Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 353: Tìm thấy ngươi


Hổ? Một con hổ xuất hiện trong Khe Nứt Lớn?

Đây rõ ràng là một điều không thể, nhưng nó lại xảy ra ngay trước mắt. Sau một thời gian ngắn hoảng sợ, Fast thoát khỏi những cảm xúc thăng trầm của mình và nhận ra rằng đó chỉ là một ảo giác lừa dối.

Ảo giác sinh ra do sợ hãi.

Ngay lập tức, sát khí lạnh thấu xương ập vào đầu Fast, máu chảy ra từ kẽ răng, sự ngưng trệ kỳ lạ trấn áp Fast, nhưng may mắn là nó chỉ tồn tại trong vài giây.

Sau vài giây, Fast gắng gượng thoát ra khỏi nó để thử bóp cò, nhưng sau một phát súng, viên đạn đã bị đập bay bởi một con dao chặt xương.

Con hổ bước đến bên Lebius, mắt rực cháy như một ngọn đuốc.

Lebius nói khẽ, "Ta đã nghĩ rằng ngươi sẽ nhanh hơn."

"Ta đã cố rất nhanh rồi," Jeffrey để lộ cho Lebius xem quần áo của mình, "Ta thậm chí còn không có thời gian để thay đồ ngủ."

Nghe hắn nói, lúc này Lebius mới chú ý tới Jeffrey đang mặc bộ quần áo buồn cười cỡ nào.

Hắn đang mặc bộ đồ ngủ màu trắng, chân đi dép bông, đeo túi súng ngang hông, trên tay là con dao chặt xương quen thuộc, trên mặt là chiếc mặt nạ hình con hổ thường thấy.

Một vài mảnh ghép ghép lại với nhau, tạo ra sự không tương thích đến hoang đường.

"Thay vì hỏi về chuyện tiếp theo, hãy giải quyết chuyện hiện tại trước đã."

Sau câu nói đùa, giọng của Jeffrey trở nên nghiêm túc, ánh mắt như ánh mặt trời thiêu đốt, không ai dám nhìn thẳng vào.

Nhìn Fast, Fast không hề có ý định nhìn lại, cho dù ngốc đến đâu, hiện tại hắn cũng có thể nhận ra đối thủ của mình là ai.

Mắt Hổ Jeffrey.

"Rút lui!"

Fast hét lớn lên với những Người thăng hoa khác, chỉ cần đủ cảnh giác thì họ vẫn có cơ hội sống sót dưới tay Lebius, nhưng với Jeffrey thì khác.

Trước đôi mắt hổ rực lửa ấy, ai cũng là cá nằm trên thớt.

Đáng tiếc là lời cảnh báo của Fast đã quá muộn, đồng thời khi đang ở phía sau, Jeffrey cũng giơ khẩu súng trên tay.

Vào lúc ánh mắt lướt qua, Jeffrey đã đột phá Cự Hồn Giới Hạn của Người thăng hoa và hoàn toàn thống trị cơ thể của bọn họ.

Tất cả giờ trông giống như những tác phẩm điêu khắc đứng sừng sững, với đủ thứ cảm xúc kinh hãi trên mặt và vô vàn tiếng khóc khản đặc trong cổ họng, cố gắng nói mấy lời cuối cùng.

Nhưng không ai có thể nói bất cứ điều gì.

Jeffrey bóp nhẹ vài phát, bắn nổ đầu từng kẻ không hề có sức phản kháng này.

Suy cho cùng thì những Người thăng hoa giai đoạn một này chỉ là những người bình thường mang trong mình sức mạnh siêu phàm mà thôi, ngoại trừ kẻ bất tử như Bologo thì hầu hết Người thăng hoa đều dễ bị tổn thương trước vũ khí nóng.

Đầu vỡ tung thành nhiều mảnh bay đầy trời, cái xác không đầu đứng đờ trong vài giây trước khi gục xuống.

Fast không dám quay đầu nhìn lại mà chỉ có thể tăng tốc độ, tránh xa hai hung thần này để tập trung lại với đám người Hood.

"Tình hình thế nào rồi?"

Sau khi giải quyết xong những rắc rối tiềm ẩn xung quanh bạn, Jeffrey hỏi.

"Rất tệ, Trái tim Bất diệt mất kiểm soát, một số lượng lớn quái vật đang lan tràn ra xung quanh."

