Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 289: Ba-dee-ya (*)


"Đừng khóc, Palmer, đây cũng chỉ là lẽ thường tình, đúng không?"

Trước khi Bologo và Amy đến, Sore và Palmer đã uống rượu trước, Palmer trông vô cùng bi phẫn, còn Sore thì không ngừng khuyên bảo hắn.

"Không, ta không khóc, chỉ là do rượu, ta chỉ... ta chỉ không ngờ rằng mình sẽ bị một con rối giả kim cướp hết tất cả."

Lúc nói gần xong, giọng của Palmer đã sụt sùi, thậm chí khiến cả cơ thể cũng không ngừng run rẩy.

Palmer có thể hiểu cho Bologo vì bị thu hút bởi Amy, suy cho cùng thì cộng sự của hắn cũng là một kẻ quái dị, mà những gì mà một kẻ quái dị có thể làm không mấy ngạc nhiên cho lắm, nhưng điều mà Palmer không bao giờ ngờ tới là giờ đến cả Sore cũng bị chinh phục.

Nhìn lên biểu ngữ chào mừng, quả thực nó không khác gì nỗi sỉ nhục đối với Palmer.

Mình chỉ mới ở Viện điều dưỡng Biên Giới có mấy ngày, tại sao vừa mới về mọi chuyện đã thay đổi đến mức này?

"Sore, có chuyện gì với tên nhà ngươi a!"

Sự tức giận dâng lên trong lòng Palmer, nhưng mới lên được đến nửa chừng đã tụt xuống, chưa nói đến những thứ mình đang uống là tài sản riêng của Sore, mà ngay cả câu lạc bộ Kẻ bất tử này cũng là địa bàn của hắn.

Quan trọng nhất là dù sao Sore cũng là lãnh chúa của tộc Bóng Đêm, có trời mới biết cái tên này mạnh đến cỡ nào, mình chỉ là một Người thăng hoa giai đoạn một, sao có thể đánh bại hắn cơ chứ? Ngay cả so về tửu lượng thì cũng không thể đánh bại được lão già nát rượu này.

Palmer càng nghĩ càng khổ sở, sau đó thì lồng ngực phập phồng, ôm chặt lấy tim ngã thẳng xuống dưới.

"Này! Muốn chết thì đừng có chết ở đây!" Sore tát vào mặt Palmer, "Đây là Câu lạc bộ Kẻ bất tử, ‘Kẻ bất tử’ có hiểu hay không!"

Palmer nhận hai phát tát, nhưng sau khi nghe thấy câu đùa dở khóc dở cười của Sore thì lại bật cười không ngớt.

Weil nhìn Palmer vừa khóc vừa cười, "Cái tên này điên rồi sao?"

“Cũng có thể đơn giản là do đầu óc không được tốt cho lắm.” Bode bên cạnh bình luận.

Nhân vật chính còn chưa xuất hiện Palmer đã tự uống say, hắn vốn định trở lại Cục Trật tự và uống một trận không say không về với Sore, nhưng cuối cùng thì mọi việc lại kết thúc như thế này.

Trong tim Palmer chua xót, nằm nhoài trên quầy bar, một lúc sau thì tiếng ngáy bắt đầu vang lên.

"Hai người thật sự rất hợp nhau", Weil nhảy lên quầy bar, mắt mèo đảo qua đảo lại giữa Sore và Palmer, "Đã lâu rồi không thấy ngươi uống với người khác vui đến như vậy".

"Hả? Ngươi không thấy cái tên này rất thú vị sao?"

Sore lấy ra một chiếc Polaroid (máy chụp ảnh lấy ngay), nhảy lên quầy bar, ngồi xổm và giơ ngón tay cái lên với Palmer bên cạnh.

Màn trập nhấp nháy, sau đó một bức ảnh phọt ra ngoài. Sore lắc lắc nó, trông có vẻ khá đẹp, rồi găm thẳng vào tường.

"Ta sống lâu như vậy mà chưa bao giờ thấy một người nào như Palmer", Sore dựa vào Palmer, "Cái tên này sống... rất thuần túy".

