Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 302: Thảm họa siêu phàm


Lần thứ hai tua lại.

Mái vòm được nâng lên cao, ánh sáng dịu nhẹ từ trên chiếu xuống như vầng mặt trời chói chang trên bầu trời.

Rất ít người trong Cục trật tự có thể đến đây, nhưng tất cả những ai đặt chân đến đây đều sẽ có một ảo giác lầm tưởng nó là một nhà thờ nguy nga khi nhìn vào công trình kiến trúc này.

Trên mái vòm là vô số tác phẩm điêu khắc đứng, chúng trông như những thiên sứ giáng xuống trần gian tập hợp lại với nhau, bao quanh và hạ xuống mặt đất dọc theo những bức tường ở bốn phía.

Nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra rằng những tác phẩm điêu khắc này không phải là thiên sứ, tất cả đều trông giống như những con người bình thường, với gương mặt và thần thái khác nhau, cũng như độ tuổi và giới tính. Chúng giống một số tác phẩm điêu khắc dùng để tưởng niệm thì đúng hơn.

Điều kỳ lạ hơn nữa là những tác phẩm điêu khắc này được đặt lộn ngược trên mái vòm, đầu hướng xuống đất. Chúng nhiều như một biển cát, chiếm trọn toàn bộ mái vòm, trông cứ như thể vẫn còn đang tiếp tục kéo dài cho đến khi lan rộng khắp bầu trời.

Bên dưới mái vòm là một giếng sâu không thấy đáy, trên bề mặt mép ngoài của giếng sâu được dựng lên vô số đường ống truyền động khí nén. Các đường ống này trông như những mạch máu bằng thép, chạy song song với nhau dọc theo thành giếng xuống thẳng bóng tối phía dưới đáy giếng.

Ở đây không hề yên tĩnh, thay vào đó là những tiếng máy móc buồn tẻ vang lên liên tục. Đi kèm với đó là vô số bóng người bị trói chặt vào bức tường ẩn hiện trong bóng tối dưới mái vòm.

Chúng không phải là người mà chỉ có ngoại hình gần giống với con người, toàn bộ phần đầu đã biến mất khỏi phần miệng phía trên, và thay vào đó là lớp vỏ bảo vệ bằng kim loại hình bầu dục. Phần đuôi thì được nối với một dây cáp kéo dài đến tận bóng tối phía trên.

Những sinh vật kỳ lạ này trung thành thực hiện công việc của mình, làm việc chăm chỉ như một cái máy, chưa từng nghỉ ngơi và cũng sẽ không bao giờ nghỉ ngơi.

Có một sinh vật đang làm công việc trực tổng đài. Nó đặt micrô màu đỏ xuống, năm ngón tay đứt đoạn trên lòng bàn tay trần của nó gõ vào máy đánh chữ thay cho máy móc. Ngay sau đó một tờ giấy với mực mới được lấy ra.

Giấy được cuộn lại, sau đó nhét vào trong viên nang rồi đưa vào đường ống dẫn khí nén, dưới sức đẩy của áp suất không khí, viên nang lao vút đi trong đường ống và chuyển xuống giếng sâu.

Theo bóng tối ở rìa bên ngoài, vô số đường ống đan chéo vào nhau, ngoài ra còn có những bánh răng khổng lồ đang quay chậm. Chúng đan xen vào nhau, hệ thống phức tạp không ngừng chuyển động, như thể phía ngoài của tòa nhà này được bọc trong một cỗ máy khổng lồ nào đó.

Sau một lúc chờ đợi, giọng nói trung tính và lạnh lùng lại vang lên từ giếng sâu.

"Đã xác nhận danh tính, Bailey Leta."
"Xin cấp phép đã được chấp thuận."

"Người Không Thể Bị Lay Chuyển bắt đầu được kích hoạt."

"Chương trình đang thức tỉnh."

