Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 261: Thánh địa Lemegeton


Lần này, Bologo có thể coi là đã cống hiến hết mình theo đúng nghĩa. Tất cả các mảnh vụn linh hồn tích lũy trước đó đều bị đốt cháy, một số để cung cấp Aether cho Amy, phần còn lại thì gầm rú vang vọng trong ma trận giả kim của chính hắn.

Sau khi lấy lại được sức mạnh siêu phàm của mình, tốc độ của Bologo tăng cực nhanh, hắn lao trên vách đá như một con vượn đầy sức sống.

Thời gian còn lại cho Bologo không còn nhiều nữa, trong lòng khẽ nhẩm từng giây, từ lúc rời hang đến giờ hắn chỉ còn hai mươi hai phút.

Nhìn vào bóng tối xa xăm, Bologo đã có thể thấy ngọn lửa yếu ớt ẩn hiện trong đó.

Cái ác đã bị phong ấn trong lòng đất tối tăm và âm u này bởi Cục Trật tự, đồng thời cũng bị lửa thiêu đốt, để khiến nó vĩnh viễn ở trong trạng thái ngủ đông, dù máu thịt có hồi sinh thì cũng sẽ nhanh chóng bị ngọn lửa thiêu thành tro tàn.

Ngọn gió phơn đủ sức hủy diệt mọi thứ kia chỉ là hơi thở của Cái ác trong lúc ngủ say mà thôi. Hơi thở cổ xưa ấy thổi ra từ cơ thể tàn tạ, trộn lẫn với những đốm lửa rực cháy, hung hãn tản ra khắp khe nứt âm u này.

Thở chỉ là một phần giày vò của giấc ngủ dài này.

Càng hiểu rõ tất cả những điều này, Bologo càng cảm thấy kính sợ đối với tồn tại Cái ác, nhưng khi nghĩ đến chúng được sinh ra bởi ma quỷ, cảm giác kính sợ này lại được chuyển sang ma quỷ.

"Đám mất trí này khiến cho thế giới ngày càng trở nên hỗn loạn."

Bologo vừa phàn nàn vừa nhảy lên trên. Vách đá phía trước ngày càng không bằng phẳng, từng mỏm đá khổng lồ nhô ra, đan xen vào nhau, biến khe nứt thành một cái miệng khổng lồ đang mở ra của một con quái vật nào đó, chỉ là thịt và răng của nó đã hóa đá.

Con dao gấp găm vào vách đá, Bologo ẩn mình sau những chiếc răng nanh chằng chịt, chỉ vài phút sau, tiếng sấm ầm ầm vang lên từ xa, cơn gió phơn rực lửa quét qua xung quanh, đốt đến mức rìa tảng đá đỏ rực.

Bologo nín thở. Hắn đang ngày càng đến gần đích của mình, nhiệt độ cũng ngày càng tăng theo, cũng may là có những tảng đá nhô ra như này ở khắp mọi nơi, có thể sử dụng làm nơi để ẩn nấp.

Amy được vác ở sau lưng giữ im lặng suốt nãy giờ. Sau hành vi hoang đường của Bologo, nàng cảm thấy có lỗi trong lòng.

Amy đã lừa Bologo, Aether của nàng không hề bị cạn kiệt, mà là Amy đang hợp tác với Alice, cố gắng tìm cách để đuổi Bologo đi, như thế thì cả hai mới có thể tiếp tục thực hiện bước tiếp theo.

Về việc liệu Amy có thể thoát khỏi khe nứt đáng sợ này hay không...

Thì Amy tin tưởng Alice, mặc dù quả thực Alice chẳng khác nào một ảo ảnh đối với nàng, nhưng ảo ảnh này đôi khi lại rất... toàn năng.

Alice nói đúng, mình rất giỏi ngụy trang và lừa dối, hiện giờ Bologo cũng đang bị mình lừa cho quay vòng vòng, những con người ngạo mạn này cho rằng con rối giả kim chỉ là một đứa trẻ, nhưng tất cả lại không biết trong trái tim của một đứa trẻ ẩn chứa thứ gì.

Amy không tin tưởng bất cứ ai. Ngoại trừ Alice, nàng chưa bao giờ tiết lộ suy nghĩ thật của mình, nhưng bây giờ Amy lại hơi dao động, nàng thậm chí còn không quan tâm đến những lớp cám dỗ của Alice ở bên tai.

