Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 414: Aphia


Bologo không thấy cái trò board game này có gì là thú vị. Hắn tung xúc xắc một cách thờ ơ, hành động theo chỉ dẫn của Sore, rồi kích hoạt các sự kiện ngẫu nhiên, chạm trán với người lạ hoặc tham gia vào các trận chiến.

Sau vài vòng của trò chơi, tàu Bình Minh đã đi một quãng đường xa và nghiền nát rất nhiều quái vật.

Các trận chiến trong boardgame phụ thuộc chủ yếu vào vận may, không thể bị ảnh hưởng bởi sức mạnh của chính Bologo. Do đó, đối với Bologo, người muốn nắm giữ mọi thứ trong tay, nó mang lại cho hắn một cảm giác khá khó chịu.

"Bologo bị thương, nhận định là chảy máu. Trong ba lượt sự kiện ngẫu nhiên tiếp theo, hành động của ngươi sẽ bị ảnh hưởng."

Sore tuyên bố kết quả của trận chiến vừa rồi và ném một lá bài chảy máu cho Bologo.

Nhân vật của Church sử dụng cung nên có thể chiến đấu ở một khoảng cách an toàn. Vì lý do này, hắn đã chiến thắng nhiều trận chiến mà không bị tổn thương.

Về phần Palmer... Phải nói là hắn xứng với cái danh hiệu con quỷ xui xẻo.

"Palmer bị thương sau khi tung xúc xắc, nhận định là thương thế nghiêm trọng, trong ba ô ngẫu nhiên tiếp theo, cần liên tục tung xúc xắc vào một phạm vi giá trị cụ thể, nếu không nhân vật sẽ bị phán đoán là đã chết."

Thurley ném thẻ trọng thương cho Palmer. Palmer ngẩn người, nhìn lá bài trọng thương trước mặt, rồi lại nhìn bàn cờ, tàu Bình Minh còn chưa đi được một phần tư quãng đường mà mình đã bị trọng thương?

Sore nhỏ giọng nói, "Palmer, vận may của ngươi thực sự không phù hợp với trò chơi này. "

Palmer nghiến răng nói, "Ta có thể giành lại nó."

Church đã cố gắng nhịn cười, nhưng khóe miệng vẫn hơi nhếch lên. Đã đến lúc trò chơi tiếp tục, nhưng khi một lượt tung xúc xắc mới bắt đầu, một giọng nữ hơi xa lạ bỗng vang lên.

"Bologo? Palmer!"

Sự xuất hiện của cô gái đã làm gián đoạn trò chơi, Bologo ngẩng đầu lên thì thấy một bóng người quen thuộc đang đi giữa các bàn rượu với một đống ly rượu trên tay.

"Yo! Aphia!"

Không giống như Bologo, Palmer nhận ra cô gái trong nháy mắt, nghe thấy cái tên "Aphia", đống ký ức phủ đầy bụi trong Bologo ùa về.

Giờ hắn mới nhớ ra Aphia làm việc trong quán bar này. Do không gặp nàng lúc đến nên Bologo không nghĩ nhiều về điều đó.

Aphia vẫn còn nhớ Bologo, bởi dù sao thì Bologo cũng là người đã giải quyết giùm rắc rối cho nàng, điều này khiến Aphia rất ấn tượng với Bologo. Còn về Palmer, hai người đã gặp mặt rất nhiều lần, trước khi chia tay Church, mỗi tuần họ đều gặp nhau ở cửa hàng hoa.

"Thật là trùng hợp!"

Palmer chào Aphia. Sau khi đưa vài ly rượu, Aphia bước đến với một nụ cười.

"Hai người này là..."

Aphia chợt nhận thấy hai khuôn mặt lạ của Sore và Church.

"Quý cô Aphia phải không? Xin chào, có thể gọi ta là Sore."

Sore duyên dáng đứng dậy, tháo mặt nạ ra, để lộ đôi mắt hồng ngọc tuyệt đẹp. Cảm giác bí ẩn, cổ xưa trên đó ập đến khiến Aphia bị sốc, đơ ra một lúc.

"Xin... xin chào, Sore."

Quên mấy trò hề của Sore đi, khi nghiêm túc, cái tên này rất quyến rũ với khí chất cổ xưa và bí ẩn, lại còn thông kim bác cổ và giàu có. Chẳng trách ngày nào Sore cũng đi chơi với những người phụ nữ khác nhau, cái tên này có tiền vốn để tận hưởng lạc thú.

Sự ưu nhã này của Sore không kéo dài quá lâu, một nụ cười quá khích xuất hiện trên khuôn mặt của hắn. Ngay sau đó Sore phát ra những âm thanh quái lạ, ngồi về chỗ của mình và hét vào mặt mấy người.