Thông báo lần lượt vang lên, nhưng không gây ra ảnh hưởng gì đến hiện trạng nơi đây. Những sinh vật quái dị đó vẫn tiếp tục làm việc chăm chỉ, nhận điện thoại, in tài liệu, ghép chúng lại với nhau và gửi xuống giếng sâu dưới đường ống khí nén như thể không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng vào một khoảnh khắc nào đó, tiếng chuông du dương đã khiến công việc bận rộn này ngừng lại trong một giây, tất cả lần lượt dừng công việc trong tay lại như thể đang chờ đợi một điều gì đó.

"Đã phát hiện sự kiện không theo thứ tự trên dòng thời gian."

Âm thanh phát ra từ giếng sâu.

"Chuẩn bị nhận cú sốc."

Phía bên ngoài, trong Thành phố của lời thề, Opus, một ánh sáng trắng chói lòa bùng lên từ Khe nứt lớn, hóa thành một cơn bão ánh sáng quét qua mọi đường phố và tòa nhà, rồi nhấn chìm tất cả mọi người vào trong đó.

Chỉ trong nháy mắt nó đã lan tới quận Lingna, rồi nhấn chìm cả Phòng Khai Hoang cao ngất, ánh sáng tinh khiết như hóa lỏng, biến thành một cơn sóng ầm ầm tràn vào trong Phòng Khai Hoang.

Sức mạnh của việc thiết lập lại trục thời gian bao phủ Sân trong của mê cung, sau khi thâm nhập sâu vào sân trong thì đến Trụ cột của mê cung, cuối cùng là vỗ vào khắp các bộ phận khác nhau.

Nhưng khi sắp chạm vào nơi này thì như ghềnh gặp đá ngầm, con sóng mạnh dễ dàng bị chia ra làm đôi.

Ảnh hưởng của thế giới bên ngoài vẫn tiếp tục cho đến khi Opus được che phủ hoàn toàn. Khi mở rộng đến giới hạn thì ánh sáng đột nhiên sụp đổ, quay ngược về nơi phát ra của nó.

Khi nó sụp đổ, thời gian bị đảo ngược, mọi thứ xoay chuyển nhanh chóng cho đến khi trở lại trạng thái ban đầu.

Lần tua lại thứ hai kết thúc.

Lần thứ ba bắt đầu.

Sự tĩnh lặng kéo dài trong vài giây, sau đó giọng nói trung lại vang lên.

"Cú sốc đã qua."

"Đại sảnh Lật Ngược bắt đầu tự kiểm tra."

Tất cả vẫn giữ im lặng, chỉ hơi ngẩng đầu lên như đang đợi thông báo tiếp theo.

"Tự kiểm tra kết thúc, không có bất thường nào trong trục thời gian độc lập."

Nghe xong âm thanh xác nhận, tất cả lại quay về trạng thái bận rộn, như thể những gì vừa gặp phải chỉ là dư chấn của một trận động đất không đáng bận tâm lắm. Những ngón tay máy móc gõ không ngừng, trong đại sảnh yên tĩnh chỉ còn âm thanh đơn điệu lặp đi lặp lại này.

Dưới giếng sâu, trong bóng tối tuyệt đối, vài âm thanh vang lên như thể đang trò chuyện với nhau.

"Chương trình đã thức tỉnh."

"Kiểm tra danh sách Người Không Thể Bị Lay Chuyển."

Danh sách đầy bụi được đưa lên, ánh mắt cổ xưa quét qua từng hàng tên.

"Đặt khoảng thời gian tìm kiếm... trong phạm vi sự kiện rối loạn trục thời gian..."

Một giọng khác thì thầm.

"Ước tính mức độ đe dọa của sự cố... Việc ước tính kết thúc, bắt đầu tìm kiếm các ứng viên phù hợp."

"Tìm kiếm kết thúc, lệnh đã được ban hành."

...

Người đàn ông đứng trước máy pha cà phê và pha cho mình một tách cà phê nóng. Trước kia thì việc này đều do trợ lý của hắn làm, nhưng do hắn thức dậy quá sớm vào mỗi ngày nên tách cà phê đầu tiên vào buổi sáng thường do hắn tự tay làm.

