Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 328: Tự lừa dối bản thân


Chiếc xe màu xanh lam chở hai sát thần rơi xuống Khe nứt lớn như một hạt mưa hòa vào biển cả, không gây ra bất kỳ gợn sóng nào.

Nhấn nút, cảnh tượng trên màn hình bỗng thay đổi. Một căn phòng tối tăm hiện ra trên màn hình TV, ngay sau đó, cánh cửa bị đẩy ra, Taida bước vào từ ánh sáng mờ ảo.

Taida trông già đi rất nhiều, da như vỏ cây thối dính chặt vào xương, gương mặt u ám như một cái xác chết, trên người nồng nặc cảm giác chết chóc, nhưng trong đôi mắt trũng sâu như một hố đen lại lóe lên ánh sáng minh mẫn.

Xưởng giả kim không ngừng rung chuyển, bụi bay mù mịt khắp các ngõ ngách, máu thịt phủ lên từng tấc của tòa nhà này, máu tươi nhỏ xuống tạo thành vô số vũng máu trên mặt đất.

Mùi máu đặc quánh tràn ngập mọi ngóc ngách, nơi đây hệt như khoang dạ dày của một con quái vật khổng lồ, những bức tường cứng đã trở nên mềm mại chẳng khác nào lớp thành dạ dày được bao phủ bởi chất nhớt.

Vô số sợi lông tơ mảnh mai màu máu khẽ đung đưa giống y như đám rong biển mọc trên biển. Tuy nhiên khi nhìn kỹ hơn thì sẽ thấy bề mặt lông thật ra là vô số những cái miệng nhỏ xíu đang háo hức với chờ thịt tươi mới.

Cuộc tấn công của Cận vệ Lá Chắn đã được phát động, tất cả đang bắn phá bừa bãi xưởng giả kim với ý đồ phá toang cánh cửa đang đóng chặt này. Taida hiển nhiên không thể chống lại nhiều kẻ địch như vậy, tuy nhiên nhờ có miền ảo bảo vệ mà ông ta tạm thời an toàn vào lúc này.

Taida đi đến giữa phòng, rồi từ từ quỳ xuống bên cạnh giường, cúi đầu và giơ lòng bàn tay nhợt nhạt không còn chút máu kia lên.

"Cuối cùng nàng vẫn phản bội ta và bỏ đi với linh hồn của ngươi."

Taida đặt lòng bàn tay không có nhiệt độ lên trên trán và nói với giọng không vui không buồn.

"Không biết tại sao, sau khi biết nàng đã trốn thoát, thế mà ta lại.. cảm thấy có chút gì đó nhẹ nhõm."

Taida xoa nhẹ lòng bàn tay với hy vọng sẽ làm nó ấm lên.

"Quá tuyệt vời, cuối cùng nàng cũng rời đi, lẽ ra nàng nên làm như vậy từ lâu rồi."

Hình bóng của Amy dần tan biến trong tâm trí. Lúc này Taida không nghĩ thêm gì về nàng nữa. Taida biết Amy là một đứa trẻ kiên cường. Trong giai đoạn còn là Nhà ảo tưởng, Taida đã dạy cho Amy tất cả những gì ông ta có thể dạy, Taida tin rằng Amy có thể sống tốt một mình.

Còn bây giờ chỉ cần tập trung vào việc của mình là được.

"Ta biết là sai, nhưng lại không thể dừng lại, nếu không làm như vậy ta sẽ hối hận suốt đời."

Taida im lặng, ông ta cũng muốn quên hết chuyện này đi để bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng mỗi khi nhắm mắt thì lại nhìn thấy cảnh tượng đó.

Trong biển lửa hừng hực, Alice nhìn thẳng vào bóng người như một vị thần kia, con ngươi sống động dần trở nên chết lặng, trống rỗng...

Điều ước của Taida hệt như một hòn đá lăn xuống núi, không thể dừng lại ngay từ đầu, hoặc hoàn thành ước nguyện của mình hoặc là tông nát thành cát bụi.

Vì vậy, Taida ngay từ đầu đã biết cái kết của mình, nhưng vẫn sẵn lòng tiến lên phía trước.

Taida nhìn Alice nằm trên giường với lý tưởng đang vỡ vụn từng chút trong tĩnh lặng. Vẻ mặt Taida dần trở nên điên cuồng, như thể có một ý chí điên loạn khác đang nuốt chửng linh hồn lý trí theo hướng dần mất kiểm soát.

"Đáng chết!"

Hai mắt Taida đỏ ngầu, nhỏ giọng chửi rủa.

"Amy đã đem linh hồn của ngươi đi rồi, đáng lẽ ta nên lấy Lõi vĩnh cửu ra trước!"

