Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 263: Người Canh Gác Vực Thẳm


Thịt vỡ vụn, máu bắn tung tóe. Được giải thoát khỏi của những xúc tu, Bologo và Amy trên lưng ngã thẳng xuống vũng máu, mũi tên cắm trên mặt đất kia cách hắn không xa, còn những xúc tu bị găm chặt xuống đó thì điên cuồng uốn éo vì đau đớn, phun ra vô số máu.

Cú va chạm kéo theo hàng loạt cơn đau, Bologo dần tỉnh lại, hắn nằm sấp trên mặt đất, cựa quậy vài lần nhưng vẫn không thể đứng dậy nổi.

Trong lúc bị tóm bởi các xúc tu, nó đã nghiền nát bắp chân của Bologo. Khi mà Aether đã cạn kiệt, Bologo về cơ bản không thể chữa lành vết thương như này.

Bologo chỉ có thể gắng sức bò trên mặt đất, dịch từng chút một, đồng thời quan sát mũi tên khổng lồ kia.

Bản thân mũi tên được làm bằng kim loại đen bóng, vừa hẹp lại vừa sắc, so với tên thì nó giống một ngọn giáo khổng lồ chuyên dùng để săn quái vật biển, hoặc là vũ khí của người khổng lồ thì đúng hơn. Nói tóm lại, vũ khí này đã không được sử dụng để đối phó với con người ngay từ khi được chế tạo.

Một tia sáng lung linh nổi trên bề mặt kim loại sẫm màu, những hoa văn phức tạp liên tục nhấp nháy. Mũi tên này thế mà lại là một vũ khí giả kim.

"Tin tốt là chúng ta sẽ được cứu."

Bologo nói với Amy,"Chắc hẳn ta đã kích hoạt một cơ chế phòng ngự nào đó, nên Tiền đồn Tuyệt Vọng nhất định sẽ phát hiện ra việc bất thường ở đây".

Các xúc tu giãy giụa trong đau đớn, mặt đất rung chuyển kịch liệt, càng nhiều xúc tu hơn chui ra từ dưới lớp tro tàn, máu thịt đỏ tươi bị phủ kín bởi những cái miệng của động vật chân đốt. Chúng há to ra, vô số răng nanh sắc nhọn đan xen, gõ vào nhau, tạo ra tiếng vù vù rợn người.

"Tin xấu là cơ chế phòng thủ có thể sẽ giết chết cả hai chúng ta."

Bologo gầm khẽ, kéo lê cơ thể của mình, cố gắng hết sức tránh tiếp xúc với các xúc tu để giữ khoảng cách an toàn.

Trong tình huống này, mọi nỗ lực phản kháng của Bologo đều là vô nghĩa, về cơ bản thì hắn không thể thoát khỏi sự săn đuổi của những xúc tu này. Điều tồi tệ hơn là khi hắn thoát khỏi sự mê hoặc của Cái ác, nhưng cơn đau nhức kịch liệt như muốn xé toạc vẫn còn ở trong đầu, và giờ cơn đau này đã hoàn toàn bùng nổ, khó có thể chịu nổi.

Sắc mặt Bologo tái mét, mồ hôi lạnh thấm ướt áo, bản năng của một chuyên gia giúp hắn đưa ra phán đoán hợp lý nhất.

Hắn buông Amy ra rồi che lên người nàng. Trong tình huống này, Bologo không cần phải lo đến sống chết của bản thân, hiện giờ việc quan trọng là bảo vệ Amy, cho dù mình có chết thì chỉ cần nhờ người khác nhặt về là được.

Những xúc tu trước mặt đột nhiên nhấc lên, nhưng đúng vào lúc này, tiếng rít vang lên nhiều hơn, hết mũi tên này đến mũi tên khác xé gió mà tới, bắn chuẩn xác vào đống xúc tu vừa thức tỉnh này.

Trên đỉnh đầu của Bologo, phía trên Thành phố Thánh, các tòa nhà mọc nối tiếp như một vành đai, được xây dựng dọc theo vách đá dựng đứng, trên bục cao được kéo dài ra, bệ nỏ lớn liên tục bắn về phía các xúc tu vừa thức tỉnh bên dưới.

Quần thể kiến trúc giống với Ngã Ba Vô Định này Bologo rất quen, nhưng giờ mới được tận mắt chứng kiến.

Tiền đồn Tuyệt Vọng.

"Cẩn thận, đừng bắn cả con quỷ xui xẻo đó."

Một giọng nói trầm ổn vang lên trong đầu người bắn nỏ, ngay sau đó bị xé toạc bởi tiếng rít của mũi tên.

Sau khi ra lệnh xong, người đàn ông nhìn xuống vực thẳm bên dưới từ trên bục cao. Thành phố Thánh đứng lặng ở đó, vị trí ban đầu của Cung điện Hoàng Kim đã bị thay thế bởi một cái hố khổng lồ. Cái hố khổng lồ này đang bùng cháy với ngọn lửa dâng trào, như thể nó nối liền đến vực sâu của địa ngục, cơn gió phơn chưa bao giờ ngừng lại bắt nguồn từ nơi đây.

