Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 357: Trở về thế giới phàm trần


"Kẻ bất tử?"

Một giọng nói trầm thấp vang lên từ dưới bộ giáp, hiệp sĩ bạc nhìn Bologo một lúc lâu.

"Gần như là vậy," Bologo cử động cơ thể, cảm giác không mấy dễ chịu gì khi bị giết. "Trông ngươi không ngạc nhiên lắm... rất nhiều người thường sẽ sốc."

Một trong những thú vui lớn khi sống lại của Bologo là quan sát phản ứng của đối thủ để xem chúng sẽ lộ những biểu cảm gì khi hắn trở về từ cõi chết.

Đáng tiếc là Bologo hiếm khi gặp được một đối thủ có thể giết chết mình. Hầu hết phản ứng của những kẻ đó đối với Trở về từ cõi chết đều là sốc, không có nhiều người có thể bình tĩnh như Hiệp sĩ bạc.

Cũng có thể là do Hiệp sĩ bạc đã từng gặp rất nhiều kẻ bất tử rồi, dù sao đối phương cũng là một Thủ Lũy Giả, kinh nghiệm chiến đấu chắc chắn phải cao hơn mình.

Bologo hít thở sâu. Trận trước hắn đã bị thương rất nặng, chết thêm mấy lần nữa hắn sẽ rơi vào hôn mê, như thế thì sẽ không làm được gì.

Lấy mạng sống làm cái giá của việc Thử và Sai quả thật rất cao, nhưng dựa vào điều này, Bologo đã hiểu sơ bộ về sức mạnh của Hiệp sĩ bạc.

Đây là một kẻ địch mạnh theo đúng nghĩa. Đừng nói là giết hắn, cho dù cố hết sức thì mình cũng khó có thể làm hắn bị thương.

May mà chỉ thị của Lebius chỉ là trì hoãn thời gian. Khi Lebius và Jeffrey kết thúc trận chiến thì cán cân chiến thắng sẽ nghiêng về phía họ.

Dùng mạng sống để kéo dài thời gian? Đây quả thực là nhiệm vụ mà chỉ Bologo mới có thể hoàn thành nổi.

Hiệp sĩ bạc buồn bã hỏi, "Mục đích của các ngươi là gì? Phá vỡ tiến trình của thế giới, cướp thêm càng nhiều linh hồn?"

"Nếu là như vậy thì cần gì phải phiền phức như thế?"

Hiệp sĩ bạc nói điều gì đó mà Bologo nghe không hiểu, và Bologo cũng không buồn hiểu. Hắn hiếm khi nghiêm túc lắng nghe kẻ địch của mình, hắn không phải là một cha xứ, vậy nên không cần phải lắng nghe những lời thú tội của chúng.

Bầy rắn bò lên người, đắp thành những lớp giáp cứng cáp. Mặc dù nó không thể ngăn nổi nhát chém của Tài Thiết Chi Kiếm, nhưng ít nhất cũng có thể trì hoãn một chút thời gian để lưỡi kiếm không thể chạm vào cơ thể của mình nhanh đến như vậy.

"Có vẻ như ngươi không biết." Hiệp sĩ bạc nói với Bologo.

"Không biết? Ta còn chẳng hiểu ngươi đang nói gì."

Bologo lắc đầu. Nếu có thể thì hắn rất sẵn lòng trò chuyện với hiệp sĩ bạc, dù sao thì cách nào cũng đều là câu giờ, mà một cuộc đối thoại thì hiển nhiên là tốt hơn so với một trận chiến.

Hiệp sĩ bạc im lặng. Hắn biết việc tiêu diệt âm mưu của ma quỷ chưa bao giờ là dễ dàng, nhưng kiểu gì thì kiểu hắn cũng không ngờ tới Bologo là một kẻ bất tử.

Nếu tiếp tục để Bologo trưởng thành, sớm muộn gì cũng trở thành Chúa tể Cyrin thứ hai, thậm chí sẽ còn là Chúa tể Cyrin bất tử.

