Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 272: Vòng tuần hoàn độc lập


Hồi quy thời gian.

Hiện tại, xem ra đây chính là khả năng chính của Ban ân của Bologo. Bologo có một dòng thời gian tuần hoàn độc lập. Bất cứ khi nào mình bị thương, dòng thời gian sẽ dịch chuyển về đằng trước, đưa phần bị thương trở về trạng thái tốt nhất, còn nếu như bị chết thì sẽ tiến hành hồi quy hoàn toàn.

Dựa trên quy tắc lớn này, vẫn còn nhiều hạn chế về việc hồi quy thời gian, chẳng hạn như lượng Aether tiêu thụ, chết nhiều lần trong một khoảng thời gian ngắn, khiến việc hồi quy thời gian sẽ bị kéo dài hơn.

Sau khi biết chuyện này, tâm trạng của Bologo rất bình tĩnh, hắn đã biết Ban ân của mình rất kỳ quái từ rất lâu trước đó, trong lòng cũng có nhiều phỏng đoán.

Giờ tài liệu này chỉ xác nhận lại phỏng đoán của Bologo, ngăn hắn suy nghĩ lung tung mà thôi, nhưng điều này cũng dẫn đến một số vấn đề khác.

Bologo nhìn vào phần bị bôi đen. Dưới đó hẳn là tên của một ai đó, người [Thông tin bị che giấu] này có vẻ là người phụ trách bài kiểm tra giới hạn này, đồng thời hắn cũng là người đề xuất ý tưởng hồi quy thời gian.

Điều quan trọng nhất là trong những lời hắn bổ sung vào sau đó, hắn tin rằng Ban ân của mình không chỉ đơn giản như thế, vẫn còn nhiều bí mật hơn, nhưng lại bị giới hạn bởi công nghệ nên không thể khai quật được.

Bologo đã bối rối mất vài giây vì điều này, sau đó thì vứt phần bối rối này ra sau đầu. Đến mấy tên này còn không thể nghiên cứu rõ, vậy mình nhức đầu thì có ích lợi gì?

Vấn đề quay trở lại điểm ban đầu, để tìm ra tất cả những điều này, thì Bologo phải tìm ra ma quỷ chết tiệt kia.

Đặt lại tài liệu vào túi đựng hồ sơ, Bologo xiên nốt mấy miếng xúc xích còn lại và ăn hết phần ăn tối.

Bologo ngồi xuống cạnh giường, hắn vốn còn muốn làm gì đó, nhưng đột nhiên lại cảm thấy rất mệt mỏi và không muốn làm bất cứ điều gì.

Nghĩ kỹ lại, Bologo dạo này quả thực có hơi bận rộn, từ tập kích hội trường đến sinh tồn ở Vùng đất bị bỏ hoang, nghỉ ngơi được một lúc sau khi tỉnh lại liền lập tức đi xử lý những chuyện này...

Bologo xoa mạnh đầu, sau đó nằm thẳng xuống giường, để cho sự mềm mại bao bọc lấy mình, giúp dây thần kinh đang căng thẳng được thả lỏng.

Hơi thở dần đều đặn, Bologo cố gắng không nghĩ về mấy chuyện này, để giúp đầu óc được thư giãn một chút.

Nhưng vẫn có một vấn đề cứ lởn vởn trong đầu hắn không dứt.

"Dòng thời gian ... độc lập?"

Bologo mở mắt nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, tiếng tích tắc không ngừng vang lên trong tĩnh lặng, kim đồng hồ trượt về phía trước đầy uyển chuyển.

Trục thời gian của mọi người đều cố định tiến về phía trước, nhưng Bologo thì khác, trong lúc tiến về phía trước, hắn sẽ quay trở lại mốc thời gian trước đó, không ngừng tuần hoàn trong một khoảng thời gian nhất định để có thể quay trở về trạng thái tốt nhất trong vô số lần tử vong.

Vì vậy, Bologo cũng sẽ đói hoặc mọc râu, hắn sống như một người bình thường, nhưng lại không giống như một người bình thường ở chỗ hắn sống trong một cái lồng của vòng lặp thời gian, tất cả mọi người đều tiến về phía trước, chỉ có hắn ở lại trong một khoảng thời gian mơ hồ, không ngừng quay tròn.

Người có [thông tin bị che giấu] kia cảm thấy điều này sẽ có bất kỳ tác động nào, nhưng cũng không chắc lắm về điều này.

Nếu có thể, Bologo rất muốn trò chuyện với đối phương, nhưng đã qua nhiều năm như vậy, đối phương không biết còn sống hay đã chết.

"Hồi quy... thời gian..."

Bologo nhắm mắt lại và nhỏ giọng lẩm bẩm, một nụ cười hiện trên môi trong vô thức.

