Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 358: Nỗi buồn sâu thẳm


"Không... tại sao?"

Nước mắt nóng hổi pha lẫn máu đen chảy đầy trên mặt Taida. Ông ta khó hiểu nhìn con quái vật trước mặt, mấy giây trước rõ ràng nàng vẫn còn là đứa con gái quen thuộc của mình.

"Cha... Taida..."

Do đã quá lâu không nói nên giọng của Alice trở nên khàn khàn và méo mó. Cái đầu nứt ra như những cánh hoa, hết cái lưỡi này đến cái lưỡi khác vươn ra, nhẹ nhàng liếm sạch nước mắt và máu trên mặt Taida.

Taida đã không còn sức để chống cự. Ông ta bị Alice bóp nghẹt cổ họng và lôi từ từ về phía trước. Những cánh hoa nứt ra quấn lấy đầu Taida từ bốn phía.

Vô số răng nanh sắc nhọn nhô ra khỏi lớp thịt mềm mại, mùi máu tanh bốc lên từ bóng tối sâu thẳm dưới cổ họng. Chỉ cần ngửi thấy mùi này thôi là Taida đã có thể hình dung ra núi thây biển máu.

Thế giới biến thành một địa ngục màu đỏ tươi, vô số xác chết chồng chất lên nhau, chất dịch nhớt từ từ rỉ ra khỏi đó, tất cả mọi người đang chìm đắm và than khóc trong đây. Tại đây không có khái niệm về thời gian hay cái chết, chỉ có đau đớn vĩnh hằng...

Hiện giờ Taida chỉ còn cách địa ngục đó đúng vài cm, cái cổ họng sâu thẳm đó hệt như một cánh cửa để đưa Taida đến thế giới điên rồ đó.

Chất lỏng sền sệt, bốc mùi nhỏ xuống mặt, đôi mắt vô hồn của Taida hiện lên chút thần trí, ông ta lấy lại sự tỉnh táo ngắn ngủi, lẩm bẩm.

"Ngươi không phải là Alice..."

Những cánh hoa quyện dần vào nhau, khi chúng chuẩn bị nuốt chửng Taida thì động tác của những cánh hoa dừng lại, cái lưỡi quấn quanh cổ Taida nhả ra.

Ánh sáng yếu ớt lại phản chiếu trên khuôn mặt của Taida. Những cánh hoa đó ghép lại, biến về gương mặt quen thuộc đó.

Trên mặt của Alice còn vương một chút máu. Thay vì nhìn Taida, nàng quay đầu lại nhìn bộ giáp màu trắng bạc cạnh đó.

Trong lúc Alice ôm Taida, hiệp sĩ bạc đã vung kiếm lao tới. Lưỡi kiếm băng giá xuyên qua Alice từ một bên hông, sau đó trồi ra từ phía bên kia của cơ thể, đâm xuyên qua cơ thể mảnh mai của nàng.

Hiệp sĩ bạc chậm rãi vặn chuôi kiếm, Thanh kiếm bí mật ngày càng siết chặt trong cơ thể Alice, sức mạnh của bản thân nó đang không ngừng lan tràn, ra lệnh tách rời đối với cơ thể trắng nõn.

Hàng loạt tiếng rên rỉ phát ra từ cổ họng của Alice, vết thương đang dần mở rộng trước lưỡi kiếm, như thể có vô số lưỡi kiếm nhỏ đang chém vào máu thịt ở bên trong.

Theo lẽ thường, khi Thanh kiếm bí mật chạm vào Alice, cơ thể nàng sẽ bị xé thành vô số mảnh vụn, nhưng lần này thì khác, sức mạnh tách rời của Tài Thiết Chi Kiếm và khả năng tự phục hồi của Alice đã đạt được một sự cân bằng kỳ lạ.

Alice không thể chữa lành vết thương hoàn toàn, Hiệp sĩ bạc cũng không thể giết nàng hoàn toàn bằng thanh kiếm này.

