Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 256: Vùng đất đói khát


Từ khu vực ngoại vi chỉ có những tảng đá băng giá, tiến vào vùng đất của tro tàn, rồi đến bây giờ là đã gặp phải tiếng sấm xa xăm... Bologo có thể chắc chắn rằng mình đang ngày càng tiến gần đến trung tâm của bí ẩn.

Nhiệt độ xung quanh đã tăng lên đáng kể, cái lạnh lúc trước không còn, mà chuyển thành một cảm giác nóng nực khó có thể tả nổi. Những tàn tích nhìn thấy trước đó cũng tăng lên đáng kể, Bologo cảm thấy như thể mình đang đi trong một thành phố bị lãng quên.

Một thành phố bị tro tàn bao phủ ở cái nơi hoang vắng tĩnh mịch này.

Chỉ khi là sau khi trải năm tháng thay đổi và bào mòn, Bologo không thể tìm được thông tin hữu ích nào từ đống kiến trúc điêu tàn này, nên chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước cùng Amy.

Đồng thời khi nhiệt độ tăng lên, mối liên kết vô hình trong tim Bologo cũng ngày càng chặt chẽ hơn, như thể dần bên thành một sợi dây thừng thô ráp.

"Tại sao lại không nhìn thấy những thứ bị ném vào Khe nứt lớn nhỉ?" Amy treo sau lưng Bologo nói.

Amy sống ở Ngã Ba Vô Định. Trong những lúc rảnh rỗi hiếm có, nàng thường thấy mọi người ném đủ thứ vào Khe nứt lớn, đặc biệt là những đồng Mammon vàng óng.

Nhưng cả hai đã đi sâu đến mức này mà vẫn không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì ngoài đống tro tàn và phế tích.

"Có lẽ chúng đã bị thứ gì đó ăn mất."

Bologo lẩm bẩm đáp lại.

"Ở cái nơi quỷ quái này dường như là không có nguồn thức ăn ổn định. Nếu ai đó bị giam giữ tại đây thì hắn hẳn phải đói khủng khiếp, mỗi ngày đều cầu nguyện rằng có một ít thức ăn rơi từ trên trời xuống, tốt nhất là một cái xác hoặc cái gì đó tương tự."

“Tại sao lại có người bị giam ở đây?” Amy không hiểu, “Chẳng phải chỉ cần giam vào nhà tù là được sao, sao lại phải giam ở tận cái nơi như này”.

Bologo im lặng trong giây lát, ánh mắt hắn trở nên sắc bén, đến bây giờ lượng thông tin mà hắn đạt được vẫn chỉ là những mẩu nhỏ, nhưng sợi dây trong tim thì vẫn đang không ngừng ngưng thực, cũng chính là sợi dây rốn kết nối hắn với tà dị...

Hắn đã mơ hồ nhận ra được vấn đề, rồi thì thầm bằng một giọng rất nhỏ.

"Có lẽ đó không phải người..."

Âm thanh ầm ầm lại phát ra từ bóng tối xa xăm phía trước, cơn bão đang đến gần.

"Bologo!"

Giọng Amy cất lên, nàng lớn tiếng cảnh báo Bologo, Bologo nghe thấy vậy cũng vội di chuyển, khi Amy vừa lên tiếng là hắn đã chạy ngay về nơi trú ẩn bên kia.

Vừa trốn vào trong chỗ ẩn nấp, một cơn bão tro mạnh quét qua xung quanh. Cả hai đến gần tâm cơn bão, Bologo cố gắng mở mắt ra, hắn có thể nhìn thấy những đốm lửa vẫn chưa bị dập tắt trong cơn bão màu xám.

Những đống tro tàn đỏ rực nhảy múa điên cuồng, va đập vào công trình kiến trúc. Các bức tường loang lổ bị đốt cháy, tạo thành một lớp cứng dày màu trắng xám như được tẩy rửa rất nhiều lần.

Làn sóng nhiệt lướt qua đỉnh đầu, Bologo bắt đầu hoài nghi kẻ ngủ say trong bóng tối kia không phải là một người khổng lồ, mà là một con rồng lửa to lớn, nó chỉ cần hít thở bình thường thôi là cũng phun ra ngọn lửa nóng rực rồi.

Nhưng điều càng khiến Bologo khó hiểu là khi đám tro tàn đỏ rực này rơi xuống người, ngọn lửa không hề tắt đi mà vẫn tiếp tục cháy. Bologo phải vỗ mấy lần thì ngọn lửa cứng đầu này mới chịu dập tắt.

Cơn bão tro tàn vẫn tiếp tục, tro nóng vùi lấp gần hết người Bologo, trong cơn đau rát, Bologo thế mà lại cảm thấy có gì đó khá quen thuộc.