"Tung xúc xắc nhanh lên! Ta sốt ruột đợi xem các ngươi chết như thế nào lắm rồi!"

Aphia dần tỉnh lại, nàng như bị thôi miên, ít ai có thể kháng cự lại sự quyến rũ của Sore, Aphia cũng vậy, may mà Sore chỉ muốn trêu nàng, vị lãnh chúa của tộc Bóng Đêm này đã sống lâu như vậy rồi nhưng càng sống lại càng trở nên trẻ con.

Chớp mắt vài lần, Aphia không hiểu chuyện gì vừa xảy ra với mình, sau đó nàng quay sang phía Church với đôi mắt lộ rõ vẻ tò mò và lạ lẫm.

"Đây là..."

Church không nói gì, thậm chí còn không nhìn Aphia, mà chỉ nhìn chằm chằm xuống bàn cờ như thể đang tránh Aphia.

Bologo không hiểu tại sao, Church rõ ràng là biết Aphia, nhưng lúc này Aphia lại không nhận ra Church, Church cũng không tiết lộ thân phận của mình.

Người Không Mặt.

Bologo đã lờ mờ nghĩ ra lý do tại sao lại như vậy. Hắn chú ý đến Church nhiều hơn, và phát hiện ra sự đấu tranh đau khổ từ đôi mắt u sầu của Church.

"Hắn là..."

Palmer đang định nói gì đó thì Church lại ngẩng đầu lên. Đôi mắt đầy sát khí khiến Palmer phải nuốt những từ đó ngược về trong miệng.

"Không có gì, người bạn này của bọn ta khá nhút nhát."

Palmer rất giỏi nói nhảm, không phải vì hắn có thể bịa đặt giỏi đến mức nào mà là cho dù nói gì, hắn vẫn có thể giữ được vẻ mặt bình tĩnh, điều này khiến Bologo vô cùng ngưỡng mộ.

Bologo thường không hiểu nổi liệu đó có phải là do trải nghiệm hỏng bét trong quá khứ mà Palmer đã luyện được kỹ năng như vậy không, hay là do do kỹ năng ấy nên hắn mới rơi vào một tình huống hỏng bét tương tự.

"Ôi, xin lỗi," Aphia xin lỗi, sau đó nhìn xung quanh. "Church đâu rồi? Hắn không đi cùng ngươi à?"

Palmer mặt lạnh tanh nói: "Church... dạo gần đây đang đi công tác."

“Được rồi, nếu cần gì thì cứ gọi ta, tranh thủ trước khi ta tan ca," Aphia hạ giọng, đưa tay lên che miệng và thì thầm, "Nếu muốn ăn gì đó thì ta có thể cho ngươi thêm một ít."

"OK!"

Palmer giơ ngón tay cái lên, nhìn Aphia nhanh nhẹn rời đi, bận rộn giữa các bàn rượu.

"Này, ông chủ này đã thuê một nhân viên tốt a. Nhìn một người trẻ trung và tràn đầy sức sống như vậy, đến tâm trạng của ta còn khá hơn rất nhiều."

Palmer lẩm bẩm. Khi hắn chuyển sự chú ý về lại boardgame thì thấy một đôi mắt hằn học đang nhìn thẳng vào mình.

Giọng Church vô cảm, "Ngươi cố ý đúng không, Palmer?"

Palmer giả vờ như nghe không hiểu, "Cố ý gì cơ?"

"Hẹn ở đây, hẹn ở nơi Aphia làm việc, ngươi cố tình giỡn ta đúng không?"

Nghe cuộc đối thoại của hai người, nụ cười trên mặt Sore đờ ra rồi biến mất. Hắn nhích chiếc ghế lại gần Bologo hơn chút.

Palmer nói, "Dù sao nàng cũng không nhận ra ngươi."

Điều này đúng như những gì Bologo đã đoán, Church đã sử dụng một khuôn mặt khác lúc gặp Aphia. Dưới ảnh hưởng của Năng lượng bí mật Người Không Mặt, Aphia đã không nhận thấy điều này.

Mặc dù Church im lặng nhưng mọi người đều có thể cảm nhận được sự tức giận của hắn. Church đã bị Palmer lừa, Bologo và Sore cũng vậy.

Bologo thậm chí có thể đoán được lý do tại sao mình và Sore lại xuất hiện ở đây, một là để chơi board game với cái tên này, hai là nếu Church không kiềm chế được bản thân và đấm cho Palmer một trận thì cả hai có thể ngăn hắn lại hoặc đưa Palmer đến bệnh viện.