Hiệp sĩ bạc không thể hiểu nổi điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, dù muốn tìm ra âm mưu giấu kín này cũng cần phải suy nghĩ rất nhiều, mà bây giờ lại không phải là thời điểm tốt để suy nghĩ về mọi thứ.

Sau một hồi do dự ngắn ngủi, hiệp sĩ bạc đã đưa ra quyết định. Trận chiến như mong đợi đã không nổ ra, hiệp sĩ bạc hoàn toàn không thèm để ý đến Bologo mà quay đầu lao về phía hang ổ máu thịt.

Tốc độ của hắn vốn đã rất nhanh, cộng thêm 'Aether - Khuếch Đại' khủng khiếp thúc đẩy khiến bước chân của hắn vô cùng nặng nề. Mỗi lần hắn đặt chân xuống chẳng khác nào một người khổng lồ đang giẫm trên mặt đất, tạo ra một tiếng nổ lớn, đồng thời nghiền nát cả mặt đất dưới chân.

Dưới sự giẫm đạp của hắn, con Nhện sói khổng lồ thế mà lại nghiêng về một bên, trông như một tòa nhà sắp sập.

"Ngăn hắn lại! Palmer!"

Bologo hét lên. Đây là tình huống mà hắn không muốn nhìn thấy nhất, đó chính là hiệp sĩ bạc hoàn toàn phớt lờ hắn.

Trên bầu trời truyền đến tiếng gió rít gào, mặc dù không phải chiến đấu trực diện nhưng hiện tại Palmer vẫn vô cùng áp lực.

"Ta sắp không biết là ai đang đánh ai nữa rồi!"

Palmer lấy quả lựu đạn giả kim duy nhất còn lại trên người ra và ném vào trong gió, đồng thời còn không quên lẩm bẩm.

"Ông chủ! Hiện tại ít nhiều cũng coi như đang giúp ngươi chiến đầu! Làm gì đi a!"

Bologo đoán ông chủ mà Palmer đang nhắc đến lần này không phải là Lebius, mà là người phụ nữ đã lấy đi linh hồn của Palmer.

Nữ chủ nhân Scarlet.

Nói theo cách này thì Palmer đã bảo vệ Trái tim Bất diệt khỏi việc bị hiệp sĩ bạc cướp đi, ở một mức độ nào đó thì cũng là đang chiến đấu cho Nữ chủ nhân Scarlet.

Dường như người phụ nữ háu ăn đó đã thực sự nghe thấy tiếng gọi của Palmer nên đã đáp lại.

Lựu đạn giả kim cuốn vào trong gió và phát nổ chỉ sau vài giây. Nó nổ ngay phía trên chiến trường, tạo ra một cơn mưa lửa rơi xuống từ trên trời trông giống như một ngày tận thế.

Bologo nâng tấm khiên tròn lên chắn trước cơ thể của mình, sau đó chạy điên cuồng trong cơn mưa lửa về phía trước.

Vụ nổ tạo ra một luồng gió. Các luồng không khí siết lại và tăng tốc dần trong khe nứt hẹp, cuối cùng tụ lại với nhau, tạo thành một cơn lốc xoáy xuyên qua Khe nứt lớn.

Cơn mưa lửa trên bầu trời bị cuốn vào trong đó, tạo thành một cơn bão rực cháy, nuốt chửng hoàn toàn Nhện sói.

Nhìn thấy cảnh này, Palmer hơi hoang mang. Đúng là hắn có thể sử dụng thời tiết để tăng cường Năng lượng bí mật của mình, nhưng hắn không bao giờ có thể ngờ rằng mình đánh lung ta lung tung lại có thể gây ra một cơn bão.

Cơn bão lửa không thể đánh bại hiệp sĩ bạc, nhưng có thể gây sát thương nặng cho Nhện sói. Máu thịt liên tục sụp đổ trong nhiệt độ cao, máu thịt trên mặt đất cũng bắt đầu tan rã, thậm chí khiến bước tiến của hiệp sĩ bạc cũng bị cản trở.