Bologo có thể khẳng định rằng mình không phải là một kẻ thích ngược đãi, nhưng kỳ lạ là hắn lại cảm thấy một sự quen thuộc nào đó đến từ nỗi đau này.

Cứ như vào một thời điểm nào đó trong quá khứ, Bologo đã từng hứng chịu hình phạt tương tự, nhưng làm sao cũng cũng không nhớ ra nổi.

Không có nhiều thứ có thể khiến Bologo quên mất, đáng tiếc là giờ không phải thời điểm tốt để nhớ.

Trong âm thanh gào théo ầm ầm, một tiếng nứt nhỏ vang lên, Bologo bỗng ngẩng đầu, chịu sự tàn phá vô tận của cơn bão tro, bức tường ngay cạnh hắn đang dần nứt ra, cho đến khi vô số vết nứt nhỏ lan ra khắp bức tường, sau đó nó vỡ nát cùng lớp tro tàn màu trắng đục.

Bologo còn chưa kịp phát ra tiếng cảnh báo thì sóng nhiệt đã ập đến, nện vào người hắn như một cú đấm nặng nề, cả người đập mạnh vào tòa kiến trúc phía sau, nín thở, Bologo quay người lại, cắm con dao gấp vào bức tường.

Hắn đã cố định cơ thể của mình thành công, nhưng lại mất đi bức tường bảo vệ. Bologo hứng chịu trực tiếp cơn bão thiêu đốt, trên người xuất hiện những ngọn lửa mờ ảo, sau đó là làn da bị đốt đến cháy xém, nhưng vẫn Bologo nghiến răng nghiến lợi chịu đựng tất cả.

Nhưng đúng lúc này, con dao gấp trong tay bắt đầu run bần bật, bức tường phía dưới Bologo cũng bắt đầu lung lay.

Trong tiếng ầm ầm không ngừng, Bologo khó khăn ngẩng đầu lên, mở to mắt ra đối mặt với cơn sóng nhiệt, cho dù bị mù thì cũng phải nhìn rõ vật đó.

Bologo đã thấy.

Đi kèm với tiếng hít thở dồn dập là vô số tia lửa cùng sóng nhiệt phóng lên cao, tạo thành cột sáng lờ mờ cháy bỏng giữa không trung, sau đó cột sáng mờ dần rồi tản ra xung quanh cùng cơn bão nhiệt như thiêu như đốt.

Bologo ghi nhớt phương hướng đó vào trong lòng. Sau hắn mới chịu buông tay ra, cả người bị sóng nhiệt nâng lên, liên tiếp va chạm giữa các vật thể hỗn loạn, cho đến khi bị đẩy vào một góc thì Bologo mới dừng lại.

Còn chưa kịp thả lỏng thì vô số lớp tro đã vùi lên Bologo, ngay sau khi cơn bão qua đi, Bologo bới đống tro nóng ra rồi ngã xuống đất trong đau đớn, cả người không ngừng run rẩy.

Cảm ơn khả năng bất tử, nếu không thì Bologo đã chết từ lâu rồi. Nhưng trạng thái hiện giờ của hắn cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, như thể vừa mới leo ra khỏi cái lò nướng, sau khi chật vật đứng dậy, máu thịt từ từ lành lại, nhưng với việc Aether tiêu hao, tốc độ tự lành này ngày càng chậm dần.

"Hai mươi hai phút", giọng Amy vang lên, "Khoảng cách giữa các cơn bão là hai mươi hai phút".

"Cám ơn, Amy."

Bologo cảm ơn. Hắn không ngờ Amy thế mà lại ghi lại điều này. Như thế thì mình sẽ an toàn trong hai mươi hai phút tới, cần phải di chuyển nhanh chóng và tìm chỗ nấp.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng về việc cần làm tiếp theo, Bologo ngoảnh đầu lại nhìn Amy, một gương mặt nát bét đập vào mắt hắn.

Amy cũng không thoát khỏi đợt sóng nhiệt vừa rồi. Lớp sơn phủ trên mặt mô phỏng làn da đã bị tổn thương, lộ ra kim loại băng giá, chất liệu mềm như thạch trong mờ trên thân của Amy cũng tan chảy dưới nhiệt độ cực cao, trông như một vết thương đóng vảy bao phủ khắp cơ thể.

Nàng giống như một tác phẩm điêu khắc kỳ dị, một tác phẩm không hoàn hảo nào đó.

"Các phần quan trọng không bị hư hỏng."

Amy lạnh lùng đáp lại, quầng sáng trong mắt lấp lánh.

Bologo biết có lẽ Amy đang muốn an ủi mình, nhưng rõ ràng là nàng không giỏi trong việc an ủi mọi người cho lắm.

"Ta sẽ tìm được đường quay về."

