Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 262: Chạm vào vương miện


Đáy của Khe nứt lớn, vùng đất tro tàn, nơi giam giữ Cái ác...

Thành phố Thánh của Vua Solomon, Lemegeton. Kể từ sau Sự sụp đổ của Thành phố Thánh cách đây sáu mươi sáu năm, nó đã lặng yên đứng đây, như là một thành phố bóng ma ẩn trong bóng tối, đối ngược với Thành phố của Lời thề, Opus.

Ngọn lửa chiến tranh bất tận của Đất Khô Cằn Chi Nộ không thể phá hủy nó, ngọn lửa rực cháy hay đống tro tàn của Cái ác sáu mươi sáu năm sau cũng thế, nó vẫn mãi đứng vững ở đây như một ngọn bút đá tháp khổng lồ không bao giờ sụp đổ.

Tiếng sấm rền vang lần nữa, nghe như tiếng chuông được ai đó gõ vang, nhưng thành phố này đã chết, không còn có thể đánh thức được bất kỳ ai. Sau đó cơn gió phơn nóng rực thổi ra từ phía sau bức tường thành, sức nóng cuốn theo tro tàn lan ra xung quanh, khuếch tán khắp khe nứt.

Bologo đứng chết lặng dưới bức tường thành tráng lệ, nó đã chặn hầu hết các đợt sóng nhiệt cho Bologo, những đốm lửa không ngừng bốc lên phía sau bức tường cao, mơ hồ còn có thể nghe thấy âm thanh gió rít quỷ dị, nghe như tiếng thì thầm, gầm thét của một con quái vật nào đó.

"Một cột sáng..."

Bologo thì thầm, bây giờ hắn đã có thể xác minh phỏng đoán bấy lâu nay thông qua trải nghiệm thực tế.

Sự sụp đổ của Thành phố Thánh không đơn giản như trong các ghi chép chính thức, mà ít nhất nó cũng phải có một loại sức mạnh nào đó tương đương với "một cột sáng".

Liệu nó có đủ sức phá hủy cả hai bên trong cuộc chiến hay không, Bologo không rõ, nhưng chắc chắn rằng sự hình thành của Khe nứt lớn và việc Thành phố Thánh rơi vào trong đây phải có liên quan đến nó.

Mặt đất biến dạng, vạn vật bốc cháy, dưới cơn thịnh nộ của hắn, lưu huỳnh quét ngang bầu trời, tất cả mọi người đều biến thành tượng muối...

Đây là sức mạnh cường đại vượt qua mọi thứ, e rằng ngay cả Vinh Quang Giả cũng khó mà làm được.

"Được ban cho chiếc vương miện thần thánh..."

Bologo lẩm bẩm một mình. Trong phút chốc, mọi âm thanh xung quanh hắn đều biến mất, chỉ còn lại dư âm trong ký ức.

Bologo vẫn còn nhớ cuộc trò chuyện trước đây của mình với Taida, cả hai thảo luận về sức mạnh của Vua Solomon và Sự sụp đổ của Thành phố Thánh.

Trước đây Bologo vẫn cho rằng Thành phố Thánh chỉ là nạn nhân của cuộc tranh chấp kéo dài giữa Đế quốc Kogardel và Đồng minh Rhine, nhưng sau khi trở thành Người thăng hoa, đồng thời hiểu thêm về bí mật này, hắn phát hiện sự sụp đổ của nó có thể còn do một nguyên nhân khác.

Vua Solomon không chỉ là một bậc thầy về thuật giả kim mà còn là một Vinh Quang Giả.

Vua Solomon đã rất gần "Nguồn Bí Mật", gần đến mức có thể ông sẽ trở thành Đăng Quang Giả đầu tiên được ghi nhận trong lịch sử...

Vậy nên mới bị tiêu diệt..."

Bologo lẩm bẩm.

Mọi tài liệu chính thức đều không thể tin được, Bologo không biết cuộc chiến giữa hai con quái vật khổng lồ này nổ ra nhằm mục đích gì, nhưng chắc chắn rằng sự xuất hiện của Vua Solomon hẳn đã phá vỡ thế cân bằng giữa hai bên.

