Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 258: Đánh cược


Vinh Quang Giả đã bán linh hồn của mình và biến chất thành ác ma.

Mang theo tất cả tội lỗi và đau khổ, biến thành một tồn tại tà dị mà cả thế gian căm ghét.

Cái ác của thế giới này.

Những động tác của Bologo ngày càng nhanh nhẹn và thành thạo, ngay lúc nghe Amy nhắc đến Vinh Quang Giả, Bologo có một ảo giác, rằng có lẽ đây sẽ là ngày khó khăn nhất trong sự nghiệp từ trước đến giờ của hắn.

Nghe có vẻ không ổn lắm, "ngày khó khăn nhất" đã được nhắc đến nhiều lần, nhưng đây mới chính là cuộc sống, luôn có những điều bất ngờ đang đón chờ ngươi.

Ngươi nghĩ rằng ngươi đã vượt qua vô vàn khó khăn, những gì tiếp theo là một chặng đường suôn sẻ, nhưng có thể đây chỉ là sự khởi đầu của một cơn bão khác.

"Cục Trật tự giam giữ một thứ như vậy mà không nói lời nào, mấy tên này điên rồi! Bệnh thần kinh!"

Nếu Palmer ở đây, nhất định hắn sẽ chửi bới như vậy.

Còn Bologo không buồn trách bất cứ điều gì, bởi vì dù sao thì đám người trong Cục Trật tự cũng không nghe thấy.

Nhịp tim của Bologo tăng vọt, lúc này không cần tiết kiệm Aether nữa, bầy rắn trong tay tạo hình thành một thanh kiếm sắc bén.

Dao gấp và kiếm sắc đan xen vào nhau, Bologo di chuyển nhanh chóng trên vách đá, cách biển máu đang cuộn trào phía dưới càng xa càng tốt.

Dù thế nào đi chăng nữa thì Bologo không bao giờ ngờ rằng cuộc chạm trán đầu tiên của mình với Vinh Quang Giả sẽ xảy ra trong hoàn cảnh như này.

Tin tốt là, cái tên này không hẳn là Vinh Quang Giả, còn tin xấu là, cái tên này còn rách việc và đáng sợ hơn Vinh Quang Giả.

"Làm thế nào mà ngươi biết được điều này, Amy?"

Vừa di chuyển, Bologo vừa không quên hỏi Amy.

Sau một thoáng kinh hoàng, Bologo đã đại khái hiểu được siu nghĩ của Cục Trật tự, một tồn tại tà dị như này nên bị mọi người lãng quên. Môi trường Aether chân không ở đây cũng có thể là một phần của phong ấn.

Đến mình còn không có quyền biết thông tin này, vậy thì làm thế nào mà Amy, một người suốt ngày ru rú trong xưởng giả kim lại biết được điều đó?

"Sách của sư phụ", Amy nói, "Đã từng có thời gian sư phụ thu thập thông tin tình báo về những chuyện này, ta đã thấy chúng trong một cuốn sách".

"Nhờ sự ban phước và che chở của Phàm Ăn, những tai ách, hỗn loạn và thảm họa của tội háu ăn được tập hợp lại, để đói khát và sự sống vĩnh cửu cùng tồn tại."

Amy khẽ nhắc lại những từ khó hiểu trong cuốn sách.

Nhớ lại những gì đã phải trải qua trên chặng đường này, trận chiến đẫm máu với giáo phái Tinh Hủ, rễ chồi rữa truy đuổi, và trận chiến giành Trái tim bất diệt.

Hiểu biết của Amy về thế giới này rất ít, nhưng không có nghĩa là nàng ngu ngốc. Kết hợp những manh mối kia để tạo ra một phác thảo mơ hồ giống như Bologo, nàng cũng sử dụng thông tin đã biết để thêu dệt nên một chân tướng mơ hồ.

“Taida đã từng nghiên cứu về con quái vật này?” Khi nghe thấy nó có liên quan đến Taida, Bologo trở nên cảnh giác.