Trong nhiệt độ cao, Nhà ảo tưởng đang phát ra những tiếng rên rỉ. Ngọn lửa nóng rực đã thiêu rụi chút sinh mệnh còn sót lại của hắn, sau đó một lượng lớn máu thịt lao về phía Nhà ảo tưởng và bọc hắn lại theo từng lớp trong đó, trông giống như một quả trứng bằng thịt để chống lại sự thiêu đốt.

Bologo tiến về phía trước trong cơn bão lửa đỏ, nhiệt độ cao khiến áo giáp của hắn hơi đỏ lên, trong thế giới màu đỏ, hắn đã tận mắt nhìn thấy hiệp sĩ bạc bước vào trong hang ổ.

Borlogo tăng nhanh tốc độ của mình, vượt qua quả trứng đang bọc quanh Nhà ảo tưởng.

Vỏ ngoài của quả trứng thịt đã cháy sém thành một màu đen như mực, dưới sự bào mòn của thủy ngân đỏ, trên bề mặt của nó có rất nhiều vết nứt, trong bóng tối sâu thẳm, Bologo mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển đầy điên cuồng.

Bologo nhìn không chớp mắt, nhưng tim lại co thắt vài lần. Hắn không nghĩ đó là Taida... ít nhất đó không phải là Taida mà hắn quen, cùng lắm thì chỉ có thể coi như một cái bóng còn sót lại của thuộc trên thế giới này.

Mục tiêu chính lúc này là Trái tim Bất diệt.

Bologo đã tự thuyết phục mình như vậy, hắn nghĩ Amy cũng sẽ nghĩ như vậy, tạm thời không nghĩ về chuyện Taida vào lúc này. Sau khi mọi việc đã xong xuôi...

Bước chân đang tiến bỗng dừng lại. Bologo đứng đờ ra tại chỗ, xương khắp người như bị đóng chết chỉ trong nháy mắt, ngay cả cơ bắp và máu của cũng đông cứng lại với nhau.

Một cơn ớn lạnh khó tả ập xuống, bóp mạnh trái tim của hắn. Với một lực ngày càng tăng lên, nó như muốn kết liễu mạng sống của Bologo.

"Ngươi... cảm thấy nó? Amy."

Giọng nói trầm thấp phát ra khỏi cổ họng của Bologo. Hắn mở to hai mắt và nhìn thẳng về phía trước.

"Ừm."

Một câu trả lời ngắn gọn hiện ra trong đầu. Ngay cả khi trốn trong cơ thể của mình, Amy cũng cảm thấy như vậy.

Không chỉ hai người bọn họ, tất cả mọi người đều nhận thấy có một sức mạnh đáng sợ đã giáng xuống nơi này. Nó quỷ dị và điên cuồng đến thế, thậm chí khiến tất cả mọi người dừng lại và rơi vào khoảng lặng ngắn ngủi.

Sau khoảng lặng là cơn điên loạn bùng phát.

Một phản ứng Aether cao trào nổ ra từ hang ổ của máu thịt. Bologo chỉ có thể nhìn thấy một vài tia sáng lóe lên, sau đó mọi thứ sụp đổ.

Dưới mệnh lệnh của Tài Thiết Chi Kiếm, mọi vật chất tiếp xúc với nó đều tan vỡ. Ngay cả khi không không bị lưỡi kiếm cắt vào thì chúng cũng đang tự tan rã và vỡ vụn.

Trong nháy mắt, như thể đã ngàn năm trôi qua, cơ thể khổng lồ bằng máu thịt bắt đầu thối rữa. Máu thịt chuyển sang màu tái nhợt và bắt đầu mục nát. Từng miếng thịt lớn như vách tường bắt đầu bong tróc, chúng liên tục rơi xuống, đi kèm với đó là cơn mưa máu. Máu bẩn sền sệt trộn lẫn với ruột gan trông như dải băng lễ hội đang rủ xuống. Mùi thối rữa bắt đầu lan ra hệt như làn sương mù cực độc.