Giọng Lebius nặng nề. Ngay cả khi có thêm Jeffrey thì họ cũng chỉ có thêm một số lợi thế ở chiến trường trực diện, nhưng đám Thực Thi Quỷ đã trốn thoát kia thì vẫn cần phải có người đi giải quyết.

"Những con quái vật đó? Đừng lo," Jeffrey lẩm bẩm.

"Đừng lo cái gì?"

Giọng của Lebius thì có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn thì vô cùng lo lắng, thời gian liên tiếp tua ngược lại đã khiến thần kinh của hắn trở nên căng thẳng.

"Ta nói quân tiếp viện đã đến."

Jeffrey vỗ vào vai Lebius, giọng xen lẫn chút thoải mái, "Trục thời gian rối loạn đúng không? 'Phòng Ra Quyết Định' đã đề cập chuyện này với ta trên đường tới đây."

Đối với Jeffrey thì đây chỉ là một nhiệm vụ sau khi thức giấc, nhưng đối với Lebius thì đó lại là một lần sinh tử luân hồi, thứ mà khiến người ta mệt mỏi không thôi.

"Nhìn thời gian đi, Lebius, ngươi đã làm rất tốt rồi, ngươi đã kéo dài thời gian đủ cho đến khi bọn ta đến đây."

Lebius hơi lơ đãng, vừa nghe thấy lời này, mắt hắn không khỏi hướng về phía đồng hồ thì thấy kim chỉ đã đến vị trí dự tính.

Trong nhà ga khuất ở thị trấn Autumn Hurt, tàu điện ngầm lặng lẽ dừng lại cạnh sân ga, mọi cánh cửa đều mở ra cùng lúc, nhưng những hành khách ngồi sau cánh cửa đã rời đi từ sớm và biến mất.

Cư dân tò mò nhìn những người đang đứng trên đường và căng ngang các đoạn dây cảnh báo lên. Mặc dù họ tự gọi mình là cảnh sát, nhưng ở Thị trấn Autumn Hurt, mỗi người trong số họ đều mang một gương mặt xa lạ.

Tất cả đều mang theo vũ khí, tạo thành một bức tường người với sát khí đọng lại trên mặt chặn từng ngã tư lại.

Một vài cư dân đã đẩy cửa sổ ra thì thấy sấm sét đỏ rực lóe lên trong Khe nứt lớn ở phía xa.

Mọi người đã quen với điều này, nhưng không hiểu sao nhiều cư dân hôm nay vẫn thấy bất an một cách khó hiểu, như thể cái lạnh của mùa đông năm nay lại càng thêm lạnh.

"Nhanh tay hơn, chúng ta không được để lọt bất cứ con nào."

Trong sương mù, giọng nói thúc giục của một người đàn ông vang lên.

Dù cư dân của Thị trấn Autumn Hurt có nghĩ kiểu gì đi chăng nữa thì cũng không thể ngờ rằng thị trấn này chỉ cách thảm họa có vài bước chân.

Tàu điện ngầm ở Tổ Sâu đã quá tải. Trong khoảng thời gian mà Lebius đã tranh thủ được, một lượng lớn quân đội đã được đưa qua, rất nhiều người trong số đó không phải là Người thăng hoa mà chỉ cần biết điều khiển vũ khí là được. Những tổ hợp diễn sinh từ máu thịt đó đó không có gì nguy hiểm, ngoại trừ việc chúng rất khó bị giết chết.

Ở vị trí mà Thị trấn Autumn Hurt nối với Khe nứt lớn, rất nhiều bóng người màu trắng xám đang thấp thoáng trong đó. Họ đi theo từng nhóm, sau khi viên sĩ quan đứng đầu vung con dao quân dụng lên, tất cả phần thịt mọc đến gần đều bị nghiền nát thành từng mảnh.

Máu chảy xuống thấm đẫm mặt đất rắn khiến giẫm lên đó như giẫm phải bùn thịt ẩm ướt.

Hoạt tính của đất trở nên cực mạnh, rồi một bóng người khác bước tới, súng phun lửa phun ra một ngọn lửa cực dài, quét sạch mọi chướng ngại vật trên đường đi.

"Đội trấn áp bạo loạn đã đến Khe nứt lớn."

