Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 344: Màn rượt đuổi


Amy luôn cho rằng Bologo là một người khá kỳ lạ. Hắn luôn có thể thực hiện những hành động khiến người khác giật nảy mình trong phạm vi những gì hắn cho là hợp lý, chẳng hạn như màn ra mắt quái quỷ này.

Nhưng bây giờ không phải là lúc để nhả rãnh Bologo. Amy thoát ra khỏi lồng gỗ thì lập tực lao vào ghế lái phụ. Bologo nhấn ga, lốp xe cọ xát với mặt đất tạo ra một đám khói trắng, rồi lao ra đường như một con chiến mã đang phi nước đại.

"Tuyệt vời! Đi thôi!"

Palmer đã nhập vai hoàn toàn vào tên cướp, hắn thậm chí còn không quên nổ súng chào hỏi Gold.

Sau làn khói thuốc súng, bộ rễ to khỏe phi vọt về phía trước như cá chuồn với đất làm đại dương. Ngay chính giữa đàn cá là Gold đang đi đầu.

Với ánh mắt rực lửa, Gold lau máu trên vết đạn và giận dữ nhìn Palmer.

Cành cây cuốn vào đống đổ nát trong cửa bánh ngọt. Cronin bị lôi ra ngoài, hắn ho vài tiếng vì đau đớn, sau đó lách ra khỏi đám cành rồi nhảy lên giữa đống rễ để đuổi theo xe.

"Ta nhất định phải giết bọn chúng!"

Cronin gần như nghiến gãy răng, là một Nguyện Cầu Giả, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị một chiếc xe tông bay đi.

Nụ cười trên mặt Palmer tắt lịm, hai tên Nguyện Cầu Giả này tức đến phát điên thật rồi, cả hai ra tay không hề kiềm chế, gây ra một loạt thảm họa siêu phàm trên đường phố Opus.

Không chút do dự, Palmer cầm khẩu Shotgun lên, bóp cò liên tục, nã hết băng đạn này đến băng đạn khác.

Palmer là một người rất dễ bị cuốn vào thứ gì đó. Kể từ giây phút chạm trán với kẻ địch, hắn đã không còn kêu ca như lúc trên đường đi, thậm chí còn rất vui vẻ khi nhập vai một tên cướp.

Hắn là một tên cướp đi cướp tiền, còn đám người này là... cảnh sát?

Không, Cận vệ Lá Chắn không xứng với tư cách cảnh sát, xét cho cùng thì chúng cũng là tội phạm theo một nghĩa khác.

"Đây gọi là đen ăn đen!"

Palmer hét lên những từ mà chỉ hắn mới có thể hiểu, sau đó nạp đạn, khai hỏa, làm liền một mạch.

Bologo không có thời gian để quan tâm đến thế giới tinh thần của Palmer, và cũng không có thời gian để chú ý tới đống hành vi lố bịch này.

Vừa phải nắm vô lăng điều khiển phương hướng, Bologo thỉnh thoảng lại nghiêng người xuống để chạm đất. Trong lúc lái xe với tốc độ cao này, tác động của Năng lượng bí mật bị trễ hơn bình thường một chút.

Từng bức tường nhô lên từ mặt đất, tạo thành chướng ngại vật để cố gắng ngăn cản hai Nguyện Cầu Giả đang đuổi theo.

Amy ngồi bên ghế lái phụ, cảnh vật xung quanh thoáng qua, xen lẫn tiếng cười như lên cơn động kinh của Palmer, kèm với tiếng chửi bới không ngớt phía sau lưng.

Palmer vừa khiêu khích Gold và Cronin vừa bắn trả, bởi không có nhiều cơ hội để hành hạ Nguyện Cầu Giả như này.

Mặc dù vẫn giữ thái độ bình tĩnh ở cạnh bên, nhưng trong mắt Bologo lại ẩn chứa sự điên cuồng. Với cách thức lái xe thô bạo của hắn, chiếc xe lần lượt thực hiện những động tác vô cùng nguy hiểm.

Amy không cảm thấy mình vừa thoát khỏi một tình cảnh nguy hiểm đến một tình cảnh an toàn, mà ngược lại, nàng cảm thấy mình vừa được đặt vào một tình cảnh còn nguy hiểm hơn.

Chỉ cần nghe mấy lời rác rưởi của Palmer, hai Nguyện Cầu Giả ở phía sau đã muốn lao lên xé xác hắn.