"Không phải nghiên cứu về nó, mà dường như là nghiên cứu về một loại sản phẩm nào đó được tạo ra từ nó", Amy ngập ngừng, "Chẳng hạn như..."

"Trái tim bất diệt."

Bologo lên tiếng.

Dây rốn của hắn có một độ nhạy nhất định đối với cả Trái tim bất diệt và Cái ác, điều này khiến Bologo không khỏi suy nghĩ về mối liên hệ giữa hai bên.

Trái tim bất diệt được Giáo phái Tinh Hủ coi như thánh tích, vậy còn Cái ác đang bị giam cầm dưới đáy lòng đất này thì sao? Đối với giáo phái Tinh Hủ, chắc hẳn nó phải được coi là con của Thần đi?

Và có lẽ Trái tim bất diệt chính là một bộ phận nào đó trên cơ thể của Cái ác, chẳng hạn như... trái tim?

“Đây chính là lý do tại sao Jeffrey lại tỏ vẻ cam chịu trước cái chết như vậy?”

Bologo nhỏ giọng lẩm bẩm, sau đó lại đâm thanh kiếm sắc bén một lần nữa, hắn đã leo lên cao hơn rất nhiều, biển máu dưới người cũng trở nên mờ đi, chỉ còn lại một vết đỏ tươi mơ hồ.

Chúng vẫn chưa chịu từ bỏ tìm kiếm Bologo. Đối với Cái ác, nó là bất tử, đồng thời cơn đói điên cuồng kia cũng luôn đi kèm với nó.

Bao năm qua nó như một công nhân vệ sinh quét dọn sạch sẽ mọi thứ rơi vào Khe nứt lớn, hiếm lắm giờ mới gặp được máu thịt tươi mới như Bologo, nên chẳng có lý do gì mà bỏ cuộc dễ dàng như vậy.

Vào trận chiến cuối cùng trên cây cầu dài, Nhà ảo tưởng hiểu rõ về sự tồn tại của cái ác này, đồng thời cũng biết rằng Cái ác nằm ngay dưới đáy Khe nứt lớn, nên hắn đã Huyễn Tạo ra Cái ác để lừa dối Jeffrey.

Chẳng trách Jeffrey lại hoảng sợ đến thế, không ai có thể thoát khỏi con quái vật đáng sợ này.

"Bologo! Mau tìm chỗ nấp!"

Amy chợt nhớ đến điều gì đó và hét lên với Bologo.

"Chỗ nấp?"

Bologo nhìn xung quanh, hắn đang treo lơ lửng trên vách đá, bên dưới thì là một biển máu không ngừng cuộn trào, không hề có một chỗ nào để nấp.

Nhất thời hắn không hiểu tại sao Amy lại nói như vậy, nhưng ngay sau đó Bologo nhớ ra một mối uy hiếp khác, đồng thời cũng tức giận vì sự sơ suất của mình.

Lúc này, thông tin về Cái ác đến có hơi quá sốc, khiến Bologo quên mất đợt sóng nhiệt cứ cách hai mươi hai phút lại ập đến một lần.

Bologo đoán đó hẳn là một lần hít thở của Cái ác. Nó thở ra một hơi đã có thể mang đến thảm họa kinh khủng như vậy, một khi mà thoát khỏi lồng giam thì không biết sẽ gây ra sự hủy diệt lớn đến cỡ nào.

Không có thời gian để tìm chỗ nấp, Bologo do dự một giây rồi hét lớn với Amy.

"Đừng lo lắng! Kiểu gì ta cũng sẽ tỉnh lại!"

Amy không hiểu ý của Bologo. Ngay giây sau, Bologo đã đấm một phát vào vách đá trước mặt.

Năng lượng bí mật Chinh Chiêu Chi Thủ.