Thình thịch ——

Tiếng trống trận vang lên từ đống máu thịt đang thối rữa, như thể nhịp tim đang đập của ai đó.

Tiếng trống dần dày đặc, khiến trái tim của bất cứ ai nghe thấy tiếng trống cũng rung lên.

Bologo che ngực quỳ xuống trong đau đớn, thở hổn hển cố kìm nén nhịp tim chí mạng này… Hắn cảm thấy tim mình như sắp nổ tung.

Lớp thịt đỏ tươi bên dưới đã mất hết màu sắc, như thể sức sống mạnh mẽ đó đã bị một con quái vật tham lam hơn nuốt chửng không còn gì.

Sau đó Bologo đã nhìn thấy, đi kèm với một tiếng kim loại ma sát là hình ảnh hiệp sĩ bạc bị đánh bật ra và đập vào vách đá ở một bên.

Trái tim Bologo chùng xuống. Không có nhiều người có thể đẩy lui hiệp sĩ bạc trên chiến trường này, cho dù hiệp sĩ bạc hiện tại chỉ là vật bị điều khiển của một Thủ Lũy Giả.

Con ngươi màu xanh lam đột nhiên co lại, Bologo còn chưa kịp quan sát trạng thái của hiệp sĩ bạc thì đã bị cảnh tượng trước mắt thu hút, ngay cả đến việc hít thở cũng quên mất.

Không chỉ mình Bologo chú ý đến những gì đang xảy ra trước mặt. Quả trứng thịt phía sau nứt ra, Nhà ảo tưởng thò đầu ra nhìn bóng người đang trồi ra khỏi vỏ bọc.

Nhà ảo tưởng như vừa được chứng kiến sự xuất hiện của một thiên thần. Như trong ký ức của mình, dù sau bao năm nàng vẫn không thay đổi một chút nào, hình bóng quen thuộc chồng lên nhau, những giọt nước mắt nóng hổi trào ra từ dưới lớp mặt nạ vỡ.

"Alice..."

Nhà ảo tưởng đưa tay lên, phát ra tiếng lảm nhảm mơ hồ.

Trong hang ổ bằng máu thịt đang thối rữa, một bóng người quen thuộc bước khỏi đó bằng đôi chân trần. Một chút máu còn sót lại trên làn da bóng nhẫy, lồng ngực phủ đầy máu thịt đỏ tươi, trong lồng ngực còn có một trái tim đang đập thình thịch.

Alice nhìn thế giới với ánh mắt vô hồn, không chút cảm xúc.

"Alice, nàng..."

Một giọng nói kinh ngạc vang lên trong tâm trí Bologo. Amy nhìn khuôn mặt đang kề cận này, nhất thời cảm xúc bị mất kiểm soát.

Nhà ảo tưởng cuối cùng đã hoàn thành tưởng tượng điên rồ của mình, ông ta đã cấy thành công Trái tim bất diệt vào xác của Alice, rồi sử dụng sức sống cấm kỵ đó để đưa nàng trở lại trần thế.

Alice đã sống lại, bây giờ người xa lạ quen thuộc nhất đứng trước mắt Amy.

"Nàng có thể là bất cứ thứ gì... nhưng tuyệt đối không phải là Alice."

Bologo cắt ngang dòng suy nghĩ lan man của Amy bằng giọng nói nghiêm nghị.

"Khi một người chết thì tức là đã chết, không còn gì cả. Dấu vết duy nhất còn lại trên thế giới này là Hòn đá triết gia trên người ngươi."

Hiện Bologo đang tập trung cao độ, và trong tình trạng căng thẳng tột độ này Bologo thậm chí còn muốn nôn mửa.