Giọng của Yas vang lên trong Mạng lưới tâm linh, tuy nhiên lại bị một sức mạnh không rõ nào đó gây nhiễu. Mặc dù giọng của hắn nghe có hơi méo mó, nhưng dù sao hiện tại nghe được giọng nói của hắn khiến Lebius không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Lebius hơi hoảng hốt, sau đó hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Trong mấy lần tua lại trước đó, nút tái thiết lập thời gian quá sớm khiến mọi thứ sẽ trở lại điểm ban đầu trước khi Cục Trật tự kịp hành động.

Nhưng mọi chuyện giờ đã khác, Bologo đã thuyết phục được Amy trở lại đội, bản thân Lebius cũng giữ chân được Cận vệ Lá Chắn để giúp lực lượng của Cục Trật tự xuất hiện.

Sự lây lan của Thực Thi Quỷ đã được kiểm soát, vậy giờ chỉ còn một việc cần làm.

"Thu dung Trái tim bất diệt, giết sạch Cận vệ Lá Chắn."

Lebius lạnh lùng ra lệnh.

Ngay sau đó, con Nhện sói đỏ tươi phá tan hành lang cản trở để xuất hiện trước mặt Lebius, mục tiêu của nó không phải là Lebius mà là do Lebius đã chặn đường của nó.

Trong Vùng đất bị bỏ hoang, tiền đồn Tuyệt Vọng đang bận ngập đầu. Rất nhiều con số trên các thiết bị khác nhau đang tăng vọt, lần đầu tiên điều này xảy ra kể từ khi họ định cư ở đây.

Hoạt tính của Cái ác không ngừng tăng lên, như thể nó đang thực sự sống lại. Lebius và những người khác đang mải chiến đấu hiển nhiên là không biết chuyện này. Hiện giờ ngay cả việc xử lý tình hình hiện tại đã khiến họ cảm thấy vô cùng khó khăn, chứ đừng nói đến chuyện đang xảy ra ở Vùng đất bị bỏ hoang.

Hơi thở của Jeffrey không khỏi ngưng trệ. Bất cứ ai phải đối mặt với một con quái vật khổng lồ như vậy ít nhiều đều sẽ cảm thấy lo lắng.

Ánh sáng vàng lóe lên trong mắt, Aether hội tụ lại, tõe ra, hóa thành hàng ngàn sợi xích vô hình.

Chân nhện sắp hạ xuống bị Jeffrey cưỡng chế đình trệ, hiển nhiên là Jeffrey không thể giữ được bao lâu, tròng trắng hai mắt của hắn đã hiện đầy tia máu.

Thời gian đình trệ rất ngắn, nhưng đã đủ với Lebius, bóng ma đen bóng lướt qua, sau khi vài lưỡi kiếm sắc bén đan chéo vào nhau, một chân nhện khác đột ngột bị cắt đứt.

Nhện sói đã bị mất hầu hết các chi, cơ thể khổng lồ của nó nghiêng sang một bên và đổ sụp xuống, đập mạnh vào vách đá, gây ra những trận động đất liên tiếp.

Lebius thở phào nhẹ nhõm, sau khi tốn rất nhiều công sức, cuối cùng hắn cũng dừng được Nhện sói lại.

Ngoài ra còn có một số phản ứng Aether ở phía xa, có thể thấy Bologo vẫn còn đang chạy điên cuồng trên vách đá, phá hủy các cấu trúc trên đường đi, khiến các tảng đá liên tục rơi xuống va vào Nhện sói.

Bologo hiện trông khá vui vẻ, hắn luôn có một khát vọng mãnh liệt là được đập phá mọi thứ, và bây giờ khát vọng này đã được giải phóng hoàn toàn.

Nhưng Bologo còn chưa vui đủ thì đã cảm nhận được sát khí bao trùm. Một bóng người màu trắng bạc bị đẩy lui ra khỏi hang ổ bằng máu thịt, đó chính là hiệp sĩ bạc đang đâm vào trong vách đá.

Từ trong vũng máu chảy sâu, một cơ thể rách nát bò ra, ông ta đeo một cái mặt nạ tàn tạ trên mặt và nhìn Bologo với ánh mắt điên cuồng.

Hoặc có thể nói là nhìn... Amy.

"Tìm thấy ngươi!"

Nhà ảo tưởng phát ra tiếng thét vui sướng. Con Nhện sói đã ngã xuống lại vùng lên lần nữa, nhưng lần này nó không di chuyển về phía Vùng đất bị bỏ hoang mà lại vung xúc tu về phía Bologo.