Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 304: Người Không Thể Bị Lay Chuyển


Lần tua lại thứ ba.

Trong lần tua lại thứ hai Bologo đã xác định được vị trí gần đúng của Amy. Do đó trong lần tua lại thứ ba này, hắn tiết kiệm được rất nhiều thời gian tìm đường. Sau khi ra khỏi Cục Trật tự, hắn lên xe phóng thẳng về phía Khe nứt lớn.

Trong cuộc đua tốc độ của Bologo, những âm thanh chói tai do lốp xe ma sát mặt đất phát ra khiến người dân thi nhau bị đánh thức, thậm chí có người còn đẩy cửa sổ và chửi bới Bologo. Nhưng những lời cộc cằn còn chưa kịp văng ra thì đã bị một tiếng còi cực mạnh nhét ngược vào cổ họng.

"Nhường đường! Nhường đường!"

Bologo đậ[ mạnh vào còi tay lái, dù đã nhìn thấy màn sương nồng nặc của Khe nứt lớn nhưng Bologo không có ý định giảm tốc độ.

Bologo đạp văng cửa xe bởi cảm thấy nó quá vướng. Ánh sáng màu xanh lam lóe lên, cửa xe vốn đang rung chuyển dữ dội trong gió lập tức rơi xuống khiến gió lùa vào bên trong. Cái lạnh buốt giá khiến tinh thần Bologo phấn chấn hơn rất nhiều.

Vừa đạp ga, vừa giữ vô lăng bằng một tay, Bologo cố rướn một bên, sau đó chồm nửa người ra và đưa tay chạm đất.

Trong tình trạng lái xe tốc độ cao, mặt đất chẳng khác nào một lớp giấy nhám chạy nhanh về phía Bologo, mài mòn các ngón tay ngay khi vừa tiếp xúc. Nhưng sau đó vệt sáng màu xanh lam lập tức bao phủ bốn phía xung quanh.

Tốc độ di chuyển của xe quá nhanh khiến tốc độ chiêu mộ của Bologo nhất thời không thể bắt kịp chuyển động của chính mình. Nhưng nhờ gia tăng của lượng Aether truyền vào, cộng thêm việc tập trung tinh thần mà Bologo đã vượt qua nó từng xíu một.

Mặt đất dậy sóng.

Một con dốc trồi lên khỏi mặt đất, không ngừng nâng chiếc xe lên.

"Ta đã muốn thử làm thế này từ rất lâu rồi!"

Bologo phấn khích reo hò, trước đây hắn luôn muốn thử làm thế này với chiếc mô tô của Palmer, nhưng lại bị Palmer thẳng thắn từ chối bởi vì cho rằng động tác màu mè này chắc chắn sẽ khiến xe bị hỏng.

Đối với Bologo thì tai nạn xe cộ không phải là vấn đề gì to tát, vấn đề duy nhất là chiếc mô tô này là của Palmer.

Cái tên này vừa ôm bánh trước vừa hét "Laika, Laika"...

Con dốc dựng đứng bị gãy, chiếc xe vọt lên như đang lao trên một cây cầu trượt tuyết, sau đó đâm thẳng vào tầng tầng lớp lớp sương mù và nghiền chúng thành từng mảnh vụn.

Những người công nhân dậy sớm loanh quanh ngoài rìa Khe nứt lớn để chuẩn bị đi làm việc trong mỏ, vài người trong số họ còn đang nói chuyện và cười đùa không ngớt thì đột nhiên trời tối sầm lại, tất cả ngẩng đầu lên thì thấy một con quái thú bằng sắt thép lướt qua đầu và tông thẳng vào Khe nứt lớn...

Một vài người tưởng mình nhìn nhầm nên đã dụi mắt, nhưng cho dù chiếc xe đã biến mất thì tiếng gầm rú của động cơ vẫn còn văng vẳng bên tai.