Nhìn ra ngoài cổng thành, hàng loạt xúc tu đỏ tươi thức tỉnh trồi dậy khỏi mặt đất, đồng thời, vô số mũi tên không ngừng được bắn ra, đâm xuyên qua máu thịt và găm chúng về với mặt đất.

Trong khung cảnh oanh tạc như ngày tận thế này, một bóng người nằm ngay giữa, như thể đã chết.

Nhìn thấy bóng ngươi đó, sắc mặt của Holt có chút phức tạp.

"Cái tên này thế mà lại mò được đến đây…"

Holt cảm thấy có gì đó rất không ổn. Ngay từ vài ngày trước, Lebius đã nhắc nhở mình rằng vị Bologo Lazarus này luôn có thể mang đến cho mọi người niềm vui bất ngờ, đồng thời hy vọng cuộc tìm kiếm và cứu hộ của Đội số 4 có thể nhanh hơn chút để ngăn Bologo phát hiện ra những thứ này.

Ban đầu Holt không quan tâm lắm, trong hoàn cảnh tuyệt vọng của vùng đất bị bỏ hoang này, chỉ với năng lực của giai đoạn một, Bologo sẽ chẳng thể tiến xa thêm chút nào, chứ đừng nói đến được khu vực trung tâm, hay thậm chí là tới trước Thành phố Thánh.

Bologo có thể không chết ở khu vực bên ngoài đã có thể coi như là một phép màu rồi.

Nhưng bây giờ sự thật cứ thế mà bày ra trước mắt, Bologo đã âm thầm mò tới đây, mà Tiền đồn Tuyệt Vọng thì hoàn toàn không phát giác ra điều đó.

"Theo nhận định của bọn ta, lẽ ra hắn phải rơi xuống khu vực ngoại vi mới đúng, nên đội cứu hộ mới tìm kiếm loanh quanh khu vực đó..."

Người đàn ông đứng bên cạnh Holt phân tích. Cặp kính cận dày cộp trên mặt tạo cho hắn một vẻ ngoài vô cùng uyên bác.

Hắn không ngờ rằng khi phải đối mặt với tình huống không rõ, Bologo vậy mà lại chọn tiến sâu vào vùng đất bị bỏ hoang bất chấp nguy hiểm, không những thế còn tránh được cơn gió phơn không ngừng nghỉ.

Theo quan điểm của Đội phó, bản thân vùng đất bị bỏ hoang đã là một cái lồng giam lớn với cơ chế tự tuần hoàn. Môi trường Aether chân không được tạo ra bởi tuyến phòng thủ Tĩnh Mịch có thể khiến bất kỳ Người thăng hoa nào bước vào đây quay về làm một người bình thường, còn cơn gió phơn nóng rực do Cái ác gây ra đủ sức tiêu diệt bất cứ kẻ nào cố gắng đến gần, chưa kể đôi khi nó còn thức dậy trong một khoảng thời gian ngắn và kiếm ăn theo bản năng.

"Evan, đừng phân tích, sự thật là cái tên này đã thực sự đến được nơi đây", Holt lắc đầu ngắt lời Evan, "Tốt hơn hết là nghĩ cách giải thích chuyện này như nào với hắn sau".

“Đúng rồi, Viện điều dưỡng Biên giới có thể giúp xóa trí nhớ của hắn không?” Holt hỏi lại, “Xóa trí nhớ tương đối an toàn hơn là thêu dệt lời nói dối để giải thích”.

Với tư cách là Đội trưởng của Đội số 4, Người Canh Gác Vực Thẳm, Holt chỉ có hai việc cần làm, một là canh gác nơi đây, giữ nó trong trạng thái tĩnh mịch này mãi mãi, hai là chôn vùi bí mật đó vĩnh viễn, tránh bất kỳ người nào chưa được cho phép biết câu chuyện ở đây.

"Xin lỗi, chúng ta chưa từng hợp tác kiểu vậy với Viện điều dưỡng Biên giới. Chính xác ra mà nói thì là trong những năm gần đây, không có trường hợp nào đi lạc vào vùng đất bị bỏ hoang, chứng kiến Thành phố Thánh mà vẫn còn sống." Evan bình tĩnh nói.

“Vậy thì cứ để hắn đi như vậy?” Holt thắc mắc.

"Việc này còn tùy thuộc vào ngươi thảo luận với Lebius", Evan đặt tay lên chiếc còi dưới tai, sau một vài giây mới tiếp tục, "Lebius đang đến rồi".

Holt im lặng một lúc, ủ rũ nhìn xuống dưới.

Những mũi tên tối đen như mực cắm ngập vào đất, nghiền nát máu thịt. Đồng thời, chúng cũng cộng hưởng với nhau, tạo thành một ma trận giả kim. Hồ quang điện màu xanh đậm lan tràn trên bề mặt của kim loại, trông như một loại chữ rune tối nghĩa nào đó, sau đó chúng kết hợp lại với nhau để tạo thành một dòng chữ thần thánh chói lòa.