Theo quan điểm của Bologo, hắn cho rằng Vua Solomon chưa thực sự chạm vào vương miện, nhiều khả năng ông đã bị cả hai bên phát hiện khi đang trên con đường đăng quang, để rồi cả hai đã ngầm hiểu ý đình chiến và quay sang tấn công Vua Solomon.

Thật khó để tưởng tượng sức mạnh của Đăng Quang Giả sẽ khủng khiếp như thế nào, nhưng đáng tiếc là Bologo không thể nhìn thấy điều này nữa, Vua Solomon đã chết.

Kể từ thời điểm Vua Solomon phá vỡ thế cân bằng kia, hai bên đã giết đến đỏ cả mắt sẽ không bao giờ để ông ta sống.

"Chạm vào vương miện, trở thành vị vua tuyệt đối và duy nhất."

Như thể vừa nói ra một bí mật không nên biết đến, sau khi nhận ra tất cả những điều này, Bologo bỗng có một cảm giác như đang bị dòm ngó.

Phảng phất như bí mật này đã bị ai đó nguyền rủa, tất cả những ai biết đến nó đều sẽ bị hắn phát hiện, Bologo tiến vào trạng thái cảnh giác trong vô thức, nhưng xung quanh chỉ có màu xám xịt tĩnh lặng và chết chóc, không có bất kỳ sự sống nào ngoài Cái ác.

Bologo lại ngẩng đầu lên, nhìn lên bức tường cao phủ đầy tro tàn, cùng những tia lửa tóe ra từ sau đó.

Nơi đã từng là vương quốc thiên đường, giờ chỉ còn địa ngục chết chóc.

Bologo quay lại nhìn những vách đá dựng đứng xung quanh, từng vết nứt vẫn đang không ngừng lan rộng, để lại vô số vết sẹo đáng sợ trên mặt đất.

Nếu tất cả những suy luận này đều đúng, thì Bologo đã hiểu tại sao Khe nứt lớn đến từ đâu rồi.

Đây là cuộc phản công trước khi chết của kẻ đã chạm vào vương miện kia. Ông ta gần như đã đội lên đầu chiếc vương miện thần thánh. Mà ngay cả khi chưa được trao vương miện, thì Bologo vẫn tin rằng đó là thứ sức mạnh siêu việt mà Vua Solomon sở hữu.

Vì vậy, khi sắp chết, Vua Solomon đánh xuyên lòng đất, dùng vết sẹo kinh khủng này để khiến cả thế giới phải luôn ghi nhớ sự tồn tại của ông, cùng với Thành phố Thánh đã nằm mãi mãi lại ở đây nữa.

"Bologo, không sao chứ?"

Amy nói. Kể từ vài phút trước, Bologo đã đứng ngẩn ra tại đó, thỉnh thoảng còn siết chặt tay hoặc nín thở.

"Không sao... không sao."

Bologo chỉ trả lời qua loa, hắn cần một chút thời gian để tiêu hóa những thông tin này.

Nếu suy đoán là đúng, thì điều này cũng giải thích hợp lý cho cảnh tượng mà Bologo đã nhìn thấy lúc đầu, cơn mưa lửa và lưu huỳnh rơi ngợp trời, mọi người đều bị thiêu thành tượng muối...

Quyền năng của Vua Solomon.

Hít thở sâu liên tục, Bologo lập tức nghĩ đến một điều khác, điều mà hắn vẫn không ngừng hoài nghi, không ngừng tự hỏi bản thân trước đây.

Thành phố của lời thề, Opus.

Tại sao nơi này lại trở thành nơi tiếp nối của cuộc chiến, tại sao nơi này lại như thể là trung tâm của vòng xoáy, hút đủ loại người về thành phố này, tại sao đám ma quỷ tà dị đó lại muốn tranh giành dành một chỗ trên mảnh đất này để nhìn loài người chém giết lẫn nhau.

Bây giờ Bologo đã hiểu. Thứ đặc biệt chưa bao giờ là thành phố của lời thề, Opus, mà là những gì đã từng xảy ra trên đây, là chính thành phố Thánh Lemegeton đứng lặng trong bóng tối, bị thế giới lãng quên này, đồng thời còn cả chủ nhân ban đầu của nó.