Ít nhất thì cuối cùng Bologo cũng hiểu được một phần trong sự hỗn loạn của bản thân. Đây là một khởi đầu tốt. Mình không thể quá nóng vội, phải tìm hiểu dần dần.

Sau khi xác nhận Amy sống sót và sự thật của Trở về từ cõi chết, Bologo cuối cùng cũng có thể thư giãn, hắn tạm thời thoát khỏi chuỗi sự kiện liên tục này để xả hơi.

Đây là câu lạc bộ kẻ bất tử, có đám quái vật già cỗi này ở đây, lại còn Cục Trật tự cách đó không xa, mình không phải lo lắng về việc một kẻ địch hùng mạnh bất ngờ lao vào chặt mình thành nhiều mảnh... mà dù có bị chặt đi chăng nữa thì cũng không sao, dù thế nào thì mình vẫn sẽ sống lại.

Bologo không cởi quần áo, nằm thẳng xuống giường và ngủ thiếp đi.

Không lâu sau, có tiếng bước chân ngoài cửa, nhưng chuyện này không thể đánh thức Bologo. Trong hành lang thiếu ánh sáng, một tên quái dị đang bò trên mặt đất, hắn đang mặc một bộ trang phục con rối lố bịch và hóa trang thành một con chó.

Tứ chi chạm đất, bò thành thạo, tiếng thở hổn hển không ngừng, thè lưỡi, để lại những vết nước bọt ghê tởm trên mặt đất.

Saizon vẫn đang đóng vai một con chó và bò một cách chậm rãi, nhưng bỗng đột ngột dừng lại khi đi qua cửa phòng của Bologo.

Ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào cánh cửa không chút do dự.

Đây là một cảnh đáng sợ, Saizon đã đóng vai một con chó rất nhiều năm, hắn bắt chước tư thế của con chó y như đúc, nhưng hiện giờ trong thần thái của một con chó bỗng lóe lên ý chí của nhân loại, hai thứ đó giao thoa, tách rời, méo mó không chịu nổi.

Như thể Saizon đang nhìn xuyên qua cánh cửa và nhìn Bologo đang ngủ trong đó.

Hắn dừng trước cửa phòng một lúc lâu, trong bóng tối có một loại tà dị nào đó đang được thai nghén, ngay khi nó sắp trỗi dậy...

Chẳng có chuyện gì xảy ra.

Saizon đánh hơi xung quanh cánh cửa, sau đó nhấc chân lên, chuẩn bị xả bớt áp lực trong bàng quang.

"Saizon!"

Tiếng gầm của Bode vang lên từ phía sau.

Trước khi Saizon mở cửa xả lũ thì đã có một bộ xương lấy đà phi đến, bay lên không trung, động tác lưu loát uyển chuyển, vô cùng chuẩn mực.

Ngay sau một tiếng sủa thảm thiết, Bode lướt tới, đạp Saizon ngã xuống đất bằng một pha xẻng trượt (*) thông thạo.

Đáng tiếc là pha xẻng trượt này của Bode vẫn còn hơi chậm, chất lỏng óng ánh màu vàng nhạt vẫn phun ra một cách mất kiểm soát, sau đó rơi ào ào xuống đất.

Thế giới như chậm lại trong mắt Bode, hắn thấy rõ quỹ đạo của chất lỏng này. Bode, giống như một thợ lặn, di chuyển cơ thể hết mức có thể trong không gian và thời gian có hạn để tránh những chất lỏng này bao trùm.

Động tác rất đẹp, rất đỉnh cao... nhưng đáng tiếc vô dụng.

Bộ xương và con chó cùng nhau đi xa mấy mét, trông như một cây lau nhà, vết nước kéo trên mặt đất, cuối cùng đập vào tường rồi mới chịu dừng lại.

Cả hai ngừng lại một lúc rồi mới từ từ đứng dậy, Bode im lặng, sau một khoảng thời gian ngắn để lấy bình tĩnh, hắn đấm đá vào người Saizon, chửi bới liên tục, cuối cùng thì nhấc cổ Saizon bằng một tay và lôi ra khỏi hành lang. .

"Ngươi làm chó mấy chục năm còn chưa học được xác định vị trí đi tiểu sao!"

Bod mắng, theo sau là mấy tiếng “Gâu gâu gâu” liên tục như để phản đối.

Bologo hiển nhiên là không để ý tới mấy chuyện này, hắn hiếm khi mới được thoải mái chìm vào giấc ngủ say trên giường.

Lần này, Bologo ngủ rất say, cả người như lấy lại sức. Khi tỉnh dậy, bên tai có tiếng ngáy, giống như tiếng máy kéo chạy bên cạnh, rồi Bologo cảm thấy ngực hơi nặng trĩu.