Đây là điều không cần bàn cãi, không thể yêu cầu trợ lý của mình phải dậy sớm chỉ vì vấn đề riêng của bản thân. Chuyện này người đàn ông hiểu khá rõ.

Sau khi thổi hơi nóng từ tách cà phê, người đàn ông chuẩn bị nhấp một ngụm và bắt đầu một ngày bận rộn của mình thì ánh đèn phía sau bỗng nhấp nháy.

Người đàn ông quay đầu lại với vẻ nghi ngờ, sau đó tốc độ nhấp nháy bắt đầu tăng dần. Sau mỗi lần nhấp nháy, nơi mà người đàn ông đang ở bắt đầu thay đổi một cách nhanh chóng.

Đầu tiên là máy pha cà phê ở góc, sau một lần nhấp nháy mình đã ở hành lang, tiếp theo là văn phòng, đại sảnh, rồi Lõi lò thăng hoa, Tổ Quạ...

Không phải là môi trường xung quanh đang thay đổi mà là vị trí của người đàn ông đang thay đổi theo từng lần nhấp nháy, cho đến lần nhấp nháy cuối cùng thì xung quanh hắn đã chìm vào bóng tối tuyệt đối, không còn chút ánh sáng nào.

Người đàn ông không hề hoảng sợ, sắc mặt vẫn bình tĩnh, thậm chí còn nhấp một ngụm cà phê.

"Trường hợp khẩn cấp số 09."

Người đàn ông không ngạc nhiên khi âm thanh đó lọt vào tai. Hắn rất quen với cơ chế hoạt động của con quái vật khổng lồ Cục Trật tự này. Những sinh vật bí ẩn ẩn mình trong 'Phòng Ra Quyết Định' này rất ít khi tiếp xúc trực tiếp với nhân viên, nhưng mỗi lần tiếp xúc trực tiếp đều kèm theo những sự việc cực kỳ quan trọng.

Hoặc là không nói gì một lời, hoặc là tuyên bố thảm họa.

Vì thế, người đàn ông luôn có một vài cảm xúc kỳ lạ với 'Phòng Ra Quyết Định'.

"Số hiệu 09?"

Người đàn ông nhanh chóng nhớ ra sự kiện tương ứng của nó: sự kiện rối loạn trục thời gian.

Là một tổ chức siêu phàm lớn nhất trong Đồng minh Rhine, Cục Trật tự đã phải đối mặt với vô số hiểm nguy ngay từ những ngày đầu thành lập. Trong số đó có quá nhiều vụ việc nguy hiểm đặc biệt đến nỗi khó có thể xử lý bằng các biện pháp thông thường.

Chẳng hạn như Vùng đất Mục Nát Vĩnh Cửu do giáo phái Tinh Hủ gây ra, hay bệnh dịch thối rữa do Giáo hội Chân Lý tạo nên…

Cục Trật tự đã phân loại và đánh số cho các sự kiện đặc biệt này, đồng thời chuẩn bị các biện pháp đối phó tương ứng để kích hoạt khi cần thiết.

Một ví dụ khác là sự kiện tua ngược thời gian đang gặp phải bây giờ.

Người đàn ông tự nhận mình là một người tràn đầy năng lượng, có thể làm việc từ sáng đến tối mà không cảm thấy mệt mỏi vào ngày hôm sau. Nhưng cũng như để an ủi tâm lý, hắn không thể không uống thêm vài ngụm cà phê để cố gắng khôi phục trạng thái tốt nhất.

Những trường hợp khẩn cấp này chỉ là tên chính thức trong Cục Trật tự, còn các nhân viên Thực Địa như người đàn ông này lại thích dùng một từ khác để gọi nó.

Thảm họa siêu phàm.