Vua Solomon.

Nếu Vua Solomon thực sự chạm vào vương miện thần thánh ấy, thì ông ta nhất định phải có con đường nào đó để thăng cấp lên Vinh Quang Giả...

Đúng, đây là thứ khiến cho người ta điên cuồng nhất của vùng đất này, cũng là nguồn gốc của cuộc tranh chấp bất tận giữa Cục Trật tự và Đồng minh Rhine. Ai nắm được tất cả và tìm ra bí mật bị chôn vùi kia sẽ có cơ hội trở thành Đăng Quang Giả đầu tiên và phá vỡ thế cân bằng của cuộc phân tranh.

Bologo bắt đầu hơi đau đầu, bây giờ không phải là thời điểm tốt để tìm hiểu bí mật.

Hiểu ra những điều này, Bologo đồng thời cũng nghi ngờ về lịch sử đã trôi qua, giống như thành phố chìm trong tro tàn này, mọi bí mật trong quá khứ cũng bị ố vàng theo năm tháng, không ai biết được chuyện gì đã xảy ra năm xưa trên mảnh đất này trừ khi chính bản thân họ đã trải qua.

Chính đám tà dị, xấu xa và điên rồ kia là thứ đã khiến Bologo sinh ra nghi ngờ.

Ma quỷ.

Dựa trên tính cách của đám ma quỷ đáng nguyền rủa này, cho dù là Đất Khô Cằn Chi Nộ gây ra cuộc chiến đẫm máu của các quốc gia kia, hay là Sự sụp đổ của Thành phố Thánh đánh dấu chấm hết cho mọi thứ, thì Bologo đều tin rằng phải có ma quỷ tham gia vào trong đó, và nhất định chúng đã chơi đến mức quên cả trời đất. Và điều quan trọng hơn cả là rốt cuộc chúng đóng vai trò gì trong sự kiện đã càn quét qua cả lục địa này.

Là người thúc đẩy, hay kẻ hủy diệt?

Bologo không thể đoán ra, những chuyện này chỉ có thể hỏi đám ma quỷ đó, mà cái giá cần phải trả sẽ cực kỳ cao.

"Đúng là một lũ khốn kiếp..."

Bologo lại lần nữa phải thán phục. Ngay từ đầu, Bologo đã bị cuốn vào vận mệnh đen tối của ma quỷ, để rồi càng tiến về phía trước thì càng dính líu sâu hơn đến chúng.

Nhớ lại cảm giác chết lặng và không thể phản kháng khi rơi vào Khe nứt lớn, Bologo thậm chí còn có cảm giác việc rơi vào đây và phát hiện ra tất cả những điều này đều do bàn tay của Bạo Chúa âm thầm thúc đẩy. Hắn cố tình giúp mình phát hiện những điều này, sau đó sinh ra sự tò mò về những bí mật trong quá khứ, để rồi phải trả một cái giá cao hơn.

Bologo ngừng suy nghĩ về những điều này, giữ vững tinh thần và lê cơ thể mệt mỏi của mình về phía bức tường cao.

Trong ký ức, cho đến khi mình bất tỉnh, quân đoàn tuy bao vây nhưng vẫn chưa thể đánh bại được phòng ngự ở cổng thành, nó cứ thế mà đứng sừng sững, chặn mọi kẻ địch ở bên ngoài như một nơi hiểm yếu.

Càng đến gần, tâm trí của Bologo càng bình tĩnh lại, lúc này trong lòng hắn có một cảm giác rất kỳ diệu, sau sáu mươi sáu năm, hắn lại quay lại đây một lần nữa, như để hoàn thành sứ mệnh ban đầu của mình, đó là đánh chiếm thành phố chết này.

Bóng đen dần nhấn chìm Bologo, ngay khi hắn chuẩn bị đi đến dưới bức tường thành, sấm sét lại rền vang, cơn gió phơn rực lửa quét qua đầu, cả thành phố trở thành một phần của khung cảnh ngày tận thế trong ngọn lửa hừng hực.

Bologo bước tới dưới cổng thành, sau sáu mươi sáu năm bị đốt cháy và tàn phá, một lớp tro dày đặc đã dính vào nhau, trở thành một lớp vỏ màu trắng xám gắn chặt bên ngoài nó.