Thường thì Bologo không như vậy, ngay cả khi đối mặt với hiệp sĩ bạc, hắn cũng không có phản ứng như vậy. Nhưng hiện giờ chỉ cần nhìn chằm chằm vào bóng dáng bước ra từ đống bẩn thỉu kia thôi là Bologo đã có cảm giác như đang nhìn vào những điều xấu xa và tà dị nhất trên thế giới.

Linh hồn bị kéo theo tầm mắt cho đến khi bị kéo ra khỏi thể xác, không để lại gì ngoài lớp bụi xám nhạt.

Không ai có thể thay đổi những gì đã xảy ra, kể cả ma quỷ.

Vậy nên Alice đã chết, người còn sống bây giờ không thể là Alice, nàng chỉ là một con… quái vật nào đó trong làn da của Alice.

Tiếng nổ vang làm gián đoạn suy nghĩ của Bologo. Hiệp sĩ bạc nhảy ra khỏi đống đá vụn và tấn công Alice một lần nữa. Lúc này Trái tim bất diệt đã hoàn toàn hợp nhất với nàng, thế nên muốn cướp được Trái tim bất diệt thì cần phải giết chết Alice.

Tài Thiết Chi Kiếm còn chưa kịp hạ xuống thì Alice vung tay lên, xúc tu khổng lồ cuộn lại, cuốn thẳng vào thắt lưng của hiệp sĩ bạc.

Tuy nhiên như thế là không đủ để ngăn cản hiệp sĩ bạc. Ánh kiếm lóe lên, cơ thể dù to lớn đến cỡ nào thì cũng sẽ tan vỡ dưới nhát kiếm của Thanh kiếm bí mật.

Nhưng lần này, sau khi thoát khỏi xúc tu, hiệp sĩ bạc đã nhận ra có gì đó không đúng.

Động tác của Hiệp sĩ bạc chậm dần lại, các khớp nối như bị nhét đầy thứ gì đó khiến nó nên khô khốc và trì độn.

Trên bộ giáp bạc luôn nhẵn bóng giờ đây xuất hiện rất nhiều vết máu li ti. Chúng thế mà chống lại được sức ép của Aether đến từ hiệp sĩ bạc để ngoan cố bén rễ và phát triển giữa các khe hở của bộ giáp.

Hiệp sĩ bạc có thể nghe thấy vô số âm thanh gặm nhấm nhỏ xíu vang lên. Đống máu thịt này đang gặm nhấm bộ giáp của hắn từng chút một để không ngừng xâm nhập vào bên trong.

Hiện tại, Ghế thứ Ba không có mặt ở chiến trường này, Hắn đang ở trong pháo đài Vực Thẳm Sương Mù để bảo vệ cho Đức vua Bóng Tối.

Hiệp sĩ bạc đang hành động hiện giờ là một vũ khí giả kim có thể được sử dụng như một vật bị điều khiển cho các hành động tầm xa. Nó có thể truyền tải đầy đủ sức mạnh của Thủ Lũy Giả, nhưng lại không thể mang theo hiệu quả của Năng lượng bí mật.

Chính vì vậy mà Ghế thứ Ba mới mang thanh kiếm của mình theo và sử dụng nó để chiến đấu.

Theo tính toán của ghế thứ ba thì lực lượng này đã đủ để đánh bại Taida. Tuy nhiên những chuyện ngoài ý muốn nối tiếp nhau, cho đến bây giờ là Alice, người có thể xuyên thủng lớp phòng ngự của bộ giáp, đã xuất hiện.

Alice đã dung hợp hoàn toàn sức mạnh của Trái tim bất diệt, máu thịt thối rữa tham lam nuốt chửng mọi vật chất và năng lượng, đây chính là sức mạnh của Cái ác.

Bologo đã từng nhìn thấy cảnh tượng này trong Vùng đất bị bỏ hoang, nơi mà Cái ác đói khát ăn mọi thứ mà nó chạm vào. Theo phân tích cuối cùng thì Cái ác không chỉ đơn giản là ăn, mà là ăn tất cả những gì có "năng lượng".