Thật tệ, đây có lẽ là buổi sáng tồi tệ nhất từ trước đến nay, nhưng Amy không ngờ lại cảm thấy nhẹ nhõm đến bất ngờ, bật cười không ngớt.

"Ngươi đang cười cái gì!"

Nghe thấy tiếng cười của Amy, Bologo rất khó hiểu.

Hắn bẻ lái, sau một tiếng rít kinh hoàng, chiếc xe băng qua góc cua. Cú xoay hẹp đến mức suýt hất văng Palmer ra phía sau.

Amy nói, "Không có gì, chỉ là ta đột nhiên cảm thấy rất hạnh phúc."

“Đây không phải là lúc để vui vẻ,” Bologo liếc qua kính chiếu hậu thì thấy đám cây đại thụ mọc um tùm bám sát theo chiếc xe đang phá hủy đường phố dọc đường, “Chúng ta phải trở lại Khe nứt lớn, giao chiến trong thành phố quá nguy hiểm."

Về mật độ dân số của Opus, Bologo đã nắm rõ khi đi trên tàu điện ngầm. Nếu tiếp tục chiến đấu như vậy sẽ chỉ gây ra một thảm họa quy mô lớn.

Rẽ phải về phía trước, cuối đường hóa thành một mảng sương mù quen thuộc, chúng tụ lại với nhau, bay tít lên trời cao, tựa như cột khí nâng đỡ trời đất.

Amy biểu lộ kinh hỉ, "Bologo, ngươi tìm đến ta."

" Đúng, ngươi cũng ở đây đợi ta, thật tuyệt."

Bologo nói, không quên giơ ngón tay cái với Amy.

Amy nhìn thẳng về phía trước, nàng hơi hoảng hốt khi nghĩ xem nên nói gì tiếp theo, rồi nàng nói.

"Cứ như này thì ngay cả khi Hạt giống không tưởng nuốt chửng ta, ta cũng chẳng cảm thấy gì."

Amy thả lỏng người, tựa lưng vào chiếc ghế dựa với giọng điệu nhẹ nhõm hiếm thấy.

Như thể lúc này Amy đang không ở trong một tốc độ sinh tử, mà đang nằm trong cánh đồng vàng yên tĩnh và thanh bình.

"Chờ chút, nuốt chửng? Ý ngươi là gì?"

Mặc dù không hiểu Amy nói gì nhưng Bologo vẫn sợ hãi.

"Sau khi năng lượng của bản thân Hạt giống không tưởng bị tiêu hao hết, nó sẽ tiếp tục tiêu thụ Aether của vật chủ. Hoặc điều ước thành hiện thực, hoặc nó sẽ cháy hết..."

Amy che ngực và giải thích: "Rõ ràng là mong muốn được hóa thân thành người quá lố bịch, nên cái kết của ta sẽ là tiêu thụ hết Aether."

Các cành và chồi lóe sáng đã chạm vào Lõi vĩnh cửu, quấn quanh Hòn đá triết gia.

"Theo ước tính của ta, đây phải là lần tua ngược cuối cùng mà ta có thể chịu đựng. Một khi lần tua ngược tiếp theo bắt đầu, hạt giống không tưởng sẽ nuốt chửng hoàn toàn Hòn đá triết gia."

Đó là kết quả mà Amy không muốn nhìn thấy, Hòn đá triết gia không chỉ duy trì sự sống của Amy mà còn là minh chứng cho việc Alice đã từng sống.

Amy không lo lắng, thậm chí cũng chẳng buồn. Khi nhìn thấy chiếc xe hầm hố lao qua làn sương mù, Amy đột nhiên cảm thấy không có gì quan trọng.

Nàng biết chính xác mình muốn gì, Amy không quan tâm đến kết quả mà quan tâm hơn đến quá trình, chỉ cần Amy có mọi thứ trong quá trình đó thì dù kết quả có ra sao, Amy vẫn có thể bình thản tiếp nhận.

Hai mắt Bologo tối sầm lại, " Nói cách khác thì đây không phải là dấu chấm hết của rắc rối mà là khởi đầu của một rắc rối khác?"

Bologo biết rất ít về sự huyền bí và khó lường của Hạt giống không tưởng, nhưng hắn đã mau chóng nghĩ ra một biện pháp để đối phó.

“Dù thế nào thì ngươi cũng phải sống để đảm bảo việc tua lại thời gian này sẽ không bị gián đoạn!” Bologo hét to suy nghĩ của mình, "Bọn ta sẽ xử lý mọi thứ trong lần tua lại thứ sáu này!"