Sau khi đập hết ra thì có thể thấy lớp kim loại đã gỉ sét, trên đó bị bao phủ bởi vô số vết lõm khác nhau, còn cả lít nha lít nhít vết nứt, tất cả như minh chứng cho cuộc chiến mà nó đã từng phải trải qua.

Nói là cổng thành, chẳng bằng nói là hai bức tường sắt khổng lồ được dựng đứng lên, khe cửa hẹp kéo dài lên đến tận đỉnh. Bologo thử đẩy nó ra, nhưng hiển nhiên là sức lực của hắn không đủ, còn về việc dùng con dao gấp để cạy cổng thành thì càng không phải nói.

Sáu mươi sáu năm trước nó không thể bị lay chuyển, sáu mươi sáu năm sau cũng là như thế.

Sấm sét rền vang, ngọn gió phơn rực lửa lao tới sau cổng thành, từng lớp vỏ trắng mục nát không ngừng bị rơi ra, để lộ bức phù điêu thiên sứ đang cầm thanh kiếm rực lửa được khắc trên cánh cổng thành, hai thanh kiếm rực lửa đan chéo vào nhau, thủ hộ những gì đằng sau cánh cổng.

Một chút ánh sáng ló ra từ khe hở, sau đó biến thành một vệt sáng trắng chói lòa rồi lách ra, lướt qua đồng tử của Bologo, mãi cho đến khi chạm vào bóng tối phía sau hắn.

"Đến đây…"

Một giọng nói vang lên bên tai, nó đang gọi Bologo.

Màu xanh lam lan rộng trong con ngươi, khiến nó phủ thêm một lớp hoang mang. Bologo không còn chút sức lực nào để kháng cự, lập tức bị giọng nói bí ẩn này tóm được.

Hai tay đặt giữa khe hở của cánh cổng, và ngay cả khi kim loại nóng đỏ làm bỏng hai tay, Bologo vẫn không dừng lại, thề phải mở cánh cổng này ra.

Amy cũng nhận ra có điều gì đó không ổn với Bologo vào lúc này, nhưng do đã bị Bologo phá hủy, nàng không thể làm gì khác ngoài việc gọi tên Bologo.

Lần này tiếng sấm rền vang không ngừng. Trong bóng tối mà ánh sáng không thể chiếu tới, những dải vật màu đỏ tươi bò ra, chúng trườn qua đống tro tàn trên mặt đất như một bầy rắn, dần dần tiến sát lại Bologo.

Bologo quá gần với Cái ác, ảnh hưởng mà hắn phải chịu cũng tăng lên theo cấp số nhân, hắn cứ nghĩ rằng mình vẫn bình thường, nhưng không biết rằng kể từ khi đến gần Thành phố Thánh, ô nhiễm tà ác đã bao trùm ý chí của Bologo, như một liều thuốc độc, đến giờ mới hoàn toàn phát tác.

"Bologo!"

Amy hoảng sợ hét lên, nhưng Bologo không còn nghe thấy tiếng của nàng nữa, vẫn cố chấp cố gắng mở cổng thành.

Những chiếc xúc tu màu đỏ tươi ở phía sau cũng đã trườn tới vào lúc này, quấn từng chút một quanh bắp chân của Bologo, sau đó là đùi, thắt lưng và cổ họng của hắn, cho đến khi Bologo bị gói gọn trong xúc tu.

Xúc tu bóp nhẹ lại, Bologo lập tức như trái cây bị bẹp dúm, máu bị ép ra từ vết nứt, phần thân thể còn lại của Amy cũng phát ra tiếng kim loại bị vỡ.

Các xúc tu tác động một chút lực,
Bologo giống như trái cây bẹp dúm, máu chảy ra từ kẽ hở, và cơ thể còn lại của Amy cũng phát ra tiếng kim loại nứt vỡ.

Khi tình thế tuyệt vọng đến mức sắp phải chết, một âm thanh nặng trĩu truyền đến, sau đó kèm theo tiếng gió gào rít là một mũi tên khổng lồ bay xuống, găm chặt những xúc tu đỏ tươi xuống mặt đất.