Sấm sét sáng rực bao quanh những mũi tên, sau đó nổ ra một cơn giông, tiếng sấm ầm ầm nện xuống vật chất xung quanh, lớp tro dày đặc dễ dàng bị xuyên thủng, thậm chí ngay cả máu thịt ẩn bên dưới cũng bị đánh thành máu đen.

Bologo ép lên Amy, ẩn mình dưới cơn giông bão, tiếng động ầm ầm đã phá hủy thính giác của Bologo, máu tràn ra dọc theo ống tai.

"Chúng ta sẽ sống!"

Bologo mở miệng ra hét lớn với Amy.

Mặc dù không thể nghe thấy giọng của mình, Bologo đoán mình đang hét lên. Hắn muốn tiếp tục nói điều gì đó, nhưng tầm nhìn bỗng chìm vào bóng tối một cách mất kiểm soát, sau đó ý thức nặng trĩu, cho đến khi lịm đi.

Bologo đã đạt đến giới hạn của mình, vô số vết thương tích tụ đã giết chết hắn.

Sau tiếng sấm, máu thịt đã thức tỉnh đã bị trấn áp bởi một thứ vô hình nào đó. Dù cho chúng có vùng vẫy thế nào thì cốt lõi vẫn đang không ngừng sụp đổ, như thể có một đôi bàn tay khổng lồ đã nắm lấy chúng và lôi về lại dưới lớp tro tàn, sau đó tiếp tục bị đốt thành tro bởi ngọn lửa rực cháy kia.

"Kết thúc trấn áp."

Sau khi nghe thấy tiếng báo cáo vang lên trong đầu, Holt ra hiệu cho Evan ngay cạnh. Evan kéo cần gạt bên tay, sau một vài tiếng ù ù, bục cao dưới chân bắt đầu từ từ hạ xuống.

Quá trình hạ xuống kéo dài đến vài phút. Holt đặt chân xuống vùng đất bị bỏ hoang đầy tro tàn, mặc dù hắn đã canh gác nơi này nhiều năm, nhưng cho đến hôm nay vẫn chưa quen với cảm giác Aether chân không này.

Đến trước cổng Thành phố Thánh, Evan kiểm tra tình hình của cánh cổng. Thấy nó vẫn còn đóng chặt, Evan cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, Holt thì đứng bên xác của Bologo nhìn cơ thể chồng chất vết thương này.

"Cái tên này đã chết rồi? Chúng ta có thể để hắn ở đây được không?" Holt khẽ cau mày, không ngờ rằng Bologo lại chết vào giây phút then chốt.

Evan đẩy kính và giải thích, "Đội trưởng, hắn là kẻ bất tử, chỉ cần đem xác ra ngoài là sẽ sống lại".

"A, vậy sao? Lebius có nhắc đến chuyện này không?"

"Có nhắc tới, nhưng hẳn ngươi đã quên."

Giọng Evan không có chút bất đắc dĩ nào. Hắn đã quen với bộ dạng này của Đội trưởng.

"Thật là, trí nhớ của ta ngày càng kém. Đến lúc phải về hưu rồi, Evan."

Holt nói rồi dùng một tay nhấc xác của Bologo lên. Đúng lúc này, mặt đất dưới chân bỗng rung nhẹ, một xúc tu màu đỏ tươi trồi lên, có vẻ như nó là con cá lọt lưới trong đợt trấn áp vừa rồi.

"Đội trưởng, ngươi năm nay mới ba mươi bảy tuổi, đang ở thời kỳ sung mãn, còn lâu mới đến lúc nghỉ hưu."

Evan mặt không cảm xúc đứng cạnh Holt. Holt thản nhiên giơ tay lên, lượng Aether khổng lồ thoáng qua, xúc tu đỏ tươi kia bị nghiền nát thành mảnh vụn bay đầy trời ngay tức khắc.

"Năm nay ta mới ba mươi bảy thôi sao?" Holt tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi bất đắc dĩ xoa đầu, "Thế mà ta cứ nghĩ mình đã gần tám mươi lăm rồi, khi nào mới có thể nghỉ hưu a, ta chịu đựng đủ cái nơi quỷ quái này rồi..."

Holt không ngừng phàn nàn, Evan thì thấp giọng thở dài, nghe quá nhiều lời phàn nàn kiểu này hắn cũng cảm thấy rất phiền, nhưng đây lại là đội trưởng của mình, nên hắn chỉ đành bó tay.

Cả hai định rời đi, nhưng Holt lại dừng lại, hắn phát hiện ra điều gì đó, rồi nhìn vào thứ được bảo vệ dưới người bởi Bologo.

Một khối sắt vụn cháy xém, lập lòe ánh sáng mờ.

"Lebius có nhắc là còn có thứ như này không?"

Holt hỏi.