"Thuần túy?"

Weil bước đến đến bên Palmer, gương mặt của tên này ướt sũng như sắp chết chìm trong men rượu, nhìn kiểu gì thì cũng thấy có tý gì liên quan đến hai chữ thuần túy.

"Ừm, đừng nói là kẻ bất tử, đối với một người bình thường, ngươi nghĩ điều gì có thể khiến người ta hạnh phúc?" Sore suy nghĩ một lúc, "Đó hẳn là một việc rất phức tạp, nhưng đối với Palmer, uống một chút rượu hay được nghỉ vài ngày làm là hắn đã vui sướng lắm rồi".

"Hạnh phúc của cái tên này quá rẻ, thậm chí là phiền não", nói đến đây, Sore không thể nhịn được cười, chỉ vào tấm biểu ngữ phía trên, "Hắn thế mà lại buồn phiền vì việc này, trời ơi".

“Thực ra thì nó giống với chậm phát triển trí tuệ hơn là thuần túy.” Weil nhận xét.

Sore nhớ lại quá khứ của Weil nên tò mò hỏi: "Weil, nếu là ngươi hồi đó, ngươi sẽ quyến rũ Palmer như thế nào".

Rất ít người biết về quá khứ của Weil, Sore tình cờ là một trong số đó, ma nữ quyến rũ này đã từng bỡn cợt rất nhiều người đàn ông trong tiếng vỗ tay và quyền lực.

“Ta không quyến rũ những kẻ thiểu năng.” Weil đáp thẳng thừng.

"Palmer, ngươi thật tuyệt vời!"

Sore vỗ mạnh vào lưng Palmer, nhưng Palmer đã say mèm nên chỉ có thể phát ra tiếng ậm ừ.

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa, Sore quay đầu lại hét lớn với Bode, "Bọn họ đến rồi!"

Bode gật đầu, tất cả đã từng có trải qua vô số huy hoàng hay bi thảm, nhưng kể từ ngày bước chân vào Câu lạc bộ Kẻ bất tử, mọi chuyện chỉ còn là quá khứ, giờ họ chỉ là những hội viên bình thường, uống rượu vui đùa, chờ đợi ngày mà dấu chấm hết của số phận đến.

Cửa mở, khách bước vào bên trong, pháo hoa được kéo ra, ruy băng rơi xuống phủ đầy quần áo, bóng bay được đẩy sang một bên, băng rôn chào mừng treo cao.

Máy than Vinyl bắt đầu hoạt động, cánh tay robot ấn vào đĩa hát rồi từ từ quay, bài hát vang lên.

“Khiêu vũ vào tháng chín ~ giấc mơ vàng là những ngày nắng chói ~”

Đây là một trong những bài hát yêu thích của Sore.

“Ba-dee-ya ~ Ba-dee-ya ~”

Ngay lập tức, ánh đèn trong quán mờ đi, những quả cầu đủ màu sắc quay không ngừng trên đầu. Hòa cùng điệu nhạc dance sôi động, Sore khéo léo nhảy ra từ phía sau quầy bar.

Cái tên này tuy trông vô cùng cường tráng nhưng di chuyển lại vô cùng linh hoạt, một tay nắm vào ống thép, cả người đã lắc lư trong không trung.

Sau khi duyên dáng xoay vài vòng, Sore thuần thục cởi áo ra, đồng thời ném vào vị khách mới đến, Bologo đứng ở ngay cửa, mặt lạnh tanh.

Sau khi xoay thêm vài vòng trên ống thép, Sore lại nhảy lên không trung, giẫm lên ghế, sau vài bước vọt đã bế được Weil.

Thế mà lần này Weil lại không phản kháng, bị Weil ném cho Bode như ném bóng, Bode giơ tay đỡ lấy Weil, sau đó đổi tay ném về phía Bologo.

Sau vài đường chuyền đẹp mắt, Bologo đã đỡ được Weil, nó nép vào ngực mình, phát ra tiếng gừ gừ nghe vô cùng thoải mái.