Buông tay ra, Alice ném Taida sang một bên, một tay tóm vào thanh kiếm bí mật lạnh giá, lòng bàn tay tái sinh liên tục khi bị nó cắt vào, tay kia từ từ nâng lên, năm ngón tay làm ra động tác chặt.

Khi cổ tay hạ xuống, hiệp sĩ bạc rút ra Thanh kiếm bí mật ra, rõ ràng chỉ là một thân hình nhỏ nhắn như vậy nhưng khi Thanh kiếm bí mật ra bị rút đi thì một lượng lớn máu lại phun ra cùng.

Hiệp sĩ bạc như vừa mới mở một cửa xả lũ. Ngoài máu, vết thương còn có lẫn cả cặn xương và ruột rơi lả tả trên mặt đất. Đồng thời trên đống nhầy nhụa bẩn thỉu này, giữa các mô nằm rải rác còn có rất nhiều thứ giống như giòi đang vùng vẫy lăn lộn trên đó.

Mọi chuyện diễn ra rất nhanh, sau khi hiệp sĩ bạc rút thanh kiếm bí mật ra thì lập tức nghiêng người để né nhát chặt bằng cổ tay của Alice. Động tác của nàng trông vô cùng nhẹ nhàng, nhưng vì cảnh giác trước sức mạnh của Cái ác, hiệp sĩ bạc không định để bất kỳ đòn đánh nào của Alice trúng người mình.

Hiệp sĩ bạc vòng ra phía sau Alice trong lúc né tránh, thanh kiếm bí mật lại được đưa lên cao, trông như một đao phủ đứng đằng sau một tội nhân, lưỡi kiếm băng giá hạ xuống cái cổ trơn nhẵn của Alice.

Thanh kiếm bí mật tiếp xúc với máu thịt không gặp một chút cản trở nào, hệt như đang cắt bơ. Dưới góc nhìn của Taida, đầu của Alice cứ thế mà bị cắt đứt như một tác phẩm điêu khắc bị gãy, cái đầu thanh tú từ từ lăn xuống, dừng lại ngay trước mặt Taida.

"A..."

Taida không nói nên lời, nhìn mọi chuyện vừa xảy ra với đôi mắt run rẩy. Cái đầu bị đứt kia không những không chết mà ngược lại vẫn còn sức sống.

Alice mỉm cười nhìn Taida, máu túa ra từ mũi và miệng, nhưng nụ cười trên khuôn mặt vẫn không hề biến mất.

Hiệp sĩ bạc định đâm thủng trái tim Alice để tách Trái tim bất diệt ra khỏi cơ thể nàng, nhưng thanh kiếm bí mật còn chưa kịp xuyên qua thì hình bóng hiệp sĩ bạc cứng đờ, như cột đá bị đổ xi măng vào, không thể nhúc nhích.

Hắn nghe thấy vô số âm thanh nhỏ và trầm, những sợi tơ mỏng màu đỏ tràn ra từ khe hở trên bộ giáp, mọc lan ra như rong biển.

Chúng chồng lên nhau lấp kín những khoảng trống khiến mọi động tác của hiệp sĩ bạc lúc này trở nên vô cùng khó khăn. Máu thịt sinh sôi quấn quanh bộ giáp, ánh sáng đỏ rực cháy bên trong bộ giáp cũng mờ đi. Sau khi bộ giáp bị ăn mòn, mối liên kết giữa Ghế thứ Ba và hiệp sĩ bạc đang không ngừng suy yếu.

Hiệp sĩ bạc cố gắng vung kiếm lên, nhưng cánh tay của hắn lại không thể đưa lên nổi, dù Tài Thiết Chi Kiếm có nguy hiểm đến đâu nhưng nếu không thể vung nó lên thì đều là vô nghĩa.

Lượng Aether tăng đột biến. Hiệp sĩ bạc phung phí sức lực chỉ mong đập tan được đống máu thịt kia. Tứ chi của hắn được giải thoát, nhưng sự giải thoát này vô cùng ngắn ngủi, không bao lâu nữa đống máu thịt này sẽ phát triển rầm rộ trở lại.

