được hình thành bởi vô số xương cột sống màu trắng ởn đan xen vào nhau, mạng nhện máu thịt giăng đầy màu đỏ tươi, trái tim khổng lồ lộ ra, đập mạnh, vận chuyển máu ra ngoài như một cơn thủy triều vỗ vào bờ. Phía cuối bóng tối, từng khóe miệng đỏ tươi mở ra, như những chú chim non đói khát, phát ra hàng loạt tiếng than khóc thê lương.

Cơn đau dữ dội ập đến tâm trí của Bologo, hắn mất kiểm soát cơ thể và loạng choạng lùi lại, như thể vừa mở bị rút sạch xương.

"Chết tiệt..."

Bologo nghiến răng, cố gắng kháng cự lại nó, ý chí kiên định vẫn duy trì một sự tỉnh táo nhất định dưới sức mạnh điên loạn kia.

Hắn có thể cảm nhận rõ ràng bầy rắn đang chết từng con một, chúng bị ăn thịt bởi một kẻ săn mồi khác còn đáng sợ hơn, Bologo dùng hết chút sức lực cuối cùng để gọi con rắn duy nhất còn sót lại của mình về, sau đó thì nặng nề ngã xuống.

Thế lực tà dị ý đồ tiếp tục xâm nhập vào Bologo, nhưng sau khi chất lỏng vảy rắn quay lại, mối liên kết giữa hai bên đã bị gián đoạn, nó chỉ có thể gầm thét, không cam lòng bị nhốt trở lại bóng tối, khiến Bologo cướp lại được chút thời gian để thở dốc.

Bologo bò dậy khỏi mặt đất, thở hổn hển. Phải mất một lúc lâu sau hắn mới hoàn hồn lại, con rắn có vảy màu trắng bạc trườn về lại cánh tay, im lặng, đôi mắt xanh lộ vẻ tập trung, như thể vừa khám phá ra một bí mật kinh khủng nào đó.

Bí mật mà bị chôn vùi dưới đống tro tàn này.

"Chuyện gì vậy?"

Mặc dù không thể hiểu được cảm xúc của Bologo, nhưng Amy cũng đã nhận thấy sự bất thường trong hành động của hắn.

Hít thở sâu liên tục, Bologo không đề cập đến âm thanh điên rồ đó, hắn có mối liên kết sâu sắc với ma quỷ, nên kiểu gì cũng sẽ nhận thấy một vài điều mà lẽ ra không nên để ý tới vào những thời điểm không thể giải thích được.

Bologo đã dần quen với việc nhịp tim thỉnh thoảng tăng đột biến, hắn giữ bình tĩnh và lẩm bẩm.

"Bên dưới... có gì đó không đúng."

Sau khi xuyên qua tầng tro cứng, bầy rắn di chuyển rất nhanh, Bologo cứ tưởng rằng dưới đó là lớp đất mềm, nhưng khi ngẫm lại hoàn cảnh xung quanh toàn là đá cứng này, Bologo cảm thấy nó giống với… tro hơn là đất.

Tro chưa kịp bị nén lại với nhau và đóng thành từng lớp.

Vô lý, theo lý thuyết thì bên trong mới là phần bị nén thành tro cứng mới đúng, tại sao bên trong lại mềm mà bên ngoài thì lại cứng?

Bologo nói rồi chạm vào con rắn trên cánh tay mình. Một cảm giác bỏng rát nghiêm trọng truyền đến từ các đầu ngón tay, nó nóng đến mức Bologo phải ngay lập tức rụt về.

Con rắn nhỏ từ từ ngóc đầu dậy, Bologo nhìn nó, sau khi dừng lại vài giây, hắn lại đưa tay ra, nhiệt độ trên đó đã giảm xuống rất nhiều, trở nên ấm áp.

"Đây là cái nơi quái quỷ gì vậy?"

Bologo chợt hiểu chuyện gì đang xảy ra, không nhịn được mà mắng lớn.

"Xảy ra chuyện gì thế?"

Giọng Amy có chút lo lắng. Nàng đã hỏi từ nãy nhưng Bologo không trả lời mà chỉ phán đoán một mình.

"Lớp tro bên ngoài rất cứng, nhưng lớp tro bên trong lại vô cùng mềm, điều này không hợp lý, nhưng sau khi thu hồi bầy rắn, ta lại phát hiện ra bầy rắn có nhiệt độ rất cao, điều có nghĩa là..."

Bologo nói với Amy.

"Tức là dưới lớp tro này có thứ gì đó đang cháy, nó không ngừng tỏa ra nhiệt độ cao, xua tan đi cái lạnh xung quanh, đồng thời bản thân cũng không ngừng hóa thành tro bụi, lấp đầy bên trong, phần bị ép ra tận cùng bên ngoài chính là lớp tro hiện tại." Amy tiếp lời Bologo.

"Đúng vậy". Bologo nuốt nước bọt, "Ta không thể khám phá thứ đó. Phạm vi giới hạn của Năng lượng bí mật của ta là mười mét".

Bologo hướng mắt về phía mặt đất tro tàn dưới chân. Thứ đang cháy nằm dưới ngay chân hắn, độ sâu cụ thể không rõ, nhiệt độ lõi cũng không rõ ràng, rồi mắt Bologo từ từ ngước lên, nhìn về phía sâu trong khe nứt này.

"Có thứ gì đó đang cháy âm ỉ dưới Khe nứt lớn này. Ta không biết nó khổng lồ đến cỡ nào và đã cháy trong bao lâu..."

Lời của Bologo như một lời nguyền, ảo giác hỗn loạn vừa rồi lại vụt qua trước mắt hắn.

Đỏ tươi, quái dị, điên cuồng, đói khát vĩnh hằng, vô độ...