Mở mắt ra, thấy một đống màu đen đè lên ngực của mình.

Bologo lay nó, Weil tiếp tục phát ra rên rỉ và lăn xuống từ ngực Bologo. Nó ngủ rất say, nép mình ở một bên ngủ tiếp.

Mặc dù linh hồn bên trong Weil là của con người, nhưng đôi khi hành vi của nàng lại bị ảnh hưởng bởi thể xác và trở nên giống như một con mèo.

Bologo dụi mắt, nhìn đồng hồ, mặc dù chỉ ngủ được vài tiếng, những vài tiếng nghỉ ngơi này đã giúp Bologo cảm thấy rất dễ chịu hơn rất nhiều.

Hắn không đánh thức Weil, mặc dù hắn không biết tại sao nàng lại xuất hiện ở đây nhưng Bologo đã quá quen với mọi thứ bất thường trong câu lạc bộ kẻ bất tử.

Hắn không mấy ngạc nhiên trước những gì xảy ra ở cái nơi quỷ quái này.

Cất đi tài liệu về hồi quy thời gian đi, Bologo sửa sang lại quần áo và đẩy cửa bước ra ngoài.

Mình ngủ một giấc đến thẳng đêm, lúc này Sore chắc đã ra ngoài chơi, Bologo đoán hắn hiện đang múa cột trong một hộp đêm nào đó.

Thành thật mà nói, Bologo khó có thể liên tưởng Sore với lãnh chúa của tộc Bóng Đêm bí ẩn đó, và cũng rất khó để phát hiện ra cái tên này có mối thù hận gì từ quá khứ qua khuôn mặt tươi cười chết tiệt kia của Sore.

Bologo phải thầm cầu nguyện, rằng cho dù cũng là một kẻ bất tử, nhưng hy vọng rằng mình sẽ không trở thành giống như bộ dạng này của Sore trong tương lai.

Quán bar dường như vừa trải qua một đợt tổng vệ sinh, sàn nhà rất sạch sẽ, mặt bàn cũng được lau sạch, Bode dựa vào quầy bar nhìn bức tường đầy đồ uống với vẻ mặt hơi u sầu.

Bologo nhớ lại câu chuyện của Bode, hắn đã đạt được sự bất tử, nhưng lại bị mất tất cả các giác quan, thứ rượu mà hắn đã từng yêu thích không khác gì mấy so với nước lọc, thậm chí hắncòn nói rằng không thể cảm nhận được mùi vị của nước lọc.

“Dọn dẹp sạch sẽ quá.” Bologo cảm thán.

“Chủ yếu là do tên khốn Saizon đó.” Bode mắng chửi Saizon.

"Là sao?"

"Không có chuyện gì, hắn lại đi tiểu trong nhà. Ta đánh hắn, hắn vừa ăn đòn vừa kêu ầm ĩ và đi tiểu khắp nơi."

Gương mặt của Bologo trở nên xấu hổ, đúng vậy, thật khó để liên tưởng đám tâm thần này với những Kẻ bất tử cao quý và cổ xưa, đặc biệt là Saizon.

Là một tồn tại có nhiều thâm niên hơn cả Sore, cái tên này đã sống quá lâu, chẳng thèm quan tâm đến bất cứ điều gì, hoàn toàn buông thả bản thân a.

Không biết liệu Sore có trở nên giống như Saizon trong vài trăm năm nữa hay không.

Bologo thử tưởng tượng ra cảnh tượng đó, một bộ xương vừa đuổi theo một con chó vừa đánh, con chó thì vừa la hét vừa phun ra khắp nơi...

Trời ạ, cứu mạng!

“Vậy… Saizon đâu? Hắn không cần tắm rửa a?” Bologo ngập ngừng hỏi.

" Hắn? Ta đã đuổi hắn ra ngoài. Giờ chắc đang lang thang ở đâu đó."

Bode tỏ vẻ không quan tâm, "Đừng lo lắng, tuy rằng là một con chó, nhưng cũng là một con chó không thể bị chết".

Không, không phải Bologo lo lắng về sự an toàn của Saizon, mà thay vào đó hắn đang lo lắng về an ninh của Opus. Không có gì ngạc nhiên khi nhắc đến Câu lạc bộ Kẻ bất tử thì mấy người trong Bộ phận Thực địa đều trông như vừa nhìn thấy cứt chó.

Một người học theo điệu bộ của một con chó và hung hăng trên đường phố, đây là sẽ lên báo chí a!

"A, tốt, tốt."

Bologo gật đầu, hiện tại hắn chỉ muốn rời khỏi cái nơi quỷ quái này, và nếu Saizon thật sự cắn ai đó, hy vọng đừng phái mình ra ngoài giải quyết loại chuyện này.

"Vậy... tạm biệt, Bode."