Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 284: Thả lỏng bản thân


Bailey Leta có nhiều danh hiệu, một nhà giả kim tài năng, một mụ phù thủy có vấn đề về thần kinh, một người học trò khi sư diệt tổ, Bộ trưởng đương nhiệm của Lõi lò thăng hoa... Dù phức tạp đến đâu thì Bailey vẫn có một thân phận nắm quyền chủ đạo tuyệt đối.

Học giả.

Một học giả có lòng tò mò mãnh liệt về mọi kiến thức trên thế giới này.

Như những nhà thám hiểm muốn trèo lên đỉnh khi nhìn thấy núi, hay muốn lặn xuống đáy khi gặp biển sâu, các học giả cũng vậy, mong muốn giải đáp tất cả những bí ẩn và biết mọi kiến thức bị chôn vùi.

Kiến thức của Bailey rất uyên bác, nói chung có rất ít thứ có thể khơi dậy sự tò mò của nàng, mà những câu đố có thể khơi dậy sự tò mò của nàng đều là những thứ nàng không thể trả lời ngay bây giờ, chẳng hạn như Bologo.

Hiện tại, một câu đố mới tinh đã xuất hiện, nàng giấu ở ngay cạnh mình, thế mà mình lại không hề nhận ra.

"Bảo bối, tiểu sư muội, để sư tỷ hướng dẫn, chỉ dẫn cho ngươi."

Bailey quấn chặt lấy cơ thể Amy như một con bạch tuộc, Amy cố gắng chống cự nhưng nàng đột nhiên phát hiện ra sức của Bailey thế mà lại khỏe đến mức khiến nàng không thể thoát ra.

"Đừng mơ, sư tỷ ta đây ít nhiều gì cũng suýt được vào Bộ phận Thực địa a."

Bailey thực hiện một pha thòng lọng cực kỳ tiêu chuẩn và ép thẳng Amy vào góc khuất.

Bologo vung tay lên, hắn cảm thấy đã đến lúc phải ngăn Bailey lại, đúng lúc này Bailey lại nói.

"Sư muội, ngươi không muốn Bologo không có vũ khí giả kim mới để dùng đúng không?"

Động tác giơ tay bị đình trệ, Bologo như hóa đá tại chỗ, hắn vẫn nhớ mục đích của mình khi đến tìm Bailey.

Nếu là Palmer thì tên khốn này nhất định sẽ phản bội người anh em của mình để trục lợi, nhưng Bologo thì khác, đối với người bạn bè vào sinh ra tử, hắn sẽ không từ bỏ Amy như thế.

"Được rồi, kiềm chế bản thân lại đi!"

Bologo chiêu mộ chất lỏng vảy rắn, rồi bàn tay bạc xuất hiện tóm lấy Bailey và nhấc nàng lên cao.

Là một nhà giả kim, dù Bailey có hung tợn như thế nào khi cầm búa sắt thì vẫn có có hơi đuối khi chạm trán với các nhân viên Thực địa. Nàng vùng vằng một cách không cam lòng nhưng cuối cùng vẫn bị bàn tay bạc tách ra.

Hiệu quả khống chế Năng lượng bí mật của Bologo ngày càng chuẩn xác, chất lỏng vảy rắn y hệt một cánh tay nối dài, nhét Bailey trở lại ghế đồng thời đỡ Amy đứng dậy.

Sau khi cởi áo khoác đưa cho Amy, Bologo bất đắc dĩ quay lại nhìn Bailey, nàng tỏ vẻ vô cùng háo hức muốn thử, như thể chỉ cần Bologo hơi thả lỏng là nàng sẽ lại nhảy bổ vào Amy.

“Chú ý đến hình ảnh của mình có được không? Thưa ngài Bộ trưởng.” Bologo cố tình nhấn nhá giọng điệu của mình.

"Ta đang nâng cao tình cảm với sư muội của mình, ngươi quan tâm làm gì?"

Bailey không thèm quan tâm đến cái gọi là hình ảnh.

Bologo không nói nên lời, hắn không biết phải làm thế nào để đe dọa Bailey khiến nàng thành thật hơn.

"Ngươi không muốn Amy trông như một cái lon thiếc như này cả đời chứ?" Bailey đe dọa ngược lại Bologo, sau đó híp mắt nhìn hai người, "Ngươi nghĩ sao? Tiểu sư muội?"

Quầng sáng qua lại trong mắt ngưng đọng, Amy biết rằng mình không thể tránh khỏi khó khăn này nên nhỏ giọng nói, "Ta... ta không phản đối".

“Ngươi chắc chứ Amy?” Bologo hỏi.

Một khi Amy rơi vào tay Bailey thì chẳng khác gì cừu chui vào miệng cọp, với sự điên cuồng của Bailey thì chưa biết chừng còn có thể tạo thành một bóng ma tâm lý không thể xóa nhòa đối với Amy.

