Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 265: Lâu đài di động


Trở lại phòng bệnh, Palmer kể cho Bologo nghe mọi chuyện đã xảy ra trong nửa tháng qua.

"Đầu tiên là cuộc đột kích vào hội trường rất thành công. Chúng ta không chỉ đập tan âm mưu của giáo phái Tinh Hủ, giết chết một Giám mục Scarlet, mà còn bắt được một Phụ Quyền Giả của Cận vệ Lá Chắn, hiện hắn đang bị giam giữ nghiêm ngặt và thẩm vấn bởi Cục Trật tự.

Về phần Hiệp hội Thương nhân Xám, mấy tên này trốn rất nhanh. Ngay khi mọi chuyện vừa xảy ra, tất cả đã biến mất, như thể chúng bốc hơi khỏi Khe nứt lớn chỉ trong đúng một đêm."

Đám thương nhân này biến mất đâu chỉ là nhanh, khi trận chiến vừa nổ ra trong hội trường, tất cả đã lập tức biến mất, chỉ để lại những vị khách tham lam không ngừng chém giết lẫn nhau.

Nhìn thấy vẻ bối rối của Palmer, Bologo biết chính xác thứ gì đứng đằng sau tất cả những chuyện này.

Nơi đó là lãnh địa của Bạo Chúa, còn đám thương nhân này là tín đồ của Bạo Chúa, việc Bạo Chúa mở một cánh cửa sau để đưa chúng rời đi quả thực quá dễ dàng.

Bây giờ nhìn lại, bề ngoài của cuộc đấu giá là một cái bẫy do Cục Trật tự tạo ra, nhưng Bologo luôn cảm thấy rằng nó giống một một cái bẫy của Bạo Chúa hơn. Hắn lừa tất cả mọi người vào, nhưng không ai để ý đến.

Palmer suy nghĩ một lúc rồi tiếp tục.

"Trong khoảng thời gian này, Đội số 6 tiếp quản công việc của chúng ta, nhưng không phát hiện ra bất kỳ điều bất thường nào trong Khe nứt lớn... có vẻ như sự việc lần này đã kết thúc."

Bologo lắng nghe những lời của Palmer và gật đầu đồng ý, nhưng đến cuối hắn lại nói khẽ.

"Không, mọi thứ chưa phải đã kết thúc."

"Đúng, hết đợt này đến đợt khác."

Palmer vươn vai, thở một hơi dài, sau khi ngừng vài giây thì tiếp tục nói.

"Chuyện tiếp theo là những gì xảy ra sau khi ngươi rơi vào Khe nứt lớn."

Palmer không biết những người khác ra sao trong hành động lần này, nhưng cặp đôi ưu tú bọn họ thì đã phải chịu chấn thương nặng nề. Chưa nói đến lớp thạch cao trên cơ thể mình, chỉ nguyên việc Bologo có thể còn sống sau chuyến tham quan dưới lòng đất đã là một điều kỳ diệu.

"Sau khi xác nhận Taida là Nhà ảo tưởng, Đội số 6 ngay lập tức triển khai một cuộc săn lùng... Thực ra, thân phận của ông ta không quan trọng, điều quan trọng nhất chính là Trái tim bất diệt mà Taida mang theo."

Palmer nói được một nửa thì đột nhiên bị Bologo cắt ngang, hắn hỏi: "Ngươi có biết Trái tim bất diệt là gì không?"

Khi được hỏi về Trái tim bất diệt, Palmer im lặng.

Trong suốt toàn bộ hành động, hai người họ gần như là đuổi theo Trái tim bất diệt. Vì cái thứ chết tiệt này, cả hai đã phải vừa chạy vừa đánh với đủ loại yêu ma quỷ quái, những tưởng rằng phần thắng đã nằm chắc trong tay, cuối cùng lại bị Nhà ảo tưởng cướp mất.

Nghĩ đến đây Palmer liền có một cảm giác thất bại. Là một tên tội phạm, thế mà hắn lại bị người khác cướp mất, dù thế nào đi chăng nữa mình cũng phải tìm cách cướp lại nó.

"Trái tim bất diệt sao?"

Palmer hơi ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn nói.

"Đây là những gì ta hỏi được từ Jeffrey. Hắn nói đó là... trái tim của Cái ác."

Câu trả lời như mong đợi.

Bologo dựa vào bức tường phía sau, mớ bòng bong trong đầu giờ mới hoàn toàn được gỡ ra.

Đây là lý do tại sao Cục Trật tự lại ngăn cấm giáo phái Tinh Hủ đến thế. Cái ác dưới Khe nứt lớn dường như thuộc về Nữ chủ nhân Scarlet, một khi được tiếp xúc với Trái tim bất diệt thì chưa biết chừng nó sẽ thức tỉnh trong tích tắc.