Ánh kiếm lóe lên, hiệp sĩ bạc phải tốc chiến tốc thắng. Thanh kiếm bí mật băng giá lại đâm ra, tuy nhiên đúng vào lúc này con dao ném sắc bén lại xé gió mà tới. Palmer đã chặn được hiệp sĩ bạc vào thời khắc mấu chốt này.

Palmer không cho rằng mình có thể gây ra bất kỳ mối đe dọa nào cho Hiệp sĩ bạc, nhưng chỉ cần có thể cản trở một vài giây là đủ rồi.

Con dao ném làm xước áo giáp, tia lửa tóe ra. Một sợi dây thừng gắn móc bay tới, găm vào cơ thể của Alice. Sợi dây thừng được kéo căng ra, Alice vô tình được kéo xuống, nhờ vào đó mà tránh được nhát chém của hiệp sĩ bạc. Phần cuối của sợi dây móc được Bologo nắm trong tay.

"Khốn kiếp!"

Hiệp sĩ bạc gầm lên giận dữ. Ít ai dám khiêu khích hắn như thế này, cho dù Lebius có chiến đấu với hắn thì cũng phải cực kỳ cẩn thận.

Nhưng Bologo thì khác, hắn là một kẻ bất tử, cái chết khiến người bình thường vô cùng sợ hãi đối với Bologo lại là chuyện thường tình.

Danh tính, cấp bậc và sức mạnh của Hiệp sĩ bạc đều vô nghĩa đối với Bologo, đừng nói là Thủ Lũy Giả, dựa vào năng lực bất tử, ngay cả khi đối mặt với Vinh Quang Giả, Bologo cũng dám khiêu khích.

"Ta vẫn khá rõ ràng về câp bậc ưu tiên."

Bologo vừa nói vừa cầm một cây giáo sắt ném mạnh về phía hiệp sĩ bạc.

Từ trước đến giờ ảo tưởng điên rồ do Taida gây ra có thể coi là chuyện nội bộ của Cục Trật tự, nhưng sau khi có sự tham gia của Cận vệ Lá Chắn thì bản chất của sự việc đã thay đổi. Trước khi nghiên cứu cách xử lý Taida thì Bologo cho rằng phải loại bỏ hiệp sĩ bạc trước mới đúng.

Thanh kiếm bí mật dễ dàng đánh bay ngọn giáo sắt. Hiệp sĩ bạc đang định đuổi theo Alice thì Alice đã ngã xuống lại từ từ đứng lên. Cái xác không đầu ôm lấy cái đầu bị chặt đứt, vuốt ve nó với vẻ tiếc thương, sau đó đặt thẳng cái đầu trong vòng tay mình mình, đôi mắt vô hồn dần dần trở nên có màu sắc.

"Cha... là con, con là Alice..."

Alice không ngừng gọi. Mỗi khi nàng phát ra âm thanh đều có một lượng lớn máu chảy ra từ trong đầu, như thể cơ thể của Alice kết nối với một không gian khác chứa đầy máu tươi.

Taida đã hoàn toàn choáng váng, đồng tử dần run rẩy, cảm xúc bao năm qua đã sụp đổ.

Ông ta vốn muốn vươn tay ra để ôm Alice, nhưng ngay cả khi Taida đã trở nên điên cuồng như thế giờ cũng hiểu người trước mặt này nhất định không phải là con gái của mình.

Nó có thể là bất cứ thứ gì ngoại trừ Alice.

Nhưng ngay cả như vậy, Taida vẫn giơ tay lên trong chết lặng, đây là điều mà chính ông ta thậm chí còn không thể kiểm soát nổi.

Không phải Alice thì đã sao, đây là dấu vết cuối cùng của Alice còn lại trên thế giới này, nó không phải là con gái ruột của mình, nhưng cũng là thứ gần nhất với Alice.

Taida tiến dần về phía trước. Nhưng ngay sau đó, ông ta phát hiện ra mình không thể động đây, không phải bởi vì đống máu thịt quấn vào người mà là do bị bàn tay màu trắng bạc tóm lấy từ phía sau.

Bologo kéo mạnh, giật Taida về phía sau, đồng thời còn không quên chửi bới.