Nhớ lại lần xử lý thảm họa siêu phàm dạng này trước đó, dù là một người luôn bình tĩnh như người đàn ông này vẫn không khỏi khẽ run, phảng phất như nó vừa mới tái hiện lại ngay trước mắt.

"Tại sao ta lại là người duy nhất?"

Người đàn ông nhìn xung quanh, sau đó hắn mới nhận ra rằng chỉ có một mình mình nhận được thông báo. Chẳng lẽ chỉ có một mình mình đi xử lý nó?

Không có phản hồi, người đàn ông cũng không có gì không hài lòng. Đây chính là 'Phòng Ra Quyết Định', dù là mặt đối mặt thì cũng ít khi trả lời câu hỏi của ngươi, hơn nữa còn như một cái máy, liên tục ra những mệnh lệnh không thể nghi ngờ gì cho ngươi.

Tương tự, người đàn ông cũng hiểu một điều, chỉ thị của Phòng ra quyết định luôn tuyệt đối chính xác. Điều đó có nghĩa là nếu như chỉ kích hoạt một mình mình thì thảm họa siêu phàm này chỉ cần một người giải quyết là đủ.

Người đàn ông không cảm thấy nhẹ nhõm vì điều này, áp lực vẫn còn đè nặng trong lòng, dù sao thì đây cũng là một thảm họa siêu phàm, nếu xem nhẹ rất có thể sẽ dẫn đến một kết cục sai lầm.

Đột nhiên, một cơn đau rát xuất hiện ở mu bàn tay của người đàn ông. Dưới cơn đau dữ dội, hắn vẫn giữ vững chiếc cốc, sau đó thấy một biểu tượng xuất hiện trên mu bàn tay, mô tả cây gậy và thanh kiếm tượng trưng cho sức mạnh và quyền lực.

"Quyền hạn lâm thời đã được trao."

Lời còn chưa dứt thì một cơn đau nhói khác đã ập đến, một vòng tròn bao quanh bỗng bùng cháy bên ngoài biểu tượng cây gậy và thanh kiếm, nó chặn mọi thứ lại và từ chối sự can thiệp của bất kỳ ai.

"Quyền hạn Người Không Thể Bị Lay Chuyển đã được trao."

Người đàn ông nhìn biểu tượng quen thuộc trên mu bàn tay, trong lòng tràn đầy cảm xúc bồi hồi. Không ngờ rằng một ngày nào đó mình lại phải đối mặt với sự kiện rối loạn trục thời gian một lần nữa. Suy cho cùng thì không giống như những thảm họa siêu phàm khác, thảm họa siêu phàm dạng này quá hiếm, mà chỉ những thảm họa siêu phàm dạng này mới cần đến Người Không Thể Bị Lay Chuyển.

"Vận tải thiết giáp bất động."

Giọng nói trung tính và lạnh lùng đột nhiên bị bóp nghẹt, như thể một con quái vật nào đó vừa cắn một phát đứt cổ họng chủ nhân của giọng nói.

Sau tiếng động kỳ cục và nhớp nháp, một giọng nói khàn khàn quen thuộc vang lên.

"Lebius Lovisa."

Trái tim Lebius như thót lại, hắn biết ai đang nói chuyện với mình vào lúc này, tinh thần cũng bất giác trở nên căng thẳng.

Giọng nói thì thào bên tai.

"Ta nhìn thấy bóng dáng của ma quỷ và Cận vệ Lá Chắn..."

Lebius im lặng một lúc lâu, rồi lật mu bàn tay lên để biểu tượng cây gậy và thanh kiếm đập vào mắt.

"Ta đã hiểu." Hắn trả lời.

Còn chưa kịp nói xong thì bóng tối sụp đổ, sau vô số lần nhấp nháy, khi tầm nhìn xung quanh trở nên rõ ràng thì Lebius đã quay trở lại góc pha cà phê.

Mọi thứ vừa rồi tưởng chỉ như một ảo ảnh, nhưng biểu tượng trên mu bàn tay lại rõ ràng đến thế.