Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 348: Tháp Quan Sát


Bầy rắn ăn hết nội tạng của Cronin xong thì bò ra khỏi đống vết thương dày đặc trên cơ thể hắn và trườn về tay Bologo với vô số vết máu dính trên đó.

Sau khi giải quyết Cronin xong, Bologo quay đầu lại nhìn về phía Gold. Lúc ánh mắt cả hai vừa tiếp xúc, Gold đã đưa ra quyết định, từng cây đại thụ thi nhau mọc lên, giống như một bức tường thành cao ngất, ngăn cách mấy người ra khỏi nhau.

Amy lùi lại, nghiêng người trước Bologo, cả hai lập tức hòa lại làm một. Nhờ sức mạnh gia tăng của Cơ Thể Cộng Hưởng, tốc độ của Bologo tăng lên rất nhanh, chỉ cần một cú nhảy đã chặt đứt những cây khổng lồ cản đường.

Vào lúc Bologo xuyên qua rừng cây khổng lồ thì Gold đã quay đầu bỏ chạy, hắn biết rất rõ chênh lệch về cấp bậc không thể xoay chuyển nổi cục diện của trận chiến, lúc này chỉ có trốn mới là giải pháp tốt nhất.

Gold vừa trốn không được vài bước thì một tiếng gió rít chát chúa đã truyền đến. Hàng loạt con dao ném lướt qua Gold, để lại vô số vết thương rớm máu trên người hắn.

"Ngươi muốn đi đâu!"

Palmer ở trên mái nhà kiêu ngạo hét lớn.

Cùng lúc Palmer chặn đường Gold, Bologo cũng đã giết tới. Dựa vào dây thừng gắn móc của Cánh tay thích ứng, Bologo lao vút đi trên đường. Cho dù có vô số cành cây lao tới thì đều bị Bologo dễ dàng né tránh.

Lúc này Bologo không thể không cảm thán trước sự kỳ diệu của Palmer, hắn tưởng chừng như không có tác dụng gì trong lúc chiến đấu nhưng lại tỏ rõ hiệu quả ở những thời điểm quan trọng.

Gold bị choáng ngợp bởi cảm giác bất lực, hắn chưa bao giờ gặp phải một kẻ địch nào khiến người ta đau đầu như Bologo.

Bologo chạm vào tường, nhặt hết ngọn giáo bằng đá này đến ngọn giáo bằng đá khác rồi dùng hết sức ném về phía Gold. Là một Nguyện Cầu Giả thuộc Học phái Huyễn Tạo, thời kỳ mạnh mẽ của Gold sẽ không kéo dài lâu, đến khi Aether bị tiêu hao đến một mức nhất định là Bologo có thể dễ dàng giết chết hắn.

Bây giờ cuộc rượt đuổi đã bị đảo ngược. Ngay khi Bologo định ném con dao găm Bóng Ma ra để rút ngắn khoảng cách giữa hai người thì một luồng sát khí lạnh lẽo bất chợt ập xuống chiến trường.

Một hơi lạnh thấu xương xẹt qua trái tim của Bologo rồi tan biến. Sát khí này không nhằm vào hắn mà nhằm vào Gold.

Gold cũng cảm nhận được hơi lạnh này, chiếc khiên Aether hình cánh diều ngay lập tức được triển khai, nhưng hắn vẫn không thể thoát khỏi đòn tấn công chí mạng kia.

Một bóng đen lặng lẽ xuất hiện sau lưng Gold, khi hắn cảm nhận được sát khí thì cũng là lúc nó đã hoàn thành đòn tấn công của mình.

Một lưỡi kiếm mảnh mai, đen như mực xuyên qua cơ thể Gold. Hai bóng người loạng choạng như đang múa. Sau đó con sói đen nhánh tiếp đất vững vàng, còn Gold thì để lại một vệt đỏ tươi giữa không trung rồi nện xuống đất như một con rối đứt chỉ.

Gold nhìn lên trời, vết máu đỏ tươi loang lổ trên cổ. Máu ứa ra, hắn giơ tay lên cố gắng bịt miệng vết thương lại như muốn níu kéo mạng sống của mình trong vô vọng, cho đến khi đồng tử của Gold giãn ra, rồi trở về với hỗn loạn.

Bước chân truy đuổi dừng lại, Bologo nhìn hình bóng quen thuộc ấy, hắn đoán đó chính là tiếp viện mà Lebius đã nói.

Vầng sáng xanh mờ nhạt hiện lên trên bộ giáp của Nhận Giảo Chi Lang, rồi nó quay đầu lại như thể đang nhìn Bologo.