"Mặc dù ta rất muốn đánh ngươi một trận, nhưng rõ ràng giờ không phải lúc!"

Taida ngã gục xuống cạnh Bologo. Bầy rắn quấn quanh cơ thể ông ta, sau đó chất lỏng mềm mại đông lại thành trạng thái rắn, khóa chặt và giam giữ Taida tại chỗ.

“Bologo, ngươi đang làm cái gì vậy!” Taida không kìm được mà gầm lên.

"Ta đang cứu mạng ngươi!"

Bologo không muốn tranh cãi với Taida, bầy rắn bịt kín miệng và khiến ông ta phải im lặng.

"Amy... có điều gì muốn nói không?"

Lúc này, Bologo mới hỏi Amy. Sau khi trải qua muôn vàn khó khăn, những tưởng rằng sẽ có một cái kết giữa Amy và Taida, nhưng tình hình sau đó đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát.

Ngoài việc giải quyết hiệp sĩ bạc và ngăn chặn âm mưu của Cận vệ Lá Chắn, Bologo không thể hiểu nổi phần còn lại. Đối với một người chỉ biết chiến đấu và giết chóc trong đầu, vấn đề phức tạp và gút mắc này đúng là một vấn đề quá đau đầu.

Bề mặt cơ thể của Bologo lóe lên ánh sáng vàng. Taida cũng nhìn thấy ánh sáng, ông ta biết nó có ý nghĩa gì.

Những cảm xúc phức tạp hiện lên trên khuôn mặt của Taida, tức giận, phẫn uất, khó hiểu... nhưng thứ duy nhất không có là hối hận.

Tên điên này vẫn chìm đắm trong tưởng tượng điên rồ của riêng mình. Bologo có thể hiểu được phần nào về Taida, sau tất cả, đây là điều duy nhất còn sót lại trong tâm trí đã vụn vỡ ấy.

"Amy, có phải là Amy không? Đúng, Hòn đá triết gia! Chắc chắn là do thiếu Hòn đá triết gia!"

Taida đã bị thương rất nặng nhưng vẫn cố kêu gọi sức mạnh còn sót lại của mình để thoát khỏi xiềng xích của bầy rắn và không ngừng nói ra trò lố điên cuồng kia.

Bologo bi ai nhìn Taida trông như thế này. Trong lòng không có bất cứ cảm xúc ngoài chết lặng.

"Thật đáng thương, Taida."

Nhìn thấy Taida đã điên đến mức này, chút tôn trọng còn sót lại trong lòng Bologo đã biến mất. Hắn nhấc Taida lên, giọng vô cùng tức giận.

"Ngươi không thể tỉnh táo hơn sao?"

Bologo mắng Taida, "Hãy nhìn những gì ngươi đã làm đi!"

Taida không đáp lại lời quở trách của Bologo, đôi mắt mờ đục trở nên vô hồn, miệng thì liên tục lặp lại cái tên Alice.

"Ông ấy điên rồi, bị kéo vào địa ngục điên loạn bởi những lời thì thầm của ma quỷ."

Giọng nói của Amy vang lên trong tâm trí. Nàng cũng nhìn Taida với ánh mắt bi ai. Nàng biết rất rõ Taida trước mặt chỉ là một cái vỏ rỗng, tâm trí khôn ngoan ngày xưa đã bị mục ruỗng từ lâu.

Nhìn trên góc độ tinh thần thì Taida đã chết, những gì ở trước mặt họ bây giờ chỉ là một bộ hài cốt còn sót lại.

Bologo không trả lời. Hắn chưa bao giờ thích Taida, nhưng khi nhớ lại mối quan hệ trước đây của mình với Taida và sự giúp đỡ mà Taida đã dành cho mình...

Cảm xúc của Bologo rất phức tạp, sau đó biến thành một tiếng thở dài bất đắc dĩ.

Bầy rắn lại quấn quanh người Taida, sau đó hóa rắn lại thành vô số cây gai sắc nhọn để trói chặt ông ta lại.

Amy không nói gì, nàng đã phải phớt lờ tất cả để có được chút yên bình trong nội tâm.