Kèm với tiếng reo hò gặp quỷ kia của Bologo.

"Chuyện này…" Một công nhân sửng sốt.

“Chuyện này là sao?” Một người khác cố tỏ vẻ bình tĩnh.

"Nơi này là Opus, ai cũng phải chịu áp lực rất lớn."

Một người khác khẳng định.

"Đúng vậy, đúng vậy."

Những người khác đồng ý.

Tầm nhìn thay đổi nhanh chóng, lướt qua từng lớp sương mù, Bologo có cảm giác như đang bay với đôi cánh của mình, lại cảm thấy như một viên đạn đại bác vừa được bắn ra khỏi nòng, nhưng nếu lao nhanh như thế này thì mình sẽ đâm thẳng xuống Vùng đất bỏ hoang.

Bologo đã nghĩ đến việc quay trở lại Vùng đất bị bỏ hoang. Thành phố Thánh của Vua Solomon vẫn còn rất nhiều bí mật đang chờ hắn khám phá, nhưng bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để làm việc đó, Bologo còn một việc khác phải làm.

Áp lực điên loạn đó đến từ nơi sâu thẳm trong biển sương mù. Bologo đoán đó hẳn phải là sự khuếch tán của Trái tim bất diệt. Taida vẫn không thể kiểm soát nó sao? Thế mà lại để thứ ma quỷ này phát triển ngoài tầm kiểm soát.

Nhưng đó không phải là mục tiêu của Bologo, mục tiêu của Bologo là Amy.

Nhìn vào kim chỉ nam, y như lần tua lại thứ hai, Amy không ở trong vùng đất đầy máu thịt đó, nàng và Taida đã bị tách ra, đây là một tin tốt, mình không phải đối mặt với một Phụ Quyền Giả.

"Amy, chẳng phải ngươi muốn giúp Taida thực hiện ước nguyện của mình sao? Tại sao hai người lại tách ra?"

Bologo chắc chắn rằng có điều gì đó đã xảy ra trong quá trình tua đi tua lại không ngừng của mình, và nó đã thay đổi tình thế.

Chỉ cần tìm thấy Amy là Bologo có thể biết tất cả đáp án, miễn là tìm thấy nàng...

Ném móc câu ra, Bologo nhảy ra khỏi xe và để mặc nó lao vào một hành lang trên không, rồi nổ tung thành một quả cầu lửa rực lửa và rơi xuống vực sâu phía dưới biển sương mù.

Có vô số phản ứng Aether mạnh mẽ phát ra từ hướng đống máu thịt đang mọc điên cuồng. Có vẻ như ai đó đang chiến đấu ở đó. Nếu Cục Trật tự không phải là kẻ ngốc thì sự bất thường ở đây hẳn đã thu hút sự chú ý của họ.

Nhưng thời gian liên tục bị tua lại, ngay cả khi Cục Trật tự phát hiện ra thì rất có thể đội hành động còn chưa được thành lập thì mọi thứ đã được đặt lại về điểm xuất phát.

Mình phải tự xử lý việc này sao?

Sau một hồi nhức đầu, Bologo quyết định làm theo kế hoạch ban đầu: tìm đến chỗ Amy trước.

Hạ cánh xuống một hành lang trên vách đá, Bologo lao nhanh theo hướng kim đồng hồ, nhưng chỉ sau vài bước thì mặt đất nơi đây lại bắt đầu rung chuyển.

Cơn rung chuyển ầm ầm không ngừng diễn ra. Nó trông có vẻ giống một trận động đất, ngay cả Khe nứt lớn cũng đang rung chuyển theo. Bologo nhìn về hướng Trái tim Bất diệt. Sau lớp sương mù, hắn có thể mơ hồ nhìn thấy những xúc tu khổng lồ màu đỏ tươi. Chúng trông hệt như những con trăn khổng lồ đang hoành hành sau màn sương mù, chẳng khác nào một đám quái vật khủng khiếp mọc ra từ vách đá.