Bologo không những không từ bỏ mình, mà như làm ảo thuật, biến ra đống Aether kia từ hư vô, sau đó không ngừng lao đi trong cái địa ngục này.

Amy muốn nghe ý kiến của Alice, dù sao thì nàng cũng sắp bị tháo sạch và ở vào thế cực kỳ bị động, nhưng Alice vẫn im lặng từ nãy đến giờ, đồng thời nhìn Bologo với ánh mắt phức tạp.

Alice trông cứ như đang bị ảo giác, nhưng lại có vẻ không phải, Amy hơi bối rối.

"Xong."

Bologo thì thầm, cơn gió phơn tan biến, hắn lập tức nhảy ra khỏi chỗ nấp, di chuyển giữa những tảng đá nhô ra này.

Sau khi mất mảnh vụn linh hồn, cảm giác đói trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, ngay cả ý chí sắt đá của Bologo cũng khó mà chịu nổi.

May mắn thay, mọi thứ sắp kết thúc, Bologo ngày càng tiến gần đến đích, nếu tiền đồn Tuyệt Vọng làm việc chăm chỉ thì họ nhất định sẽ tìm thấy mình.

Về việc sơ suất? Bologo cho rằng điều này khó xảy ra, dù sao cũng có một Cái ác bị nhốt ở đây, những người có thể được điều động đến Tiền đồn Tuyệt Vọng, dù không phải tầng lớp ưu tú, thì cũng phải là người tận tâm như Lebius.

"Bologo, có một vấn đề."

Amy vẫn giữ im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng.

"Vấn đề gì?"

Bologo vừa đáp lại vừa bước lên một tảng đá nhô cao, những tảng đá như vậy trải khắp bề mặt của vách đá, trông như những bậc thang khổng lồ, giúp Bologo tiến lên và tránh rơi xuống đống tro tàn bên dưới.

Sau khi nhìn thấy phần thịt đỏ tươi bên dưới lớp tro tàn, Bologo không muốn đặt chân vào vùng đất đó lần nữa.

"Những cơn gió phơn này đến từ hơi thở trong giấc ngủ dài của Cái ác đúng không?"

"Ta nghĩ vậy, có chuyện gì sao?"

"Vậy sẽ không chỉ có thở ra..."

Amy còn chưa kịp nói xong thì Bologo đã nhận ra điều đó, không giống như tiếng sấm lần trước, lần này là một âm thanh nhỏ nhẹ khó có thể nhận thấy, sau đó là từng cơn gió thoảng qua Bologo, kéo theo đống tro tàn trên bầu trời di chuyển, vạch ra những đường nét như tơ xám.

“Chúng ta đến quá gần, Bologo!” Amy kêu lên.

Lúc này, Bologo cũng hiểu ý của nàng, đủ loại trạng thái tiêu cực khác nhau đã ảnh hưởng đến đầu óc của Bologo, giữ tỉnh táo đã khó chứ đừng nói nghĩ về mấy chuyện này.

Nãy giờ Cái ác vẫn không ngừng hít thở, thổi ra ngọn gió phơn hừng hực hai mươi hai phút một lần. Khi nãy là do hai người cách nơi này quá xa, cơn gió phơn hai mươi hai phút mới có thể tới nơi, bây giờ đã tới gần, thời gian cũng sẽ rút ngắn xuống.

Gió phơn đang đến! Nhưng trước đó, Cái ác cần phải hít vào mới có thể thở ra.

Bologo quay đầu lại và chạy về mỏm đá nhô lên, nhưng lúc này lực hút khổng lồ đã tóm lấy hắn, một cơn cuồng phong thổi bay hắn lên không trung.

Bây giờ Bologo đã hiểu, cái nơi quỷ quái này chính là một khu vực cấm đối với sự sống. Một khi Người Thăng Hoa hay Nguyện Cầu Giả bình thường rơi vào trong đây, môi trường Aether chân không sẽ liên tục làm suy yếu sức mạnh của họ, máu thịt phụ trách việc kiếm ăn sẽ không ngừng tấn công, còn thêm cả những đợt gió phơn tuần hoàn này.

Đủ loạt cơ chế nối tiếp nhau tạo thành chốn đường cùng của sinh mệnh này.

Cắm sâu con dao gấp xuống tảng đá bên dưới, nhưng Bologo vẫn bị kéo về phía sau, con dao để lại một tia lửa dày đặc trên tảng đá rồi bị tách ra khỏi đó, cả người Bologo bị hút lên không trung.

