Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 279: Truyền thống tốt đẹp


Phía sau cửa sổ quan sát, những bóng dáng già nua im lìm, ngay cả tiếng thở nặng nhọc cũng biến mất, chỉ còn những thiết bị duy trì sự sống ấy thỉnh thoảng phát ra tiếng tích tích.

Sau khi được cứu giúp, tình trạng của những lão già này đã ổn định, ánh sáng của trí tuệ lóe lên dưới đôi mắt trũng sâu.

Trải qua một khoảng thời gian ngắn, tiếng hít thở mới quay trở lại, tiếng ho và tiếng khò khè không ngừng vang lên, phá vỡ sự im lặng.

Họ đã không còn quan tâm mấy đến thử thách Bộ Ba lần này nữa rồi, dù sao thì cũng đã có một trợ lý ghi lại mọi chuyện, sau đó họ chỉ cần đọc hồ sơ là xong.

Ánh mắt của tất cả đều tập trung vào ông lão áo trắng đứng đầu. Trong nhận thức của họ thì ông ta lẽ ra đã phải chết từ nhiều năm trước, nhưng hiện giờ lại xuất hiện sờ sờ ngay trước mắt.

Một số người đã nhận ra lý do tại sao. Khi nhìn vào cơ thể của già nua này, mặc dù ông ta đang khoác trên người một chiếc áo choàng trắng, nhưng thịt và máu dưới đó đã sớm không còn nữa.

Để kéo dài tuổi thọ của ông lão, hầu hết các cơ quan nội tạng của ông ta đã được thay thế bằng các thiết bị nhân tạo từ nhiều năm trước. Máu chảy trong cơ thể ấy không còn là máu bình thường nữa mà là một thứ dung dịch giả kim nào đó lâu lâu lại phải lọc một lần.

Nhưng đây không phải là lý do tại sao ông ta lại có thể sống đến tận bây giờ, điều thực sự khiến ông ta tồn tại qua những năm tháng dài đằng đẵng và vẫn kéo dài cho đến tận ngày nay chính là cấp bậc cao quý kia.

Cơ thể bước vào quá trình Aether hóa, thoát khỏi gông cùm của bản chất phàm trần, nhờ sức sống mãnh liệt đi kèm với Năng lượng bí mật của chính bản thân, ông ta đã trụ vững trong dòng chảy của năm tháng.

"Lão... sư phụ?"

Một lão già ngồi bên vô cùng cao hứng nên muốn nói gì đó với ông lão áo trắng.

"Câm miệng."

Ông lão mặc áo choàng trắng nghiêm nghị ngắt lời, vẻ mặt lão già kia đờ ra. Sống lâu như vậy, ông ta cũng đã trở thành lão già, nhưng hiện giờ trên mặt lại lộ vẻ tủi thân.

Những người khác cũng rất biết ý mà giữ im lặng, đồng thời suy nghĩ xem tại sao ông lão mặc áo choàng trắng lại xuất hiện vào đúng lúc này.

Đầu tiên là kinh ngạc, bởi theo hồ sơ chính thức thì ông ta đã chết cách đây hơn bốn mươi năm, nhưng giờ lại sống sờ sờ ra trước mắt. Tiếp theo là chấn động, dựa trên những gì mà mấy lão già này biết về ông ta thì có thể nói ông ta đã đập tan xiềng xích của tuổi thọ với số tuổi sắp hơn hai trăm.

Ai cũng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng dưới uy thế của ông lão áo trắng, những bậc thầy giả kim này lại giống như một đám học trò trẻ tuổi, không ai dám lên tiếng.

Yas đứng ở phía sau cũng khiếp sợ khi đoán ra được thân phận của ông lão áo trắng dựa trên phản ứng của mấy lão già này.

Không chỉ sốc bởi thân phận của ông lão áo trắng mà còn sốc hơn bởi ông ta vẫn còn sống và thậm chí còn đột ngột xuất hiện ở đây.

Không có bất kỳ báo cáo nào trước, cũng không có bất kỳ thông báo nào, cứ thế mà đến thẳng đây.

Cảm giác này như thể ngươi đang làm việc bình thường thì đột nhiên Cục trưởng Cục Trật tự đến thăm ngươi với bữa sáng trên tay và hỏi xem gần đây công việc của ngươi có suôn sẻ hay không, có cần tăng lương hay không.

Yas nuốt nước miếng, dạo gần đây bị cái gì vậy, ngày càng có nhiều chuyện quái quỷ xảy ra.