"Trời ạ..."

Bologo lắc đầu trong khiếp sợ. Chuyện này quả thật mình không xử lý được, mặc kệ Đội số 4 đau đầu thôi.

Hôm nay đúng là một ngày tồi tệ, mọi thứ trở nên hỗn loạn ngay từ lúc tỉnh dậy, đầu tiên là thời gian bị tua lại, sau đó thứ tởm lợm này mất kiểm soát... Nếu nó rơi xuống thì liệu có đánh thức Cái ác?

Có quá nhiều chuyện xảy ra cùng lúc, mà Bologo chỉ là một con cá nhỏ vật lộn trong cơn sóng tua ngược thời gian này.

Các xúc tu đỏ tươi co lại khiến các công trình kiến trúc trên vách đá bắt đầu sụp đổ, hàng tấn đá rơi xuống, đập nát những tòa nhà dọc theo phía dưới.

Trong số đó có một vài kẻ không may mắn, tất cả chỉ kịp hét lên rồi bị sỏi đá vùi lấp. Sau đó bụi bay mù mịt, đan xen với màn sương mù dày đặc hóa thành một tấm màn mờ ảo che đi tất cả những con mắt đang muốn rình mò.

Như thể vừa chứng kiến cảnh ngày tận thế được ghi lại một cách hoàn hảo trong chiếc TV màu trắng xám, hai bóng người điên loạn bật cười trên ghế sô pha.

“Ta thích phim thảm họa. Trong thảm họa khôn lường đó, giá trị của con người sẽ càng bị niết chặt hơn!” Bạo Chúa vỗ tay phấn khích và tán thưởng, “Dưới áp lực, kẻ hèn hạ không có nơi nào ẩn nấp, người cao cả sẽ tỏa sáng rực rỡ! "

Saizon uống cạn ly rượu, "Ta cũng thích phim thảm họa, nhưng ta thích cảnh xác chết rải rác khắp nơi hơn."

Bạo chúa khinh bỉ, "Ngươi thật là dung tục, chỉ thích cái hình tượng thô kệch đó, chẳng lẽ chỉ có ta là người duy nhất quan tâm đến tinh thần sáng chói của con người trong thảm họa này hay sao?"

Saizon chế nhạo, "Ngươi không quan tâm đến lãnh địa của mình? Mấy kẻ đó sắp phá nát Ngã Ba Vô Định."

Trong màn hình TV, các bên tham chiến đang không ngừng cuốn mọi thứ xung quanh vào như một cơn bão dữ dội, phá hủy toàn bộ vật chất có thể chạm vào.

"Không thiếu những kẻ trên thế giới này bị dồn vào chân tường, bị dục vọng thúc đẩy và khó có thể thỏa mãn... Chúng nhiều như biển cát, và chỉ cần có những kẻ như vậy trên thế giới này thì dù có bị hủy diệt bao nhiêu lần nữa Ngã Ba Vô Định vẫn sẽ sống lại."

Cũng như việc chẳng thèm để tâm đến sự sống chết của Hiệp hội Thương nhân Xám, Bạo Chúa không hề quan tâm đến việc Ngã Ba Vô Định, thậm chí hắn còn khen ngợi điều đó.

"Nếu phá hủy Ngã Ba Vô Định có thể mang lại một màn biểu diễn hoành tráng như vậy thì ta tình nguyện để nơi này bị phá hủy vô số lần."

Bạo chúa nói với vẻ bệnh hoạn, sau đó liếc nhìn Saizon kế bên. Cái tên này không hề đáp lại khiến Bạo Chúa cảm thấy hơi hụt hẫng.

"Ngươi có thể phản ứng gì được không? Nghe cứ như kiểu ta đang tự diễn tự cười."

“Phản ứng?” Saizon phát ra tiếng cười khàn khàn, “Ngươi không thấy ta đang cố gắng kiềm chế hay sao?”