“Ngươi có buồn không?” Bologo hỏi nhỏ.

"Không, ta không buồn, ta chỉ thấy buồn cho ông ấy."

Amy bình tĩnh trả lời. Dường như nàng đã thực sự bước ra được khỏi cái lồng giam trong nội tâm của chính mình. Mặc dù Taida đang ở ngay trước mặt nhưng trái tim của nàng vẫn không hề bị lay động.

Trái tim của Amy bình lặng đến lạ thường. Nàng không có ý nghĩ nào khác ngoài việc giải quyết vụ việc rối loạn trục thời gian điên rồ này.

Nàng cho rằng đây là rắc rối do chính mình gây ra nên tự mình phải giải quyết. Còn những thứ mà Amy vẫn luôn theo đuổi kia...

Amy thấy Aether đang tràn ngập khắp cơ thể mình, và nàng không thể không mỉm cười khi nhớ lại chiếc xe đã hất văng Cronin đi.

Amy cảm thấy rằng nàng đã đạt được những gì mình muốn.

Bologo khẽ gật đầu và nhìn về phía trước. Hiện giờ Taida chỉ là một ông già mê sảng và bị thương nặng, bản thân không gây ra bất kỳ mối đe dọa nào, ngay cả khi muốn xét xử thì trước tiên vẫn phải đưa ông ta về Cục Trật tự trước.

Dù thế nào đi chăng nữa thì kiến thức trong đầu Taida vẫn vô cùng quý giá, không rõ Tổ Quạ có thể khôi phục lại được những kiến thức này hay không.

Trên miếng thịt khổng lồ đang không ngừng thối rữa và mục nát này, ba thế lực lại rơi vào thế giằng co.

Bologo và Amy giữ cảnh giác tuyệt đối, còn Palmer thì chờ cơ hội ở đằng xa. Hiệp sĩ bạc xé sạch đống máu thịt quấn quanh người, sức mạnh của hắn đang không ngừng suy yếu, thời gian chiến đấu không còn được bao lâu nữa.

Cơ thể không đầu ôm lấy đầu của Alice. Sau khi cái đầu rung nhẹ, một đôi mắt kép tách ra từ đồng tử của Alice, quan sát mọi hướng, thu hết mọi thứ vào trong tầm nhìn.

Dường như nàng biết tất cả mọi người đang nghĩ gì. Vô vàn âm điệu chế giễu phát ra từ cổ họng, âm thanh ấy điên loạn đến nỗi chỉ cần nghe thôi cũng khiến tâm trí con người ta rung động.

Hơi thở của Bologo bị đè nén. Mối liên kết của hắn với ma quỷ sâu đến nỗi tiếng cười của Alice chẳng khác nào sấm nổ bên tai.

Cảm giác này thật kinh khủng, Bologo thấy những ảo giác mơ hồ lóe lên trước mắt mình ngay lập tức, tất cả đều là những bức tranh cực kỳ ghê tởm và đáng sợ.

May mà việc thị giác bị ảnh hưởng này không ảnh hưởng quá nhiều đến Bologo, người đã từng bước vào địa ngục thực sự... Kể từ khi đặt chân lên mảnh đất cháy xém thấm đẫm máu tươi kia, Bologo đã không còn sợ hãi những thứ đó.

Hiệp sĩ bạc đang định giơ kiếm lên chém thì cũng nghe thấy giọng nói quyến rũ đó của Alice. Ghế thứ Ba không có ở đây, nhưng giọng nói đó vẫn lan truyền ảnh hưởng đến người thật ở pháo đài Vực Thẳm Sương Mù.

Ghế thứ Ba không nhìn thấy những hình ảnh kinh hoàng đó nhưng lại nhìn thấy một căn phòng tối. Bóng dáng một người phụ nữ hiện ra sau tấm rèm mờ ảo, nàng xoay người để làm nổi bật những đường cong gợi cảm của mình. Sau đó, nàng tiến lại gần hơn và đưa tay ra để vén tấm rèm lên.

"Quỳ gối, hay là chết? "