Ông lão mặc áo choàng trắng không quan tâm đến suy nghĩ của những người xung quanh mà chỉ tập trung vào Bologo bên dưới. Khuôn mặt già nua và đáng sợ dịu đi một chút khi nhìn thấy Bologo, như thể ông ta vừa được gặp một người bạn cũ đã nhiều năm rồi không thấy... mặc dù Bologo không biết ông ta là ai.

"Thoáng cái đã trôi qua nhanh như vậy? Ngay cả hắn còn được thả ra và trở thành thành viên của chúng ta."

Ông lão mặc áo choàng trắng thì thầm. Tuy nói như vậy nhưng có vẻ ông ta không ngạc nhiên với hiện trạng của Bologo, như thể tất cả những điều này đã được định sẵn từ nhiều năm trước.

Ông ta chỉ khẽ thở dài.

"Ngươi vẫn còn làm à, Albert?"

Nhẹ nhàng lắc đầu, ông lão áo trắng quay sang nhìn một người khác, một lão già đang co ro trên mặt đất, ôm đầu khóc.

"Nàng là ai?"

"Bailey Leta, học trò của Taida, Bộ trưởng hiện tại của Lõi lò thăng hoa", một người bên cạnh nói, "Có thể coi là... học trò của học trò của ngài?"

Ông lão mặc áo choàng trắng liếc mắt nhìn người học trò bên cạnh. Hắn cũng đã trở thành lão già giống mình, đầu cũng đã hói sạch, không khỏi thở dài, "Không ngờ ngươi vẫn chưa chết... Morgan".

"Hắc hắc, sư phụ, ngài còn chưa chết, sao ta có thể đi trước a."

Morgan vốn điềm tĩnh và kiệm lời trong mắt người khác đã không còn, vừa mở miệng đã trêu chọc sư phụ của mình.

"Taida... Taida Yazdet?"

Ông lão áo choàng trắng nhớ lại những cái tên này, tuy không còn xuất hiện trước mặt người đời nhưng ông ta vẫn biết một ít về tình hình dạo gần đây của Cục Trật tự.

Ngay sau đó thông tin liên quan xuất hiện trong đầu ông ta, tuy đã già, nhưng đầu óc vẫn còn minh mẫn.

Nhớ lại những tài liệu tối mật đó, ánh mắt ông ta dần trở nên sắc bén, sau đó hỏi: "Người phụ trách Ngôi đền Học Giả bây giờ là ai?"

"Ta đã phụ trách kể từ sau ‘cái chết’ của ngài", Morgan nói.

Ông lão mặc áo choàng trắng liếc Morgan, sau đó chống gậy đứng dậy và nhìn những lão già khác.

Nói là lão già, nhưng trong mắt ông ta thì cả đám chẳng khác nào thanh niên, đầu năm nay ngoại trừ kẻ bất tử thì có rất ít người sống lâu hơn ông lão áo trắng này.

"Vậy sao... Hiện giờ ta sẽ phụ trách Ngôi đền Học Giả, còn ngươi sẽ là trợ lý của ta."

Giọng điệu của ông lão mặc áo choàng trắng chắc nịch.

Morgan sửng sốt trong giây lát, sau đó thì nhận ra có điều gì đó không ổn. Lão già này trèo ra khỏi ván quan tài không phải để đến thăm đệ tử mà là để giành quyền với mình.

“Sư phụ, ngài biết rằng ta luôn kính trọng ngài, nhưng những chuyện như này cần phải có văn kiện thông báo từ Phòng ra quyết định a.” Morgan nhướng mày.

Ông lão mặc áo choàng trắng lẳng lặng nhìn Morgan.

Dù cảm thấy ớn lạnh trong lòng nhưng Morgan vẫn dũng cảm nói: "Sư phụ, ngài cũng là một người có thâm niên trong Cục Trật tự, nên hẳn phải biết quy định là điều quan trọng nhất".

Nghe vậy, vẻ mặt đáng sợ của ông lão mặc áo choàng trắng giãn ra, sau đó vươn tay vỗ vào vai Morgan.

"Học trò ngoan, sau nhiều năm như vậy ngươi vẫn không thay đổi chút nào."

"Sư phụ cũng thế, vẫn mạnh mẽ như cũ a."

Cả hai cùng mỉm cười. Nếu Bologo ở đây và nhìn thấy chuyện này thì chắc chắn sẽ thở dài, cảm khái vì đã hiểu lầm.