Sau khi Aether bị nuốt sạch, nó bắt đầu nuốt chửng những vật chất phàm trần đó. Sau khi bị tiêu hóa, Cái ác sẽ chiếm đoạt một cách tàn bạo những "linh hồn Sắt Lạnh" thuộc về vật chất rồi biến chúng thành cát bụi.

Giờ đây, sức mạnh của Cái ác đã hiện ra trọn vẹn trên người Alice. Đống máu thịt bám vào trên người hiệp sĩ bạc đang nuốt chửng Aether của chính hắn, nói theo cách khác thì nó đã đạt được hiệu quả đột phá Cự Hồn Giới Hạn.

Tính khép kín của Aether trên người Hiệp sĩ bạc đã bị phá vỡ. Giống như một cốc nước bị thủng vài lỗ, sức mạnh của bản thân hắn đang không ngừng tràn ra.

Đây là một tin tốt cho Bologo, hiệp sĩ bạc đã suy yếu, nhưng ngay cả khi hắn suy yếu thì vẫn không phải là thứ mà mình có thể chống lại.

Bologo đã cố hết sức để kiềm chế nỗi bất an trong lòng. Hắn không có cơ hội chiến thắng nào trong trận chiến này, vậy nên hắn cần phải hành động khi Alice và hiệp sĩ bạc lưỡng bại câu thương.

Alice hấp thụ hết mọi tinh hoa của nhện sói, máu thịt dưới chân nàng khô héo rồi chết đi, tương ứng, sức mạnh của nàng dần đạt đến đỉnh điểm, phản ứng aether đáng sợ sôi sục không thôi.

Alice nhẹ nhàng đưa tay lên như đang kêu gọi thứ gì đó. Ngay lập tức, từng tiếng gầm vang lên từ nơi sâu thẳm của biển sương mù trong Khe nứt lớn. Âm thanh đi lên từ Vùng đất bị bỏ hoang. Cái ác đang ngủ say đã cảm nhận được tiếng gọi đến Trái tim bất diệt nên muốn thoát ra.

“Có phải nàng ấy đã biến thành Cái ác?” Amy khó có thể tin nổi.

Bologo cũng không hiểu tình hình nên trả lời: "Ta không biết."

Đủ loại ẩn số lấp đầy chiến trường, may mắn thay, hiệp sĩ bạc sẽ tiến hành Thử và Sai thay cho Bologo.

Hiệp sĩ bạc không thể từ chối, bởi mục tiêu của hắn là trái tim quý giá ấy.

Aether dâng tròa trên bề mặt bộ giáp. Hiệp sĩ bạc không thể triệt tiêu sức mạnh tà ác này, nhưng vẫn có thể trấn áp trong một thời gian ngắn. Máu thịt lần lượt ngủ đông, tốc độ gặm nhấm chậm dần lại.

Hiệp sĩ bạc nhìn Alice, thân hình trắng nõn của nàng chói lóa như được nhúng trong ánh ban mai.

Alice trông như một thiên thần giáng thế, nhưng ai cũng biết rằng đây chỉ là ảo ảnh hão huyền, thiên thần không đến từ thiên đường sau những đám mây, mà đến từ địa ngục đỏ thẫm và nóng rực dưới đó.

Ngoại trừ một người vẫn đang mải mê với mộng tưởng của riêng mình.

"Alice... Alice!"

Nhà ảo tưởng duỗi hai tay ra, lảo đảo tiến về phía trước, chớp mắt liên tục, trào ra những giọt nước mắt lớn, đẫm máu từ sau lớp mặt nạ.

Ngay đến bây giờ ông ta vẫn không thể tin nổi cảnh tượng trước mắt, Nhà ảo tưởng đã thành công, Alice đã sống lại, đứng rõ rành rành ngay trước mặt mình.

Bologo đứng bên lề quan sát, Hiệp sĩ bạc cũng vậy. Đối mặt với việc Alice sống lại, tất cả đều giữ khoảng cách để đề phòng nguy hiểm tiềm tàng.