Như thể mắc chứng bệnh nhân tâm thần phân liệt, lòng căm thù mãnh liệt chiếm lĩnh tâm trí của Taida, gương mặt nhăn nhó, hai tay nắm chặt như muốn cầm một chiếc búa đập vào đầu Amy và cạy mở trái tim của nàng.

Taida nhanh chóng tỉnh lại, ông ta hoảng hốt nhìn vào tay mình, lòng bàn tay của Alice bị Taida bóp đến mức bầm tím.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi..."

Taida hoảng hốt xoa vào lòng bàn tay của Alice với giọng điệu kinh hãi không thôi. Làn da thô ráp cọ xát liên tục, chẳng mấy chốc khiến lòng bàn tay trắng nõn càng xước thêm.

"Không không không..."

Taida bỗng ôm chầm lấy đầu, loạng choạng đứng dậy, trông có vẻ vô cùng đau đớn.

Rõ ràng chỉ có ông ta và Alice là hai người duy nhất trong phòng, nhưng Taida lại cảm thấy căn phòng này chật ních người. Vô số gương mặt hiện về trước mắt, tất cả hét vào mặt Taida, gầm lên hoặc thì thầm.

Những lời tà dị ác độc cứ hiện lên trong đầu.

"Câm miệng, chết tiệt, ta đã bảo các ngươi câm miệng!"

Sau tiếng rống giận dữ của Taida, cuối cùng những tiếng nói mớ xung quanh cũng lắng xuống, nhưng Taida biết rất rõ đây chỉ là tạm thời, chúng chưa bao giờ rời đi mà chỉ quẩn quanh mình.

Con ngươi đục ngầu đầy tia máu, đó không còn là con ngươi của con người nữa, mà là con ngươi của một loài dã thú nào đó.

Taida nhìn vào chiếc vali bên cạnh mình, rõ ràng là nó đã được niêm phong, nhưng một cảm giác ớn lạnh vẫn phát tán ra từ nó.

"Là ngươi..."

Taida biết nguồn gốc của những tiếng nói mớ này.

Hắn nhẹ nhàng mở vali ra, độ kín tuyệt đối bỗng biến mất, trong phút chốc cả không khí cũng khuấy động trong nỗi bất an.

Tất cả lại bắt đầu gầm rú, xì xào, cười đùa, hát hò…

Có vô số tiếng ồn không ngừng vang lên bên tai Taida, nhưng như thể không thể nghe thấy gì cả, ông ta duỗi đôi tay đang run lẩy bẩy ra ôm lấy trái tim kia lên.

Rõ ràng là nó đã bị tách ra khỏi cơ thể và mất hết máu, nhưng vẫn đập thình thịch, như thể khái niệm về cái chết là vô nghĩa đối với nó.

"Trái tim bất diệt..."

Đôi mắt của Taida say đắm như đang nhìn vào một viên ngọc pha lê, ông ta đưa tay chạm nhẹ vào bề mặt nhớp nháp và ấm áp, coi nó như một đứa bé, rồi thì thầm với nó những lời kỳ lạ.

Taida bước lên một bước, chậm rãi tiến về phía trước cho đến khi dừng lại cạnh giường của Alice.

Taida nhìn thật sâu vào Alice đang say giấc, ông ta biết, nàng sắp thức dậy rồi...

"Con người là những sinh vật phức tạp, rất khó để hiểu được hành vi tự lừa dối bản thân này của họ."

Saizon dựa vào thành ghế sô pha, nhìn Taida đang dần rơi vào điên cuồng trên màn hình, giọng điệu lãnh đạm, lạnh lùng đánh giá dưới góc độ của một khán giả.

"Hắn biết rất rõ điều này là sai trái, những gì hắn làm sẽ không bao giờ dẫn đến một kết quả tốt... Nhưng vẫn cố chấp làm nó một cách ngoan cố."

Saizon ngừng lại vài giây, sau đó nói với giọng điệu vui mừng khó có thể kiềm chế, "Từ lý trí đến điên cuồng, ta rất thích quá trình đầy tuyệt vọng này."

“Theo nhận thức của con người, trong cuộc đời của họ luôn có một số mong ước dù có hy sinh tính mạng cũng phải hoàn thành. Nếu đã từ bỏ tất cả mà vẫn không thể đạt được mục đích đó thì họ sẽ phát điên, cuồng loạn, sau đó sẽ tự dối bản thân và tiếp tục tự thôi miên chính mình..."

Giọng điệu đồng tình của Bạo Chúa vang lên, theo sau đó là nụ cười khó có thể kiềm chế, "Vậy nên con người mới quá dễ lợi dụng. Chỉ cần bố thí một ít, để cho họ nhìn thấy một chút hy vọng là họ sẽ liều mạng vì nó."

"Mục tiêu của người không phải là lão già này đúng không? Ông ta đã tan vỡ bởi ước nguyện của bản thân, dường đã như không còn bất kỳ giá trị nào."