“Ngươi biết về sự tồn tại của Cái ác?” Palmer ngạc nhiên khi thấy phản ứng của Bologo thờ ơ như vậy.

"Đừng đánh giá thấp nguồn kiến thức dự trữ của một chuyên gia."

Bologo tự tin gõ vào đầu mình, sau đó hỏi, "Còn gì nữa?"

"Đội số 6 đột kích xưởng giả kim của Taida, nhưng xưởng giả kim đó bỗng... biến mất?"

"Biến mất? Ý của ngươi là?"

"Nó biến mất theo đúng nghĩa đen. Đây có vẻ là sức mạnh từ miền ảo của nó, khiến vị trí của toàn bộ xưởng giả kim dịch chuyển, nhưng xét theo cường độ mà ta tiếp xúc trước đây thì miền ảo của Taida không hoàn hảo, nó không thể dịch chuyển quá xa, nếu không nhầm thì vẫn đang ở trong Khe nứt lớn, Đội số 6 cũng đang tìm kiếm vị trí của nó trong khi tuần tra ở đó."

Palmer nhận thấy sự bối rối thoáng qua trên gương mặt của Bologo, hắn cười toe toét.

"Cái gì? Thế mà cũng có thứ chuyên gia không hiểu sao?"

Bologo mặt không đổi sắc nhìn Palmer, hai người nhìn nhau vài giây, Palmer xua tay phàn nàn: "Ngươi đang uy hiếp ta sao?"

Phải công nhận rằng Bologo là một người hỏi cung rất giỏi, khi hắn không nói một lời và nhìn chằm chằm vào ngươi, ngươi sẽ không khỏi muốn trút bỏ mọi bí mật trong lòng để đổi lấy chút xíu cảm giác an toàn.

"Đối với một tên thích nói nhảm như ngươi thì điều này có thể giảm thiểu sự rườm rà trong quá trình giao tiếp giữa chúng ta một cách hiệu quả."

Bologo không thèm để tâm mấy, hắn thường làm như này mỗi khi không muốn nghe những lời nói nhảm của Palmer, sau đó Palmer sẽ cắt bớt phần thừa thãi và rút gọn thành một vài đoạn.

"Giống như Phòng Khai Hoang có thể liên tục được mở rộng theo chiều không gian, các miền ảo khác nhau cũng có các mức độ sức mạnh khác nhau."

Palmer thấy trò chuyện kiểu này thật không thú vị.

"Còn nhớ Câu lạc bộ Kẻ bất tử không? Nó cũng được bảo vệ bởi miền ảo, miền ảo bao phủ trong đó cũng có khả năng dịch chuyển vị trí.

Ta nghe Sore nói rằng Câu lạc bộ Kẻ bất tử thỉnh thoảng sẽ đổi chỗ, nhưng dạo gần đây bọn họ lại thích Opus, nên dự định sống ở đây tầm một trăm năm."

Palmer giải thích. Những kẻ bất tử này sống trong ngôi nhà đó quanh năm, ngôi nhà đó cũng có thể dịch chuyển, nhưng điều kiện di chuyển cụ thể thì Palmer không rõ, bởi vì suy cho cùng thì hắn không phải là thành viên của Câu lạc bộ Kẻ bất tử.

"Nghe như một lâu đài di động."

“Hay nói đúng hơn thì là một quầy bar di động, nhưng… câu lạc bộ Kẻ bất tử cũng có thể làm điều này?” Bologo hơi ngạc nhiên, “Không thấy Sore nói với ta về nó”.

"Về chuyện này thì ngươi cần phải suy ngẫm lại bản thân."

Palmer đưa tay ra chọc vào Bologo, "Đừng nghĩ về con rối giả kim chết tiệt kia, ngươi còn nhớ lần cuối cùng mình đến Câu lạc bộ Kẻ bất tử và có một cuộc vui đùa say sưa với mọi người là khi nào không?"

Giọng điệu của Palmer trở nên mềm mại, xen lẫn chút oán hận, "Trong lòng ngươi còn có bọn ta?"

"Ta... ta không thích say rượu."

Bologo nhìn Palmer với vẻ ghê tởm và đáp lại một cách khô khan.

Thấy vậy, Palmer lắc đầu tỏ vẻ đau khổ.

"Xong, đã kết xong, chuyên gia cũng có lúc bị mê hoặc, tại sao mọi thứ lại quen đến thế."

Palmer thế mà bắt đầu nhớ lại.

"Nhớ hồi đó ta và vị hôn thê của mình cũng như vậy. Kết quả là tất cả bạn bè của ta đều bị cho ra rìa, mọi người không rủ ta đi chơi nữa, sau đó là gia nhập Cục Trật tự, và bây giờ thì ngay cả vị hôn thê cũng mất."