Bologo ép nốt số Aether còn lại, mặt đá bắt đầu chùng xuống, tạo ra một hang động hẹp dưới các lớp, vừa đủ để chứa hắn và Amy.

Ném Amy vào trước, cùng lúc đó, tiếng sấm đã nổ vang trong bóng tối phía trước. Bologo có thể nhìn thấy những tia lửa đang phóng lên cao, tạo thành một chùm sáng mơ hồ trong bóng tối, rồi đột ngột khuếch tán, hòa vào cùng gió phơn rực lửa.

Trước khi cơn sóng nhiệt dữ dội ập đến, Bologo gắng sức bò vào. Chất lỏng vảy rắn được tạo hình thành một tấm khiên tròn, chặn khe hở ngoài cửa động, sau vài giây, nhiệt độ cao khủng khiếp quét lên bề mặt kim loại, nung sắt thép nóng đỏ rực lên.

Trong khe nứt tĩnh mịch, gió phơn cuốn theo từng lớp tro tàn, lướt qua đống máu thịt đang nhảy múa, âm thanh khàn khàn vẫn không ngừng vang lên, như thể đó là tiếng than khóc của máu thịt.

Hầu hết chúng đều biến thành những cái xác cháy đen như mực, rồi vỡ vụn thành tro bụi bay đầy trời, nhưng chẳng bao lâu máu thịt mới được tái sinh, vòng tuần hoàn lại tiếp tục.

Bên dưới lớp tro tàn, có thể thấy máu thịt quyện vào ngọn lửa. Tốc độ cháy của nó ngang với tốc độ phục sinh của máu thịt, chúng không ngừng triệt tiêu lẫn nhau, dần dàn lấp đầy khe nứt bằng tro tàn.

Trong bóng tối chật hẹp, Bologo cuộn tròn ở một bên, thở hổn hển vì đau đớn. Cảm giác cạn kiệt Aether rất khó chịu, như kiểu cơn đau vì bị mất hết sức lực, sau đó là ảnh hưởng đến từ nóng nảy phệ chứng, đầu Bologo đau như muốn nứt.

Amy chỉ có thể đứng bên quan sát, nàng bất lực trước nỗi đau đến từ linh hồn của Bologo.

Ý thức chập chờn giữa tỉnh và mê, ngay sau đó Bologo hoàn toàn ngất xỉu, như thể đã chết.

Amy thẫn thờ nhìn mọi chuyện xảy ra. Một lúc lâu sau, ánh sáng mờ lại chạy dọc khắp cơ thể, Amy cố gắng di chuyển, nhưng tổn thương bên trong khiến động tác của nàng trở nên vô cùng chậm chạp. Rất nhiều tro đã xâm nhập vào kết cấu cơ khí, thậm chí còn ăn mòn cả kim loại.

"Ngươi định làm gì bây giờ?"

Alice bỗng hiện ra một cách ma quái, với một điệu cười xen lẫn trong giọng nói, "Nhưng bất kể ngươi muốn làm gì, giờ đã quá muộn rồi đúng không?"

“Khi nhìn thấy cuốn sách đó, ngươi đã biết điều gì sẽ xảy ra phải không?” Alice khinh khỉnh nói, “Taida chỉ có mỗi đứa con gái tội nghiệp trong tim, không còn chỗ cho bất cứ ai khác. Vì mục đích của mình, ông ta thậm chí còn sẵn sàng cướp đoạt cả Trái tim bất diệt".

"Ồ? Ta có nên cảm thấy biết ơn vì ông ta đã làm đến mức này chỉ vì một người đã chết?" Alice lẩm bẩm.

Amy nhìn nàng, trong con ngươi máy móc không có chút cảm xúc nào.

Nàng đến bên Bologo và do dự một hồi. Lúc này, Alice chạy đến, đặt hai tay lên vai và thì thầm vào tai Amy.

"Cho dù ngươi muốn làm gì thì chẳng phải giờ là lúc thích hợp nhất hay sao?"