Chỉ có Nhà ảo tưởng là rơi vào trạng thái điên loạn. Ông ta hoàn toàn phớt lờ lời mối đe dọa đến từ Alice. Giống như một người cha muốn ôm lấy con mình, Nhà ảo tưởng mở rộng đôi tay ra, tiếp cận Alice từng bước một.

Ông ta đã cố gắng lâu như thế, từ bỏ mọi thứ đến mức trở nên điên cuồng...

Sau khi bỏ ra rất nhiều, hôm nay cuối cùng nó cũng đã thành hiện thực.

Những trận chiến liên tiếp và sự xâm lấn của máu thịt đã khiến cơ thể của Nhà ảo tưởng bị xé nát, nhưng ông ta vẫn kéo lê cơ thể dính đầy máu đến gần Alice từng chút một.

Đôi mắt của Alice rỗng tuếch. Nàng trông như đang nhìn Nhà ảo tưởng, nhưng hình như lại không. Alice để mặc Nhà ảo tưởng đi đến trước người mình.

"Alice..."

Giọng của Nhà ảo tưởng khàn khàn, dường như ông ta không thể phát ra bất cứ âm thanh nào khác.

Ông ta từ từ quỳ xuống, sau đó ôm lấy người Alice. Chiếc mặt nạ dính đầy máu cọ mạnh vào Alice như muốn cảm nhận cảm giác ấm áp chân thật này. Nhà ảo tưởng dường như cuối cùng đã có thể dừng lại với tiếng thút thít mãn nguyện vang lên trong cổ họng.

Từ đầu đến cuối Alice không nói một lời mà chỉ dùng ánh mắt trống rỗng, lạnh lùng quan sát Nhà ảo tưởng.

Nhà ảo tưởng đưa tay lên xé chiếc mặt nạ ra khỏi mặt. Ông ta đã đeo chiếc mặt nạ này quá lâu, lâu đến mức nó như thể đã gắn liền với da thịt.

Trong lúc xé, máu đặc dính vào đó bắn ra, da thịt trên mặt tan nát, lộ ra khuôn mặt héo hon như sắp chết.

"Là ta đây, Alice."

Taida cất tiếng gọi chan chứa hy vọng, cho đến lúc này Alice cuối cùng cũng đáp lại, nàng hơi nghiêng đầu nhìn Taida.

Nàng vươn tay ra như muốn chạm vào má Taida, Taida cũng hoàn toàn chìm vào cảm giác thỏa mãn, chút lý trí duy nhất còn sót lại dần biến mất.

Taida dang tay ra và chờ đợi cái ôm của Alice... sau đó thì bị Alice siết vào cổ.

Alice nhìn chằm chằm vào Taida. Sau khi lực ở cổ tay tăng dần, cảm giác ngạt thở xâm chiếm khắp người Taida. Ông ta cố gắng vùng vẫy, nhưng cơ thể lại không còn chút sức lực.

Taida nhìn Alice với vẻ khó hiểu. Còn Alice thì nở một nụ cười tà ác, sau đó khóe miệng nàng nhếch lên khiến một vết máu nhỏ tràn ra từ giữa bờ môi.

Trong nháy mắt, đầu Alice trông như một cánh hoa máu nở rộ. Nó tách ra thành nhiều cánh hoa, mỗi một cánh hoa máu đều được bao phủ bởi vô số chiếc răng nanh sắc lẹm. Cái lưỡi trông như lưỡi của rắn độc ẩn hiện trong đó, kéo dài vào tận bóng tối sâu thẳm bên trong cổ họng.

Taida đã nghe thấy tiếng gọi từ vực thẳm.

"Cha..."

(Đầu tháng cầu donate/đề cử/đánh giá/yêu thích... không thì tim ở cuối chương cũng đã là động lực lớn với mình ^^)
(TT donate: 105869784121 viettinbank, chân thành cám ơn mn)