Nói đến đoạn tình cảm, Palmer như muốn bật khóc, nhưng ngoại trừ có chút kinh tởm, Bologo thật sự không biết nên phản ứng như thế nào.

Không thì đi hỏi thử người khác a?

Mặc dù là một thành viên của Câu lạc bộ kẻ bất tử, nhưng ngoại trừ việc mượn đường của Câu lạc bộ kẻ bất tử để đi làm hàng ngày thì Bologo hiếm khi chủ động đến nhà của mấy con ma men này.

Palmer thì khác, bất cứ khi nào có thời gian, hắn sẽ ngâm mình trong Câu lạc bộ kẻ bất tử và nói chuyện trên trời dưới đất với Sore.

Món nợ máu giữa nhà Krex và nhà Villelis đã bị xóa mờ bởi hai người, thậm chí cả hai còn xưng anh xưng em, vừa ca hát, vừa nhảy múa.

"Làm như này có được không? Nếu nhà ngươi biết hẳn sẽ rất tức giận a?" Đôi khi Sore sẽ hỏi như vậy.

“Chuyện nào ra chuyện đó chứ!” Palmer giơ cao ly rượu, rồi thì thào: “Ra khỏi cánh cửa này, chúng ta sẽ giả vờ như không quen biết nhau, thế nào”.

"Ngươi là lãnh chúa của tộc Bóng Đêm, còn ta là người thừa kế nhà Krex… Lỡ gặp có khi còn phải chiến đấu với nhau, đương nhiên là đánh kiểu giả vờ kia, dù sao thì ngươi sẽ không chết, nhường ta một chút là xong?"

"Hoàn hảo!"

Sore đáp lại bằng một ngón tay cái để tán thưởng độ mặt dày của Palmer.

"Sau đó mọi chuyện là như vậy, Taida biến mất với Trái tim bất diệt và xưởng giả kim. Nhưng ông ta không thể trốn thoát. Nếu đang trốn trong Khe nứt lớn thì việc tìm ra ông ta chỉ là vấn đề thời gian." Palmer kết luận.

Bologo suy nghĩ một lúc thì chợt nhớ ra một chuyện khác.

"Vậy thứ mà Bạo Chúa đã hứa thì sao?"

"Cái gì?"

"Hạt giống không tưởng, đã có ai lấy được nó chưa?"

Palmer cẩn thận nhớ lại cuộc trò chuyện, trông hắn như đang vắt óc suy ngẫm, sau đó nói: "Không, không có tin tức gì về chuyện này cả".

"Ta cảm thấy Bạo Chúa đã viết một tấm séc khống để lừa gạt mọi người thì đúng hơn."

Nhớ lại những thông tin đã biết, Palmer tiếp tục, "Đúng là đám ma quỷ, một lũ xảo quyệt chết tiệt".

“Không… ma quỷ quả thực là những kẻ tà dị và đáng ghét, nhưng chúng không bao giờ thất hứa, cũng không bao giờ nói dối.” Bologo thì thầm.

"Ý ngươi là..."

"Ai đó đã nhận được hạt giống không tưởng, có điều chúng ta không biết mà thôi."

Nghĩ về mấy chuyện ẩn dưới mặt nước này khiến Bologo cảm thấy đau đầu. Không biết có phải là do mình lo lắng quá hay không, mấy chuyện như này cứ để cho đám người Jeffrey mới đúng.

Đôi khi Bologo cảm thấy mình có hơi... kiêu ngạo, luôn muốn kiểm soát mọi thứ trong tay mình, nhưng với khả năng của bản thân thì lại không thể theo kịp tất cả những chuyện này.

Đã đến lúc đẩy công việc thăng cấp lên trước, thăng cấp lên Hiệp sĩ Nguyện Cầu.

"Nói mới nhớ, Bologo."

Đôi mắt của Palmer tràn ngập sự tò mò, hắn hỏi.

"Rốt cuộc thì có gì dưới đáy của Khe nứt lớn?"

Một sắc thái bất thường, khó nhận thấy lóe lên trong mắt Bologo. Nhất thời hắn không biết làm thế nào để miêu tả như thế nào cho Palmer, và quan trọng hơn là hắn không biết liệu có nên kể những bí mật này với Palmer hay không.

Vua Solomon chạm đến vương miện, Thành phố Thánh bị chôn vùi...

Bologo vừa định nói thì có tiếng gõ cửa, một người đàn ông lạ mặt bước vào.

"Quý ngài Bologo Lazarus." Đối phương gọi tên Bologo.

Bologo nhìn người đàn ông, hắn trông rất nho nhã, với cặp kính cận dày cộp trên mặt, kèm với nụ cười thân thiện trên môi và ánh mắt ôn hòa đang nhìn mình.

"Ngươi là?"

"Đội số 4, Đội phó của Người Canh Gác Vực Thẳm, Evan Rudolf."