Lúc này Sore đã nhảy khỏi quầy bar, tiếp đất cực ngầu, sau đó thực hiện một động tác cường điệu. Bode cũng lao tới ngay lúc này, đứng sau Serey và giơ hai tay lên cao.

Đây vẫn chưa phải là kết thúc, Saizon bò nhanh trên mặt đất, làm một động tác xẻng trượt lao xuống ngay dưới người Sore, sau đó đèn lóe sáng.

Giống như cách một ban nhạc xuất hiện, Sore và những người khác đã phải tập luyện cả buổi sáng mới có thể trở nên điêu luyện như thế.

"Hoan nghênh!"

"Bạn mới!"

"Gâu gâu gâu!"

Quả nhiên... Bologo ôm trán, mình không nên đặt nhiều kỳ vọng vào đám người này.

Sau khi màn biểu diễn chào mừng kết thúc, Sore xé biểu ngữ phía trên và đi thẳng về phía người phụ nữ bên cạnh Bologo.

Sore vốn tưởng rằng Amy sẽ trông không khác gì một cái lon thiếc, nhưng không ngờ đối phương lại rất giống người, thậm chí có thể nói là không khác gì nhiều lắm.

Dáng người yểu điệu, tóc được cột cao, ánh mắt có hơi đờ đẫn bởi màn trình diễn của Sore. Nàng còn chưa kịp nói gì thì đã bị Sore quấn tấm biểu ngữ quanh người.

"Chào mừng! Chào mừng!" Sore mặt mày hớn hở, "Ngươi hẳn là Amy!"

Chẳng trách Bologo lại không thèm để ý tới Palmer, Sore nghĩ thầm, sao Palmer có thể so được với một quý cô như thế này?

Giống như Bologo, nàng hẳn đã đến đây ngay sau khi tan làm, quần áo còn chưa kịp thay, vẫn mặc bộ đồng phục của Cục Trật tự, nhưng nó không thể che giấu nổi vẻ đẹp của nàng mà ngược lại còn được tôn lên thêm bởi cách ăn mặc bình thường này, đến cả Sore cũng phải công nhận rằng nàng thật xinh đẹp.

Xinh đẹp người mặc cái gì cũng xinh đẹp, chó đất xuyên cho dù tốt vẫn là chó đất.

"Ngươi... xin chào, ta là Amy."

Một giọng nói khác vang lên, chỉ sau đó Sore mới nhận ra rằng còn một người khác, nhưng nàng đã trốn sau Bologo đến tận bây giờ mới thò đầu ra ngoài.

"Ồ, ồ, ngươi mới là Amy."

Sore mỉm cười và định treo biểu ngữ lên người Amy, nhưng khi vừa tiến lên một bước thì hắn chợt nhận ra điều gì đó.

Nếu đây là Amy, vậy người vừa rồi là ai?

Sore ngoảnh đầu lại, và thấy rằng không giống như nhiều người bị sốc khi lần đầu tiên đến Câu lạc bộ Kẻ bất tử, đối phương mỉm cười và nhìn mọi người đang có mặt với vẻ đầy hứng thú sau một cú sốc ngắn.

Là cựu lãnh chúa của tộc Bóng Đêm, hiện là bartender của câu lạc bộ Kẻ bất tử, Sore, người đã sống không biết bao nhiêu năm thắng, khi bị ánh mắt này nhìn vào thế mà lại cảm thấy ngứa ran như bị kim châm.

"Đây là sư tỷ của Amy..." Bologo giới thiệu, nhưng lại bị Bailey chen ngang giữa chừng.

Bailey đưa tay về phía Sore, chẳng thèm quan tâm đến vẻ ngoài kỳ dị của Sore mà nói.

"Xin chào, Bailey Leta, vị trí là Bộ trưởng của Lõi lò thăng hoa."

Khung cảnh nhất thời rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng hát trong máy than Vinyl.

“Ba-dee-ya~ Ba-dee-ya~”

(*): Trong bài September của Earth, Wind and Fire