...

Vài phút trước.

Lebius đứng trên hành lang trên không, nhìn cây cầu dài đơn sơ đang không ngừng được xây dựng và những chiếc xe đang tiến lên trên đó.

Cũng như những lần trước, hai nhóm người chia ra hành động, Bologo đi tìm Amy, còn Lebius thì tiến sâu vào Khe nứt lớn để chống lại Cận vệ Lá Chắn.

Sau khi thu thập đủ thông tin tình báo, cả Bologo và Lebius đều quyết tâm chấm dứt mọi thứ trong lần tua lại thứ sáu này.

Vì thế nên Lebius không hề nôn nóng như trước mà đi từ từ trên hành lang trên không như thể đang tìm kiếm một vị trí tốt.

Cuối cùng, Lebius dừng lại ở rìa Ngã Ba Vô Định, sau đó ấn nhẹ vào còi để nói chuyện với Uriel.

"Tình hình bên Tháp Quan Sát thế nào rồi?"

"Đừng giục! Đừng giục!"

Lebius không nghe thấy giọng của Uriel mà lại là một giọng nữ khác. Đã lâu rồi không nghe thấy giọng nói này nên nhất thời Lebius không nhận ra nàng.

Sau một hồi suy nghĩ, Lebius hỏi, "Hayes?"

"Chào buổi sáng, Lebius. Đã lâu rồi không gặp, ngươi thật đúng là có thể giày vò a."

Trong giọng của Hayes xen lẫn cảm giác thân thiết của người quen cũ. Nghe thấy giọng của nàng, Lebius cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Nếu như có Hayes ở đó thì chắc chắn sẽ không có việc gì ngoài ý muốn xảy ra.

"Chờ một lát, đồ của ngươi nhiều quá, bọn ta đang cố gắng tìm cách xếp chúng lại với nhau."

Bên trong tòa tháp, Hayes đang chỉ huy những người khác trong lúc nói chuyện với Lebius.

Bên cạnh Hayes là rất nhiều nhân viên đang bận rộn. Họ mặc đủ loại chế phục khác nhau, nhưng tất cả đều có một biểu tượng chung được in trên đó.

Vòng xoáy chi môn.

Nơi đây là Bộ phận Hậu Cần mê cung, thường được gọi là Tháp Quan Sát. Về lý do tại sao nó được gọi là Tháp Quan Sát...

Ánh sáng chói lọi từ chiếu xuống từ đỉnh đầu, Hayes bước vào trong bóng tối, tránh những tia sáng trực tiếp và nhìn về hướng có ánh sáng.

Từng khung thép mảnh mai được xếp chồng lên nhau như một cái tổ bao phủ trên đầu mọi người. Rất nhiều mảnh kính được đặt trong đó, qua tấm gương trong suốt, có thể nhìn rõ bầu trời xanh thẳm kia.

Tông màu xanh thiên thanh bao trùm cả bầu trời, càng nhìn ra xa thì tông màu xanh này càng dần đậm hơn. Trên bầu trời trống trải là vầng mặt trời chói chang treo lơ lửng trên cao.

Hầu hết nhân viên trong Cục Trật tự đều tưởng nơi đây là một môi trường hoàn toàn khép kín, chỉ có một số lối ra để giao tiếp với thế giới bên ngoài, ngoài ra cũng không có cái gọi là "cửa sổ".

Họ sẽ không bao giờ tưởng tượng được lại có một công trình kiến trúc quan sát khổng lồ như vậy ở điểm cao nhất, nơi mà Cục Trật tự đi sâu vào biển mây.

Biển sương mù trắng tinh dâng lên quanh tòa tháp cao ngất, rồi từ từ lao về phía trước, biến nơi này thành một hòn đảo biệt lập trong thế giới pha lẫn giữa xanh thẳm và trắng tinh khiết.

"Nhanh tay lên!"

Hayes thúc giục những người khác kéo từng chiếc hộp sắt nặng trĩu xuống từ đường ray, sau đó tập trung lại ở trung tâm của Tháp Quan Sát.

Đó là một bệ cao trông khá giống với sân trong của mê cung với ma trận giả kim phức tạp được khắc trên đó. Khi nhìn từ trên cao, sẽ ngạc nhiên khi thấy họa tiết của ma trận giả kim trên bệ cao này rất giống với biểu tượng của vòng xoáy chi môn.

Tương ứng, bệ cao này cũng được gọi là vòng xoáy chi môn, nhưng khác với vòng xoáy chi môn thông thường ở chỗ nó nằm song song với mặt đất.