"Ta... ta có thể."

Amy mới lấy lại được quyền kiểm soát cơ thể không bao lâu nên phải mất một thời gian mới quen, giọng nàng hơi khàn, dáng đứng run run, bước đi không vững.

Chừng nào vẫn còn ở trong Lõi lò thăng hoa thì chừng đó vẫn chưa thể thoát khỏi nanh vuốt của Bailey. Thay vì e ngại và lo sợ thì chẳng bằng dứt khoát đối mặt với nỗi sợ hãi.

“Ngươi muốn làm gì? Sư tỷ?” Amy lấy hết can đảm.

"Yo!"

Thấy thế Bailey ngày càng trở nên phấn khích, Bologo nuốt nước bọt, tự hỏi liệu có thể báo cáo tác phong làm việc sai trái này của Bailey hay không.

Bologo cứ tưởng rằng dáng vẻ giống một mụ phù thủy thường ngày của Bailey đã là giới hạn, nhưng khi đã quen với Bailey thì người phụ nữ điên rồ này không những không hề kiềm chế bản thân mà càng ngày càng mãnh liệt.

Bây giờ nhìn lại thì dường như dáng vẻ điên cuồng mọi khi của Bailey đã là kiềm chế, còn đến lúc không có ai xung quanh như hiện tại nàng mới thực sự buông thả bản thân.

"Hiển nhiên là ngươi biết ta muốn cái gì đúng không?"

Bailey cao hơn Amy một cái đầu. Nàng bước tới từ phía sau rồi ôm lấy Amy và xoa mạnh vào mặt, nhưng đáng tiếc nó không được phủ một lớp gel nên sờ vào kim loại cảm giác không thoải mái cho lắm.

"Hiện giờ sư phụ đã biến mất với xưởng giả kim, ngươi có thể coi là đã vô gia cư, chỉ có người sư tỷ này mới có thể chứa chấp ngươi."

Bologo cảm thấy Bailey rất thích hợp làm tội phạm với Palmer nhờ khả năng ép buộc và dụ dỗ cực kỳ lưu loát.

Gia hỏa này đều học được thứ gì a, thật sự là sư môn bất hạnh a.

"Sư phụ... mất tích?"

Amy lẩm bẩm, quầng sáng trong mắt nàng đảo qua đảo lại chóng vánh như muốn xin sự giúp đỡ của Bologo.

Trái tim Bologo chùng xuống, quả nhiên vẫn đến giai đoạn này, hắn giải thích.

"Nhà ảo tưởng... cũng chính là Taida, ngươi còn nhớ không? Ông ta đã đuổi theo chúng ta bằng mọi cách vì Trái tim bất diệt."

Bologo cười gượng, việc hắn và Amy rơi vào Vùng đất bị bỏ rơi có thể nói gián tiếp là do Taida. Lão già này thực sự điên rồ, ra tay không hề thương xót, lại còn mạnh đến mức chẳng giống một nhà giả kim chút nào.

"Taida đã giành được Trái tim bất diệt, sau đó thì biến mất với xưởng giả kim, miền ảo của tòa nhà đó có một khả năng dịch chuyển nhất định. Bây giờ Cục Trật tự đang tìm kiếm vị trí của nó."

Nhìn trên góc độ này thì Amy quả thực là người vô gia cư.

"Là vậy sao..."

Tâm trạng Amy chùng xuống. Nàng đã đoán được điều này từ rất lâu, nhưng khi sự việc xảy ra thì vẫn cảm thấy có chút gì đó mất mát.

"Tại sao sư phụ lại trở nên như vậy..." Amy tự nhủ.

"Đừng lo mấy chuyện đó, dù sao thì sẽ có Bộ phận Thực địa giải quyết mấy chuyện đó."

Bailey lại vui mừng trở lại, phá tan bầu không khí buồn bã. Không rõ Bailey làm vậy là có chủ đích hay chỉ đơn giản bởi vì nàng là một người vô cùng vô tư và chẳng thèm quan tâm đến nó.

Sờ vào cằm của Amy, lông mày của Bailey nhíu lại vì cảm giác lạnh như băng khi chạm vào, phải tìm cách lấy phủ lớp gel cho Amy trước.

Không được bao phủ bởi gel mô phỏng sinh học nên hình thể của Amy đã bé lại một phần so với trí nhớ, giờ nàng chẳng khác nào một bộ xương đang đợi Bailey lấp đầy bằng da thịt mềm mại.

Nhưng mà trước đó...

"Ngươi có hiểu ý ta không? Tiểu sư muội, Lõi lò thăng hoa không nuôi người ăn không ngồi rồi", mưu đồ của Bailey lộ rõ, "Ngươi hiểu ý của ta chứ?"