"Về chuyện của ngươi! Chỉ cần ngươi có thể sống, Cục Trật tự nhất định sẽ có giải pháp." Lúc này, một bóng người khác lóe lên trước mắt Bologo, hắn kinh ngạc nói: "Taida! Ông ta là người chế tạo ra Lõi vĩnh cửu, chắc chắn phải có biện pháp!"

"Sư phụ? Ông ấy điên thật rồi. Ông ấy muốn hợp nhất Trái tim bất diệt với thi thể của Alice để cố gắng hồi sinh nàng!"

Khi nhắc đến Taida, Amy mới nhớ đến thông tin khủng khiếp ấy. Không bao lâu nữa, Trái tim bất diệt sẽ mất kiểm soát, máu thịt đỏ tươi sẽ nuốt chửng mọi sự sống bên trong Khe nứt lớn.

"Biết không? Khi ngươi có bạo lực tuyệt đối thì ngay đến cả những kẻ mất trí cũng sẽ ngồi xuống và lắng nghe ngươi."

Bologo không để tâm đến những lo lắng của Amy, hắn đã muốn đấm Taida từ rất lâu rồi.

Cho dù là vì những mâu thuẫn trước đây hay đòn tấn công của Taida vào mình và Palmer trong cuộc đột kích vào hội trường, thì Bologo đều muốn hoàn trả lại tất cả trong lần tua lại này.

Amy có thể còn muốn nói điều gì đó để khuyên can, nhưng quan trọng hơn, là nàng không muốn đối mặt với Taida bởi nỗi sợ đối với bóng dáng vừa quen thuộc vừa xa lạ đó.

Nhưng lần này, nỗi sợ chỉ thoáng qua, Amy cảm thấy nó chẳng đáng gì cả, cảm giác thỏa mãn lớn lao trong lòng nàng đã lấn át tất cả khi điều ước đã được thành hiện thực.

Chiếc xe vượt đèn đỏ và lao qua một người đi bộ xui xẻo.

Bologo đã nghĩ đến việc đạp phanh, nhưng sau khi đạp một vài lần, hắn phát hiện ra hệ thống phanh đã bị hỏng hoàn toàn.

Amy ngồi cạnh bật cười như thể đang ở công viên giải trí, vui vẻ đi tàu lượn siêu tốc.

“Nó khiến ta nhớ đến thế giới sau khi chết.” Amy cười nói.

"Đã bắt đầu nghĩ đến việc hậu sự? Ngươi quá bi quan."

Bologo khó khăn lắm mới phân ra điểm tinh thần để trò chuyện với Amy.

"Không, ta nhớ những gì ngươi đã đề cập với ta trước đó, về thế giới bên kia của Palmer."

Amy nhớ lại những gì Bologo đã nói lúc đó, rồi nhìn chằm chằm vào khung cảnh thoáng qua trước mặt.

“Ở thế giới bên kia, mọi người sẽ ngồi trong một chiếc ô tô với bản nhạc yêu thích của họ đang phát. Chúng ta sẽ trò chuyện vui vẻ trong tiếng hát, xe không bao giờ hỏng, bình xăng không bao giờ cạn, con đường dài sẽ không bao giờ kết thúc.

Luôn luôn chạy trên đường, khá là lãng mạn."

Bologo đang định bình luận về thế giới bên kia của Palmer thì đúng lúc này, một chiếc mũ trùm màu đen đã ngăn giữa Bologo và Amy.

Palmer vừa lên tiếng đã là câu mở đầu theo phong cách Talkshow cực kỳ tiêu chuẩn, "Đầu tiên, cảm ơn vì đã công nhận ta, và thứ hai, cảm ơn vì đã nhớ mang ta theo trong lúc tán tỉnh. Điều này khiến ta, một người ngoài cuộc, cảm thấy khá vinh dự khi được tham gia vào."

Palmer hít một hơi thật sâu rồi hét vào mặt Bologo như đang gầm lớn.

"Vậy nên các ngươi có thể để ý đến mấy tên đang đuổi theo phía sau không!"

Palmer hét lên, gần như ngã quỵ khi chỉ tay về phía cửa sổ xe rách nát phía sau, phía mà hai Nguyện Cầu Giả đang càng lúc càng gần.

Sau mấy lời rác rưởi của Palmer, tất cả những gì cả hai còn thấy là cái mũ trùm đầu màu đen chết tiệt này.

"Chúng ta sắp bị đuổi kịp aaa!"

Tiếng hét của Palmer vang vọng khắp xe.