Saizon cầm điều khiển từ xa, nhấn nút, màn hình lại chuyển sang hình ảnh của Amy.

Sau khi đã nói lời chia tay với Bologo, như đã cắt đứt một mối quan hệ, Amy cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, tốc độ cũng rất nhanh.

Để tránh gặp lại Bologo, lần này này đã chọn một con đường mới toanh, thay vì đi sâu vào này, nàng lại đi theo hướng khác và chạy về phía những con phố của Opus.

Đôi mắt nàng ánh lên tia hy vọng, như thể một cuộc sống mới đang đến gần.

"Nàng cũng là một đứa trẻ tự lừa dối bản thân mà thôi. Đừng nói là nàng thực sự nghĩ rằng hạt giống không tưởng có thể thực hiện được ước nguyện của nàng chứ?"

Saizon nghĩ tới điều gì đó, tiếp tục cười, "Cuối cùng thì bản thân hạt giống không tưởng cũng chỉ là sản phẩm của sự tự lừa dối bản thân mà thôi."

"Để hiện thực hóa một điều ước mà tạo ra một trái cây huyễn hoặc, nó không có khả năng trực tiếp hiện thực hóa một điều ước nào đó mà chỉ tạo ra một khả năng", Bạo Chúa nói khẽ, "Để khiến biến con số không tuyệt đối thành một số xấp xỉ không."

"Thật ngây thơ, kể cả có khả năng nhỏ như vậy thì đã sao? Đừng bảo là sẽ có người nghĩ rằng điều ước sẽ thành hiện thức với khả năng nhỏ bé này a?"

Bạo Chúa không ngừng thốt ra những lời chế giễu, "Trả một cái giá lớn như vậy mà vẫn không thể hài lòng, điều đó sẽ chỉ khiến nàng rơi vào nỗi tuyệt vọng sâu hơn..."

Saizon tiếp lời nói, "Khi đó, ngươi sẽ là người duy nhất có thể giúp nàng."

Bạo Chúa mỉm cười và gật đầu. Đây là một cái bẫy mà Amy không thể từ chối, nếu nàng muốn thực hiện điều ước thì cuối cùng vẫn sẽ phải hôn vào mu bàn tay của Bạo Chúa.

"Nhưng kế hoạch của ngươi không hoàn hảo, vẫn còn nhiều biến số."

Nghe Saizon nói xong, Bạo Chúa hỏi: "Chẳng hạn như?"

"Chẳng hạn như, liệu nàng có thực sự sử dụng hạt giống không tưởng để hiện thực hóa điều ước của mình?"

"Ngươi nói nghiêm túc chứ? Saizon."

Saizon im lặng vài giây, sau đó cũng cảm thấy buồn cười vì lời nói của bản thân, tự giễu, "Đúng vậy, sao có thể?"

Họ đều biết rằng hạt giống không tưởng chỉ là một kỳ vọng đẹp đẽ, nó chỉ mang đến một khả năng nhỏ bé cho thực tế phũ phàng hơn là hoàn toàn hiện thực hóa một điều ước nào đó.

Bạo chúa nhìn Saizon. Cho đến giờ, hắn vẫn đang mặc trang phục đóng vai chó, với một chiếc mặt nạ chó trên mặt, đôi tai to cụp xuống hai bên. Trong tình cảnh này, bộ đồ của Saizon tạo ra một cảm giác hoang đường đến khó tả.

"Suy cho cùng, cho dù là con người, ngươi, hay ta, hay thậm chí thứ gọi là ma quỷ... chẳng phải chúng ta vẫn đang tự lừa dối bản thân mình hay sao?"

Giọng của Bạo Chúa xen lẫn một nỗi bi thương hiếm hoi.

Saizon không có ý định thảo luận thêm bất cứ điều gì với Bạo Chúa về chủ đề này mà chỉ nhìn chăm chú Amy trên màn hình và hỏi về chuyện khác.

"Tại sao lại là nàng?"

Bạo Chúa nhìn chằm chằm vào hình bóng của Amy, nàng đẹp như thế, đẹp đến mức kinh tâm động phách.

"Tất cả chúng ta đều bị ràng buộc bởi nguyên tội của chính mình," Bạo Chúa dõi theo linh hồn rạng rỡ đó, "Bị thu hút bởi khuynh hướng của nó."

"Giống như tên lười biếng thích quan sát cuộc đời của người khác kia, vậy nên hắn đã chọn một người có thể mang lại cho mình một màn trình diễn đặc sắc..."

Saizon hiểu ý của Bạo Chúa, hắn hỏi: "Amy rất tham lam ư?"

" Nàng thật tham lam, nàng khao khát mọi thứ của con người..."

Giọng của Bạo Chúa dịu đi.

"Đương nhiên, lòng tham thôi là chưa đủ, nàng còn đặc biệt như thế, trên đời này chỉ có một."