Vốn tưởng hành vi khi sư diệt tổ này chỉ giới hạn ở Taida và Bailey, nhưng bây giờ thì có vẻ như đây là một truyền thống tốt đẹp của Lõi lò thăng hoa thì đúng hơn.

Nụ cười trên mặt ông lão mặc áo choàng trắng biến mất, ông ta lớn tiếng nói: "Hiện tại ta là người phụ trách Ngôi đền Học Giả, ai phản đối?"

Tất cả đều giữ im lặng, thầm đồng ý với câu nói này của ông lão áo trắng.

Nguyên nhân chính là không thể phản đối a, về thành tựu giả kim thuật ông lão áo trắng có thể đè bẹp tất cả mọi người ở đây. Về thâm niên? Là Bộ trưởng đầu tiên của Lõi lò thăng hoa, ông ta cũng thừa sức đè bẹp tất cả. Còn về sức mạnh?

Chuyện này càng không thể so sánh được. Là một Vinh Quang Giả, ông ta có thể dễ dàng nghiền nát những lão già này trên phương diện vật lý, sau khi nghiền nát thì có thể tái tổ chức lại một lần nữa, rồi lại nghiền nát thêm vài lần.

“Còn gì muốn nói nữa không?” Ông ta nhìn Morgan.

Morgan suy nghĩ trong vài giây, sau đó nở một nụ cười tâng bốc trên khuôn mặt già nua.

"Sư phụ, đừng dùng nạng, ta sẽ đẩy xe lăn giúp ngài!"

...

Không có bất ngờ nào trong nghi thức thử thách Bộ Ba này, nhưng nếu ép phải nói có thì chỉ Bailey có.

"Bologo, ngươi thật vô ơn!"

Trong phòng y tế, Bailey đang cầm một túi nước đá chườm lên chỗ trán đỏ bừng.

Nàng chỉ muốn quan sát trạng thái của Bologo, ai ngờ cái tên này lại bật thẳng dậy và đập Bailey một cái đau điếng.

Không hổ là chuyên gia, chỉ là cú húc đầu trông vô tình mà cũng mạnh đến nỗi giờ Bailey vẫn thấy dư ảnh khi nhìn mọi thứ.

Biểu cảm của Bologo có chút phức tạp, hắn ngoan ngoãn ngồi một bên không nói lời nào.

"Suýt nữa đã giết một bộ trưởng", Bailey nói kháy, "Đây có đúng là Bologo Lazarus không? Dễ dàng làm được điều mà ngay cả Thanh kiếm bí mật của Đức Vua cũng không thể làm được".

Khóe miệng của Bologo khẽ co giật. Hắn rất muốn nói điều gì đó nhưng cũng hiểu rằng một khi đáp lại lời của Bailey thì đó sẽ là bắt đầu cho một cuộc nói chuyện nhược trí, và rồi sẽ kết thúc ở một mức giá nào đó.

Hắn đã quá quen với điều này, Bailey rất thích lừa mình như vậy.

“Khụ khụ… Rất xin lỗi.” Cuối cùng Bologo vẫn không nhịn được mà lên tiếng.

Hai mắt Bailey sáng lên, khi nàng chuẩn bị tấn công Bologo thì hắn đã tranh nói trước: "Ta đã thấy một thứ gì đó rất kỳ quái".

"Trong nghi thức, ta đã thấy rất nhiều ảo giác. Ta biết chuyện này rất bình thường, nhưng dường như ta đã gặp phải thứ mà ngươi gọi là 'lạc lối'."

Bologo nói hết nghi ngờ trong lòng ra, không cho Bailey cơ hội xen ngang vào.

"Ta nhìn thấy một cơn bão chói lòa, như thể... nó có thể kéo linh hồn của ta ra ngoài."

Những lời hoa ngôn xảo ngữ Bailey sắp nói ra đã bị câu hỏi của Bologo chặn lại trong cổ họng. Gương mặt của nàng đờ ra, rồi bất giác nghĩ về những chuyện này mà quên mất mình vừa mới định làm gì.

Bologo thở phào nhẹ nhõm, khi nhắc đến chuyện chuyên môn, Bailey sẽ trở nên chuyên nghiệp, bước vào trạng thái nghiêm túc, kết thúc cuộc đối thoại thiểu năng.

"Lạc lối? Ta không chắc về điều đó", Bailey nói.

“Tại sao không thể chắc chắn?” Bologo không hiểu.

"Theo nghĩa đen", Bailey dang hai tay, "Lạc lối chính là lạc lối. Nếu bị lạc mà còn có thể quay lại thì không thể gọi là bị lạc".