Như gặp phải ảo giác, Amy thế mà lại có cảm giác của loài người, nàng có thể phát hiện hơi thở ấm áp phả vào cổ mình, Alice cũng vậy, không còn là một bóng ma hư ảo nữa mà là một người sống.

Nhận thức bình thường bắt đầu bị bóp méo, thực tại và ảo ảnh chồng lên nhau, khó mà phân biệt.

"Cái tên này vô cùng cảnh giác, nhưng ngươi đã thành công, Amy, ngươi đã khiến hắn hạ thấp cảnh giác", giọng Alice không ngừng vang vọng, "Hắn thế mà lại cho rằng ngươi là cái gì mà bạn bè vào sinh ra tử. Đây chính là cơ hội hoàn hảo nhất".

Amy run rẩy đưa hai tay lên chạm vào cơ thể Bologo.

"Không sai, đúng là như vậy, ngươi cũng phát hiện tên này quá nhạy cảm, mọi thứ liên quan đến ma quỷ đều không thoát khỏi cảm giác của hắn.

Nếu ngươi muốn biến ảo tưởng của mình thành hiện thực, thì Bologo Lazarus là một kẻ cần phải bị tiêu diệt."

Alice cố gắng mê hoặc Amy, nhưng động tác của Amy bỗng dừng lại, đơ ra như một tác phẩm điêu khắc.

"Ngươi còn chờ gì nữa?"

Alice nghi hoặc, sau đó giọng nàng trở nên nghiêm nghị.

"Chẳng phải trước đó ngươi đã thử rồi sao? Gray đã sử dụng đủ mọi loại vũ khí giả kim nhưng vẫn không thể giết chết hắn, thậm chí còn không thể giữ chân... chỉ có ở đây, chỉ khi ở trong môi trường Aether chân không này, hắn mới chết thật."

Amy nắm lấy vai Bologo và lôi hắn đi một cách khó nhọc.

"Đúng, chính là như vậy, ném hắn xuống để cho Cái ác ăn tươi nuốt sống hắn, như thế thì kể cả có một ngày hắn sống lại thì mục đích của chúng ta cũng đã hoàn thành từ lâu rồi."

Alice an ủi Amy, khẽ thì thầm, "Ngươi không hề giết hắn. Hắn vốn là bất tử. Ngươi chỉ là đang giúp hắn... ngủ một giấc".

Amy đã kéo Bologo đến mép hang, nhưng lại bất chợt dừng lại, sau đó ngã ra sau một cách mất kiểm soát rồi ngồi dựa vào vách đá.

"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

Thấy vậy, Alice tức giận lớn tiếng chất vấn Amy, nhưng Amy không đáp lại, nàng chỉ biết đặt hai tay lên đầu gối và cúi đầu xuống, giống như một đứa trẻ đang được huấn luyện.

"Ngươi lại muốn giao quyền lựa chọn cho người khác một lần nữa? Amy?"

Amy không đáp lại, Alice ngừng lại vài giây, rồi cũng cúi thấp người xuống, ôm lấy Amy và ghé vào tai nàng.

"Hãy nhớ rằng, Amy, không ai sẽ kiên định đứng về phía ngươi, ngoại trừ ta."

Amy ngẩng đầu lên, trong lời nói xen lẫn chút hy vọng.

"Không, sẽ có những người khác."

Alice có lẽ không ngờ rằng một ngày nào đó Amy sẽ phản bác lại mình, nhưng thay vì cảm thấy tức giận, nàng lại nhoẻn miệng cười.

"Ý ngươi là hắn? Hay là hắn?"

Alice nói điều gì đó không rõ nghĩa, sau đó ôm lấy mặt của Amy bằng cả hai tay, có thứ gì đó dường như đang ngọ ngoạy trong con ngươi của nàng, bùng lên những vẻ tà dị khó mà phát hiện được.

"Nếu đã vững tin vào nó như thế...

Thì ngươi có muốn đánh cược không, Amy?"