Bologo thử vung chất lỏng vảy rắn ra, nhưng tốc độ của hắn quá nhanh, mọi tảng đá có thể tóm được ở xung quanh đều đã vượt ra khỏi phạm vi giới hạn của Năng lượng bí mật chỉ trong nháy mắt.

Như thể có một cơn bão vừa cuốn lấy Bologo, bóng dáng hắn xoay tròn giữa không trung, tầm nhìn thì quay cuồng trời đất.

Cả người bay lên trời, trong cơn mê, hắn nhìn thấy ngọn lửa đang cháy trong bóng tối kia, nó trông như một con mắt đang thiêu đốt trên mặt đất, phía dưới con ngươi thì là biển lửa vô tận.

Bologo cố gắng nhìn cho rõ, và rồi hắn bỗng thấy một thứ gì đó, một thứ gì đó khiến hắn quên cả suy nghĩ trong giây lát.

Lực hút khổng lồ biến mất, một lượng lớn không khí trộn với tro rút ngược vào biển lửa, Bologo bắt đầu rơi tự do. Sau vài giây sẽ là thở ra, cơn gió phơn nóng rực sẽ đẩy ngược hắn, thậm chí còn thiêu Bologo thành một cái xác cháy xém.

Sau khoảng thời gian ngắn sững sờ, một tia sánh xanh lóe lên trong mắt Bologo, trong lúc rơi xuống đất, hắn điều chỉnh tư thế ở giữa không trung, rơi về phía khu vực trung tâm.

Từ trên cao, nhờ ánh lửa rực cháy, cuối cùng Bologo cũng nhìn thấy thứ gì đang ẩn trong bóng tối. Đó là một khu phế tích cực kỳ khổng lồ, các tòa nhà được bố trí dày đặc, trải rộng khắp tầm nhìn, tro tàn nhấn chìm chúng như một biển cát, tông màu xám xịt bao phủ khắp mọi ngõ ngách của khu phế tích.

Khoảnh khắc trước khi ngã xuống đất, Bologo đã vung từng bàn tay trắng bạc ra, tóm chặt lấy các công trình kiến trúc sừng sững như những tấm bia đá trường tồn mãi với thời gian kia.

Tấm lưới bạc dày đặc đã ngăn Bologo lại, nhưng đáng tiếc là lượng Aether của Bologo rất khó để duy trì, nó bị đứt ngay vào thời điểm quan trọng, Bologo đập mạnh xuống đống tro tàn bên dưới.

Cũng may là coi như được cản lại, ngoài cơn đau dữ dội ra thì Bologo không bị gãy xương, sau đó thở được vài giây thì cố gượng dậy và lập tức trốn về phía tòa nahf ở đầu bên kia.

Tiếng sấm gầm rú vang lên từ phía sau những tòa nhà xếp san sát, cơn gió phơn rực lửa quét qua khu phế tích, như thể có một gã khổng lồ đang thổi ra lửa để phá hủy thành phố.

"Thành phố này hẳn đã từng có một thời rất huy hoàng."

Amy lẩm bẩm một mình. Nàng cũng nhìn thấy đống phế tích khổng lồ này từ trên cao, cho dù nó bị gió phơn thiêu rụi và chôn vùi trong tro tàn, thì nàng vẫn có thể thấy ánh hào quang năm xưa qua những bức tường đổ nát này.

Bologo thì không nói gì cho đến khi đợt gió phươn kết thúc, hắn bước ra khỏi bóng tối và tản bộ giữa đống đổ nát.

Kỳ lạ thay, cứ như thể Bologo đã từng đến đây trước đó, hắn rẽ vào một đại lộ thẳng tắp và bước lên cầu thang bị chôn vùi trong đống tro tàn.

Bologo đứng lặng một lúc lâu.

"Thì ra ngươi ở đây..."

Bologo vốn tưởng Cái ác đã khiến hắn sốc đủ rồi, nhưng sau khi nhìn thấy khu phế tích này, Bologo đột nhiên cảm thấy Cái ác chẳng là gì cả.

Đối với Bologo, một bóng ma đã đi qua bao năm tháng, thì không gì có thể khiến hắn xúc động hơn là được gặp lại những thứ đã từng quen.

Cứ như thể khoảng thời gian trong ký ức của Bologo kia vẫn chưa thực sự bị phai mờ theo năm tháng, nó vẫn để lại một số dấu vết trên thế giới này, chứng tỏ rằng mình đã từng tồn tại.