Nếu quan sát kỹ hơn thì có thể thấy hai tay của Saizon đang run rẩy cùng với hơi thở dồn nén phát ra từ cổ họng. Hắn đang run lên vì phấn khích, một cảm giác phấn khích chưa từng có trước cái chết của máu thịt và sự hủy diệt của sự sống.

Tập trung vào việc đóng vai một nhân vật khác giúp Saizon rất giỏi áp chế trái tim của mình. Nếu không nhờ những thành tựu mấy trăm năm này thì có lẽ hắn đã tham gia vào lễ hội cuồng hoan và giết chết mọi sinh mạng mà mình nhìn thấy.

Không... như thế vẫn chưa đủ, chưa đủ để trút bỏ dục vọng của bản thân.

Saizon có thể tiến sâu vào Vùng đất bị bỏ hoang này và đánh thức Cái ác ghê tởm kia. Có lẽ con quái vật đó có thể thỏa mãn dục vọng của mình, nhưng sau khi giết chết con quái vật đó thì ai có thể thỏa mãn sự trống rỗng của mình đây?

Hắn nghĩ, rồi liếc Bạo Chúa qua khóe mắt. Bạo Chúa biết chính xác hắn đang nghĩ gì nên vội từ chối, "Ngươi biết đấy, ta là một doanh nhân, thế nên ta thích giao dịch có đi có lại hơn là bạo lực."

Một âm thanh sắc nhọn phát ra từ cổ họng Saizon, nghe như tiếng kim loại cào vào nhau. Nó khiến hắn trông giống như đang cười, nhưng lại giống như đang nhai sắt.

Phải mất vài phút sau, tâm trạng của Saizon mới bình tĩnh trở lại, hắn đã phải uống rất nhiều để duy trì sự tỉnh táo không còn mấy của mình.

“Hắn cũng đang theo dõi tất cả những chuyện này?” Saizon nói.

"Tất nhiên, tên đó không bao giờ bỏ lỡ bất kỳ câu chuyện thú vị nào", Bạo Chúa gật đầu, "Có muốn mời hắn đến đây không?"

"Ta không thích hắn."

Saizon nhìn về phía TV, sau đó nói: "Thật đáng tiếc, ta còn tưởng Trái tim bất diệt thật sự đã bị mất kiểm soát."

Máu thịt đỏ tươi nhảy múa điên cuồng, trận chiến kinh thiên động địa này có thể lừa được người khác, nhưng lại không thể lừa được Saizon.

“Ta đã có một giao dịch với Cục Trật tự, Cái ác ở Vùng đất bị bỏ hoang tạm thời chưa thể thức tỉnh.” Bạo Chúa mỉm cười.

Saizon biết lời vừa rồi của Bạo Chúa là đang nhắc nhở mình, nhưng chuyện thức tỉnh Cái ác chỉ là hắn nghĩ trong đầu mà thôi.

Rốt cuộc, dù là ai đi chăng nữa thì đều không muốn nhìn thấy cột sáng đó một lần nữa.

Sâu trong lòng đất, trong khách sạn tràn ngập ánh nắng, một người đàn ông ngồi trong khán phòng, hai chân gác lên ghế phía trước. Một tay hắn cầm bịch bỏng ngô, tay kia cầm đồ uống, ngồi đối diện với màn hình và không ngừng hò reo.

"Người Không Thể Bị Lay Chuyển! Cố lên nào, Lebius!"

Hắn nhìn Lebius mặc bộ giáp bất động vào và tham gia sự kiện tua lại thời gian này.

Rõ ràng là một thảm họa siêu phàm đáng sợ như thế, nhưng đối với những tồn tại điên rồ này thì đây lại là một lễ hội cuồng hoan hiếm có. Đám ma quỷ đặt cược vào con người, xem sự điên rồ của họ khi phải chống lại số phận.