Church hít một hơi thật sâu. Là một nhân viên tình báo, hắn rất giỏi trong việc kiểm soát cảm xúc của mình, chỉ có điều là giờ hắn không còn hứng thú với trò boardgame như vừa rồi nữa.

" Church, là do ta thấy tiến triển của ngươi quá chậm," Palmer hờ hững mở một chai rượu, "Nhìn Church đi, thật dễ thương, nếu không cố gắng, người khác sẽ cướp nàng mất."

"Ta..."

Church đang định nói gì đó để phản bác Palmer, nhưng ngay khi sắp nói ra hắn lại không thể nói tiếp được nữa, không biết là do không muốn giải thích hay là không thể giải thích nổi.

"Ngươi đã làm Người Không Mặt lâu đến nỗi không còn dám cho người khác thấy khuôn mặt thật của mình đúng không?"

Palmer luôn để ý đến điều này. Về phần khuôn mặt thật của Church, mặc dù Church luôn nói rằng vẻ ngoài bình thường mà hắn có khi gặp Palmer là khuôn mặt thật, nhưng Palmer không tin điều đó.

Bởi đã từng là nhân viên tình báo nên Palmer hiểu quá rõ rằng cái miệng của Church đầy những lời dối trá, rất ít trong số đó có thể tin được.

"Vậy ngươi nghĩ ta nên làm gì?"

Church cố gắng kiềm chế cơn giận, trông hắn có vẻ rất mệt mỏi, ngả người ra sau ghế, mắt nhìn vẩn vơ giữa những viên đá trong ly rượu.

"Nói với nàng biết kỳ thực ta là một người có vô số khuôn mặt, những gì nàng quen chỉ là một trong số họ, rồi nói thẳng với nàng..." Church không nói hết mà trầm giọng nói: "Suy cho cùng thì quan hệ giữa bọn ta chỉ là bạn bè thường xuyên mua hoa quan tâm lẫn nhau mà thôi."

"Vậy sao, hai người các ngươi có đề nghị gì không?"

Palmer thế mà lại nghiêm túc gật đầu, lần lượt hỏi ý kiến của Bologo và Sore.

Bologo quả quyết lắc đầu, giải quyết vấn đề tình cảm không thuộc phạm vi trách nhiệm của chuyên gia. Sore cũng ra sức xua tay, tỏ vẻ chính trực nói: "Ta không có hứng thú với mấy cô gái nhỏ, chỉ chơi với lão thủ nhóm."

"Oa, thế thì xong rồi!"

Palmer sa sầm mặt mày, "Ta cũng chẳng có bao nhiêu kinh nghiệm, vị hôn thê của ta là thanh mai trúc mã."

"Phiền rồi, Church, không ai trong bọn ta có thể giúp ngươi!"

Palmer biểu lộ nói khoa trương đạo, không hiểu rõ hắn là thật đang vì Church giải quyết vấn đề, vẫn là cố ý trào phúng Church.

Church không thể chịu đựng được nữa, hắn không thích bầu không khí này, cũng không thích đưa vấn đề này ra bàn luận. Church là người khá dễ dàng hài lòng. Hắn chỉ muốn mỗi cuối tuần mua một bó hoa, còn về phần khi nào kết thúc, thì hắn chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

Bây giờ Palmer lại lôi vấn đề rối ren này ra làm rối tung boardgame tối nay.

Church có thể hiểu lòng tốt của Palmer, nhưng hắn không muốn nhận lòng tốt kiểu này. Đúng vào lúc Church đang định rời đi thì có một bóng người quen thuộc chạy tới.

"Đôi mắt của ngươi trông rất giống một người bạn của ta."

Aphia đột nhiên xuất hiện phía sau Church. Nàng nghiêng người và ghé rất sát. Church đã biết Aphia từ lâu nhưng đây là lần đầu tiên họ cách nhau gần đến vậy, gần đền mức Church có thể nhìn thấy những đường cong trên cơ thể của Aphia, sức sống và sự trẻ trung của cô gái mảnh khảnh đã gần trong gang tấc.

"Người bạn của ta tên là Church, hẳn là ngươi cũng quen biết hắn đúng không?"

Trước câu hỏi của cô gái, Church gật đầu một cách cứng ngắc, không thể thốt nên lời.

Aphia vỗ nhẹ vào lưng, rồi đặt đồ uống và khoai tây chiên xuống trước mặt Church.

"Đến giờ tan làm rồi, đây coi như là ta mời ngươi, người lạ."

Sau khi nói xong, Aphia rời đi, biến mất vào khu rừng rậm rạp như một chú nai duyên dáng.

Church muộn màng quay đầu lại, nhưng chỉ có thể nhìn thấy một cánh cửa đang từ từ khép lại.