"Vô lý, làm sao lại có một khu phế tích lớn như vậy ở đây?"

Amy khó có thể hiểu nổi, "Nó được xây dựng bởi Cục Trật tự? Một thành phố được sinh ra để giam cầm Cái ác?"

"Không, thứ tự của ngươi bị ngược."

Bologo bước tới và đi dọc theo con đường thẳng đến đầu nguồn của cơn gió phơn, phía sau bức tường thành cao chót vót.

"Dù là Cái ác hay Cục Trật tự, thì đều là kẻ ngoại lai, nó mới chính là chủ nhân ban đầu của mảnh đất này."

Bologo nhìn bức tường thành trắng xám phủ đầy tro tàn. Và cả phía sau bức tường, từng ngọn tháp cao chót vót cũng có một màu trắng xám, cùng với cung điện đứng sừng sững nơi đó trong ánh lửa mờ ảo.

Cảnh tượng trước mặt bắt đầu méo mó và vặn vẹo, rồi vụt sáng trở lại, Bologo không thể nghe thấy giọng nói của Amy, thay vào đó là vô số tiếng ồn.

Đó là tiếng gầm rú của binh lính, tiếng bóp cò, tiếng đạn xé gió bay ra khỏi nòng...

Bầu trời như nhuộm thành màu máu đỏ thẫm, và Bologo, trong bộ quân phục thô sơ, xông pha cùng đồng đội trên chiến trường tràn ngập mùi thuốc súng.

Quân đội đã san bằng phòng tuyến bên ngoài của thành phố, bây giờ mục tiêu duy nhất của họ chính là mở cánh cổng và đột nhập vào cung điện đúc từ vàng kia.

Bologo ngắm nhìn thành phố tráng lệ ấy. Bức tường thành cao chót vót được chạm khắc những bức phù điêu quỷ thần khổng lồ, ngay sau đó là từng ngọn tháp cao chọc trời, bên trên những ngọn tháp là hàng loạt bức tượng thiên sứ đang thương xót nhìn xuống trần thế.

Bức tường khổng lồ cô lập mọi thứ, máu thấm đẫm mặt đất bên ngoài bức tường thành, xác người chất đống trên đó, phía sau bức tường thành có thể mơ hồ nghe thấy vô số tiếng nhạc cụ, cũng như tiếng hoan hô của mọi người.

Bologo đột nhiên cảm thấy mình giống như một kẻ lữ hành đang phải chịu tội nghiệt trong địa ngục, tất cả mọi người thi nhau lao về phía bức tường thành, ý đồ gõ vang cánh cổng của vương quốc thiên đường.

Chỉ cần mở cánh cửa đó, chỉ cần phá hủy bức tường đó.

Chỉ cần...

Bologo chớp mắt. Cuộc chiến điên cuồng không còn nữa, xung quanh chỉ còn một màu xám chết chóc, những bức phù điêu đẹp đẽ một thời đã chìm trong lớp tro tàn, các bức tượng thiên sứ cũng đã sụp đổ và bị phá hủy. Nơi đây không còn tiếng dương cầm đến từ vương quốc thiên đường nữa, mà chỉ còn hơi thở như tiếng gọi đến từ địa ngục của Cái ác kia.

"Sau khi ra tù, ta đã nghĩ rằng nó tráng lệ đến vậy, dù có bị phá hủy thì cũng phải để lại một số tàn tích thay vì biến mất hoàn toàn khỏi mảnh đất này."

Bologo vừa nói vừa bước về phía trước. Hắn cảm thấy trạng thái của mình hiện giờ rất tốt, tinh thần vô cùng hưng phấn, chống lại cái chết.

"Nơi đây là..."

Amy mơ hồ nghĩ đến. Nàng đã từng đọc lịch sử của thành phố Opus, nhưng không bao giờ có thể ngờ rằng di chỉ của nó thế mà lại nằm ở đây, ngay dưới đáy của Khe nứt lớn này, làm bạn với Cái ác.

"Đây là nơi vận mệnh của ta bắt đầu."

Bologo nhỏ như một con kiến khi đứng trước bức tường thành tráng lệ, mọi thứ vẫn giống như sáu mươi sáu năm trước, cánh cổng thành vẫn đóng chặt.

"Thành phố Thánh của Vua Solomon."

Bologo gọi cái tên đã từng của nó.

"Lemegeton."

(Nay mải xem Major nên 1c thôi nhé các bác :v)