Toàn bộ bộ phận đang hoạt động. Khi nồng độ Aether tăng dần, ngày càng nhiều Aether ngưng tụ thành những giọt nước vàng đặc, đổ ngược trở lại khoảng trống, rồi dần dần lấp đầy ma trận giả kim.

Bệ cao được bao quanh lần lượt bởi các giá đỡ lớn. Mỗi một giá đỡ lại có một gương lõm để thu ánh sáng. Khi các nhân viên chuyển phát xếp đonsg hàng hóa lên bệ cao thì các giá đỡ thu ánh sáng này cũng bắt đầu hoạt động.

Chúng điều chỉnh góc độ ánh sáng tập trung, hàng ngàn tia sáng tụ lại, nhiệt độ cao như thiêu như đốt hòa với Aether lấp đầy mọi nơi trên bục cao cho đến khi đống hàng hóa được bao phủ hoàn toàn trong đó.

"Đã chuẩn bị sẵn sàng."

"Bắt đầu tìm kiếm vị trí của Nhân viên Thực Địa Lebius Lovisa."

Các tia sáng tụ lại với nhau, phóng thẳng lên trên. Giữa những tấm gương thủy tinh khổng lồ của Tháp Quan Sát có dựng lên một con mắt rực lửa. Ánh mắt của nó dễ dàng xuyên qua biển mây, xé tan màn sương của Khe nứt lớn, đến thẳng vị trí mà Lebius đang đứng.

"Vị trí của Nhân viên Thực Địa Lebius Lovisa đã được xác nhận."

"Tọa độ đầu vào."

"Bắt đầu đột phá mê cung."

Một loạt chỉ lệnh được ban ra. Trong ánh sáng chói mắt, không gian bắt đầu vặn vẹo, từng đường thẳng hẹp và sắc bén trở nên uốn lượn, tạo ra hàng loạt đường vòng cung có độ cong lớn đan xen vào nhau, ánh sáng lóe lên liên tục, đến một khoảnh khắc nào đó, nó đột ngột vụt tắt.

Aether lỏng trong Vòng xoáy chi môn đã bị tiêu thụ toàn bộ, đống hàng hóa trên bề cao cũng biến mất.

Trong Khe nứt lớn, Lebius ngẩng đầu lên. Một phản ứng Aether dữ dội hiện ra trên đầu hắn. Từng dao động kinh khủng làm biến dạng không gian xung quanh, kèm với đó ánh lửa chói lọi liên tục phụt ra.

Thời khắc Aether đạt đến đỉnh điểm, một lỗ đen méo mó đột ngột xuất hiện, sự tồn tại của nó chưa kéo dài được vài giây thì đã sụp đổ rồi biến mất.

Đồng thời để lại những chiếc quan tài sắt lơ lửng giữa không trung.

Sự đình trệ của những chiếc quan tài sắt này kéo dài trong vài giây, sau đó thoát ra khỏi trói buộc và rơi về phía Lebius. Đúng vào lúc những chiếc quan tài sắt này sắp rơi xuống biển sương mù của Khe nứt lớn.

Đôi mắt của Levius phát ra ánh sáng chói lòa. Ma trận giả kim bao phủ khắp cơ thể hắn như một hình lóe sáng. Tiếng tim đập thình thịch lan tràn.

Vô số gợn sóng quét qua quan tài sắt. Quan tài sắt cũng rung lên bần bật, như thể những người quá cố bị trói trong đó sắp trở lại trần gian.

Tiếng ma sát khàn khàn rợn người vang lên không ngừng. Từng người đã khuất lần lượt tỉnh dậy, dùng móng vuốt cào vào thành trong của quan tài cho đến khi chúng hoàn toàn vỡ vụn.

Quan tài sắt bị vỡ thành vô số mảnh nhỏ, ánh sáng màu lam đuổi theo bóng người đen nhánh, kèm theo tiếng gió rít, hành lang trống trải nhất thời chật kín người.

Đám đông được tạo ra bởi bộ giáp băng giá.

Lebius liếc nhìn nơi phát ra những âm thanh quen thuộc này. Bộ bờm sắt khẽ đung đưa trong gió, vầng sáng xanh nhạt lấp ló dưới đầu sói hung tàn.

Lebius nhắm mắt lại, mối liên kết đã hoàn thành. Khi hắn mở mắt ra thì bầy sói đã xé rách cơn gió rồi biến mất khỏi đó. Ở phương xa, vô số tiếng sói hú bất chợt vọng lại.