Bologo chỉ có thể hứa như này. Mỗi phút, mỗi giây tiếp theo đều cực kỳ quan trọng, nhưng ngay khi Bologo chuẩn bị tiến lên thì mặt đất bắt đầu rung nhẹ.

Chỉ sau vài giây, chấn động càng ngày càng mạnh, Bologo không hiểu chuyện gì xảy ra, muốn rút lui, nhưng ở cái nơi chết tiệt này thì nhất thời hắn cũng chẳng biết trốn vào đâu.

"Khoan đã..."

Bologo đã thấy gì? Đó là một mảng tro nhuốm máu của hắn, khi mặt đất tiếp tục rung chuyển, tro dính máu thế mà lại lần lượt chui xuống mặt đất, ngay sau đó tất cả vết máu đều biến mất, như thể đã bị mặt đất ăn sạch.

Cảm giác điềm gở trong lòng dâng lên đến cực độ, trong cơn mê man, Bologo nghe thấy một âm thanh nào đó.

Giọng nói tà dị và điên rồ đó, nó đang thì thầm vào tai hắn.

"Máu tươi... thịt tươi...

Đói khát vô độ."

Tiếng gió rít truyền đến từ trên cao, có thứ gì đó đang đến, Bologo đưa Amy rời khỏi đây, nấp vào bên rìa của khe nứt. Lúc này, bóng đen cũng rơi vào trong tầm mắt, nó đập mạnh xuống đất.

Đó là một cái xác, từng cái xác một bị ném vào Khe nứt lớn.

Chúng rơi từ trên trời xuống và nát bấy trên mặt đất.

Bologo nuốt nước bọt. Hắn đã mơ hồ đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, đúng như hắn nghĩ, mặt đất rung lên, những xúc tu đỏ tươi khoan thủng lớp tro nóng, quấn chặt lấy thi thể, từng cái miệng nhọn hoắt điên cuồng gặm nhấm, máu vương vãi khắp nơi.

Đây không phải là kết thúc, mà chỉ là sự khởi đầu của một bữa tiệc hoành tráng khác.

Từng đóa hoa đỏ tươi nở ra từ dưới lớp tro tàn, mép cánh hoa có răng nhọn, nhị hoa ở lõi kéo dài ra, xúc tu dài mảnh khảnh quấn chặt từng thớ thịt.

Quyện vào cùng máu thịt, chúng trông như những đóa hoa nở trên gai, biến vùng đất của tro tàn này thành một biển hoa đỏ tươi chỉ trong nháy mắt.

Biển hoa vẫn đang không ngừng lan rộng ra, sắp chạm đến chân Bologo, trên đỉnh đầu vẫn còn xác chết rơi xuống, chúng lần lượt biến thành chất dinh dưỡng của máu thịt, bị nuốt chửng không sót chút nào.

Da, nội tạng, máu ... thậm chí là cả xương những thứ quỷ dị này cũng không tha. Răng nanh cọ vào xương, trong tiếng ken két rợt người, xương nát thành từng mảnh vụn, nuốt sạch không để lại cặn.

Bologo dựa vào bức tường đá phía sau, giảm nhịp thở. Chỉ hy vọng mình sẽ không bị phát hiện. Hắn hiển nhiên cũng không muốn bị đám quái vật này nhấm nháp, nhưng sau khi bữa tiệc kết thúc, rõ ràng là những thứ này vẫn còn thèm thuồng. Chúng vẫn còn đói, đang khao khát tìm kiếm một thứ gì đó để thỏa mãn bản thân.

Sự chú ý của Bologo đều tập trung vào phía trước, điều mà hắn không nhận ra là trong các kẽ nứt của vách đá cũng có những thứ màu đỏ tươi đang từ từ nhô ra. Chúng lần theo mùi của máu để leo về phía Bologo.

Đầu óc căng thẳng đến cực điểm, vào một khoảnh khắc nào đó, khi máu thịt phát động tấn công, Bologo cũng nhận ra sự tồn tại của chúng, con dao gấp sứt mẻ buộc phải chặt đứt một ít máu thịt.

Bologo né sang một khu vực trống khác, hít thở sâu để kìm chế áp lực trong lòng.

Đống máu thịt này thực sự quá quen, cách đây không lâu Bologo vẫn còn đang chém giết với chúng. Nhưng Bologo có thể khẳng định rằng đống máu thịt này hoàn toàn khác với đống máu thịt mà hắn chiến đấu với tại đấu trường.

Tương tự như rễ chồi rữa, nhưng đáng sợ và tà dị hơn rễ chồi rữa rất nhiều.

"Đây là lý do tại sao Cục Trật tự lại ngăn cấm giáo phái Tinh Hủ xuất hiện đến thế sao?"

Bologo lẩm bẩm một mình, sau đó nắm chặt con dao trong tay và chặt đống máu thịt đang tiến lại gần nát bươm.