Amy siết chặt tay, cảm giác đau buồn và phẫn nộ cùng dâng lên trong lòng, cuối cùng nàng quay đầu lại nhìn Bailey.

"Được rồi... ta đồng ý, nhưng ngươi cần biết một chuyện, các giác quan của chúng ta sẽ được cộng hưởng với nhau, và cảm xúc cũng vậy."

` "Hả? Nghe có vẻ như không còn chút riêng tư nào khi ở trong trạng thái Cơ Thể Cộng Hưởng", Bailey nhìn Amy, rồi nhìn Bologo, "Đối với cả hai đều như vậy đúng không?"

"Chỉ có thể cảm nhận một cách mơ hồ, suy nghĩ của chúng ta vẫn tách biệt với nhau, không tệ đến mức đó." Bologo nói thêm.

"Ừm..."

Bailey suy tư trong vài giây sau đó nói lớn, "Vậy còn chờ gì nữa?"

Quả nhiên mình không thể trốn thoát.

Amy nhìn Bailey với ánh mắt phức tạp, nàng luôn cảm thấy bất lực trước người sư tỷ này. Dựa theo những gì mình biết về Bailey thì một khi nàng biết sức mạnh Cơ Thể Cộng Hưởng này thì nhất định sẽ yêu cầu thử nó, vì vậy nên Amy mới giữ bí mật cho đến tận bây giờ.

Nếu chỉ đơn giản là thử thì coi như xong, nhưng dựa trên kết quả của những lần tiếp xúc trước đây với Bailey thì chuyện này chắc chắn sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy.

"Đừng chống cự."

"Sao có thể, ngươi là tiểu sư muội của ta mà."

Dưới cái nhìn chăm chú của Bailey, cơ thể của Amy bắt đầu phát ra ánh sáng lung linh, nhưng Amy còn chưa kịp làm gì thì đã bị nàng ôm thẳng vào lòng.

Hai người không thể chồng lên nhau hoàn toàn, Bailey không chống cự, nhưng Amy thì có. Nàng nhìn Bailey như thể nhìn thấy một đống rác không thể phân loại nổi.

Trong sự bất lực của Amy, hình bóng của hai người vẫn chồng lên nhau từng chút một, cho đến khi Amy biến mất hoàn toàn và nhập vào Bailey.

Lúc này, hai mắt của Bailey cũng có một quầng sáng màu vàng, Aether chạy khắp toàn thân.

"Cảm giác rất tuyệt, ái lực với Aether tăng cao, tăng cường khả năng nhận thức và lượng Aether dự trữ..."

Bailey kiềm chế nụ cười của mình, rồi như một chuyên gia, nàng lập tức cảm nhận được năng lực của Cơ Thể Cộng Hưởng khi vừa tiếp xúc.

"Vậy ta có thể rời đi được không?"

Giọng của Amy vang lên trong đầu, ngoài Bologo thì đây là người thứ hai mà Amy ở trong trạng thái Cơ Thể Cộng Hưởng cùng, nàng cảm thấy rất kỳ quái và chỉ muốn rời khỏi nó càng nhanh càng tốt.

"Đừng vội, ta còn chưa thử xong", Bailey nhếch mép nói, "Chúng ta còn có thể mơ hồ cảm nhận cảm xúc của nhau phải không?"

"Đúng thế."

"Nghe rất thú vị."

Bailey ngồi lại lên ghế làm việc và nhấc chân lên, nàng im lặng không nói lời nào.

Bologo không hiểu Bailey đang làm gì. Tuy nhiên, sau vài phút, Bailey dần không thể kiểm soát biểu cảm của mình, một cơn bão đang bùng lên trong ngay chính tâm trí nàng.

Amy hoàn toàn không biết mình đã sa vào bẫy, sau vài phút, một ánh sáng chói lòa lóe lên, Amy xấu hổ bò ra khỏi người Bailey, kèm theo từng tràng than thở.

“Ngươi đang nghĩ cái quái gì vậy!” Amy lớn tiếng lên án.

Ngay cả khi phải đối mặt với Cái ác cùng Bologo, Amy cũng không bối rối đến mức vậy, có thể nói trong đầu của Bailey quả thực toàn là những thứ kỳ dị, kinh tởm.

Quầng sáng trong mắt không ngừng nhấp nháy rồi biến mất, còn Aether thì trào dâng, như thể hơi nước nóng sẽ tràn ra ngay trong giây tới.

"À hắc hắc."

Bailey không trả lời mà chỉ tiếp tục tạo ra những tiếng cười kỳ dị với Amy, trông nàng hưng phấn như một con khỉ vừa mới tìm thấy một món đồ chơi mới.