Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 424: Trận chiến


Bão tố đang ập đến Cứ điểm Morrowind, so với nhau thì quần thể cổ kính này lại nhỏ bé đến vậy, như thể nó sắp bị nuốt chửng và hủy diệt ngay trong giây tiếp theo. Tuy nhiên đối mặt với cảnh tượng tận thế, phản ứng của những người trong tòa lâu đài này rất bình thường, thậm chí họ còn đã quen với việc đó.

"Đám lính đánh thuê kia lại tới rồi, đúng là nhiều vô kể."

Người đàn ông đang ngồi bên cửa sổ, hít hà làn gió biển mát rượi, loay hoay với đống quân cờ trên bàn cờ.

Đây là một người khá khó pđể hân biệt giới tính,
Nếu là đàn ông thì trông không khỏi quá tuấn tú, làn da tái nhợt như thể đã lâu không thấy ánh mặt trời, cả người trông như một bức tượng đá cẩm thạch do một nghệ nhân nổi tiếng tạc, chỉ có điều bức tượng tinh xảo ấy đang mở mắt ra vào lúc này.

Nhưng nếu coi là phụ nữ thì lại không có những đặc điểm nữ tính quá rõ ràng. Mái tóc ngắn ngổ ngáo che đi lông mày, trong mắt ẩn chứa vẻ anh dũng sắc bén, dáng người mảnh khảnh, trong từng cử chỉ đều toát lên vẻ mạnh mẽ khó cưỡng.

Đây là một người mạnh mẽ, dù là người hay động vật từng tiếp xúc với hắn đều hiểu sâu sắc.

"Chúng ta không thể đuổi theo chúng vào vùng biển cuồng nộ và quét sạch hay sao? Không có việc gì làm lại tấn công Cứ điểm Morrowind. Ngay cả khi chúng không phiền thì ta cũng cảm thấy phiền a."

Hắn phàn nàn không ngừng. Kể từ khi nhóm lính đánh thuê này xuất hiện không lâu, chúng tấn công hết lần này đến lần khác, mặc dù chưa bao giờ đạt được kết quả khả quan gì nhưng vẫn thích để lại một lượng lớn xác chết trên bờ biển.

Trong phòng vang lên âm thanh trầm trầm nghe như tiếng gầm của một con thú nào đó. Hắn ngẩng đầu nhìn vào trong góc, mơ hồ có thể thấy hình dáng của con quái vật trong bóng tối, rất khó tưởng tượng nó là loại quái vật gì, mà cho dù có nằm trên mặt đất, nó cũng cao, to gần bằng một người và được bao phủ bởi lớp lông cực dày.

"Yên lặng."

Hắn hằn học, "Đám lính đánh thuê đó ở chỗ này, ta không thể đi ra ngoài, ngươi phàn nàn cái gì?"

Rõ ràng là một con quái vật cao to như vậy, nhưng sau khi nghe thấy lời khiển trách của hắn thì giọng của cnó nhỏ dần, nghe như thể một con chó đang rên ư ử khi bị mắng.

Đặt quân cờ sang một bên, theo kế hoạch thì hôm nay hắn sẽ ra ngoài đi dạo, nhưng sự xuất hiện của đám lính đánh thuê đã làm gián đoạn lịch trình, điều này khiến hắn rất cáu kỉnh.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn đoán kịch bản quen thuộc sẽ sớm diễn ra. Như thường lệ, đám lính áo giáp đen ấy sẽ lao tới sát sườn đồi, sau đó những Người thăng hoa của gia tộc Krex sẽ được phái để đến chiến đấu dưới sự bảo vệ của tháp Chọc Trời nhằm đánh đuổi chúng ra ngoài.

Nếu cần thiết thì họ sẽ đuổi theo với một khoảng cách nhất định. Nhưng do sự cảnh giác với đối thủ nên sẽ không ai tiến sâu vào vùng biển có giông bão dữ dội.

Hắn chờ đợi trong sự nhàm chán. Ngay sau đó, giữa không trung bùng lên một tia lửa, đốt cháy một lượng lớn chim Phong Hóa.

Hả? Không tệ, ít nhất chương trình ngày hôm nay đã có một số thay đổi.

Lúc này, con quái vật trong góc dường như nhận thấy điều gì đó. Nó đột ngột đứng lên, gần như chạm tới mái nhà, lấp đầy cả căn phòng.

"Chờ một chút! Còn chưa thể đi ra ngoài!"

Hắn giơ tay ra can ngăn, nhưng con quái vật đột nhiên không nghe lệnh, thò đầu ra đẩy cửa, điên cuồng chạy dọc theo cầu thang.
...

Biển lửa qua đi để lại trên mặt đất vô số thi thể, nhưng những binh sĩ mặc áo giáp đen này vẫn lặng lẽ tiến lên như trước, dẫm lên đống thi thể.

Chúng dường như không trí thông minh nào, mà là những cái xác không hồn biết đi chỉ biết làm việc theo mệnh lệnh.

Ngọn lửa màu xanh quét qua khắp trái đất. Bologo huy động cát, bụi, xen kẽ với chất lỏng vảy rắn đã đông đặc thành gai, tạo ra một con mãng xà vồ vào đám đông, nuốt chửng đám lính mặc giáp đen một cách bừa bãi. Kim loại cào rách bộ giáp, tia lửa tóe ra lại khiến thủy ngân đỏ bùng cháy, gây ra một bữa tiệc giết chóc.

Với sức mạnh của một mình mình, Bologo tạm thời kìm chân được bước tiến của binh đoàn mặc giáp đen. Palmer cũng phối bằng súng gió, giống như đạn xuyên giáp được bắn ra từ một khẩu pháo khổng lồ, mỗi đòn có thể hạ gục một số lượng lớn kẻ địch.

Amy nhảy qua nhảy lại giữa sườn đồi và đáp xuống bờ biển muộn hơn, nàng ngay lập tức nhận ra điều bất thường khi vừa đáp xuống.

Phản ứng Aether của đám lính giáp đen này quá kỳ lạ, mặc dù yếu hơn nhiều so với Người thăng hoa giai đoạn một bình thường, nhưng lại nhất quán một cách đáng ngạc nhiên.

Giữa phản ứng Aether của Người thăng hoa đều có sự khác biệt nhỏ, giống như giọng khi nói chuyện của những người khác nhau. Thông thường, ngay cả khi không thể nhìn thấy nhau thì vẫn có thể phán đoán danh tính của đối phương qua phản ứng Aether.

Trừ phi cố ý bắt chước, còn không giữa những Người thăng hoa sẽ khó xuất hiện phản ứng Aether giống nhau, tuy nhiên đám binh sĩ mặc giáp đen này thì khác, mặc dù có đến hàng trăm người nhưng phản ứng Ather thì lại giống nhau hoàn toàn.

Thừa cơ Bologo và Palmer đang thu hút hỏa lực, Amy kéo một cái xác lại và lột tấm che mặt ra, đập vào mắt nàng là khuôn mặt tái nhợt không chút máu.

Đó là khuôn mặt của một người đàn ông trung niên, hai mắt mở trừng, con ngươi trắng đục như sữa, toát ra vẻ chết chóc kỳ dị.

Amy kéo theo một cái xác khác lại và cạy tiếp tấm che mặt ra, đúng như dự đoán, hai cái xác có khuôn mặt giống hệt nhau.

Cả hai có cùng một khuôn mặt, cùng một cơ thể.

Amy thấy mọi chuyện trở nên phức tạp hơn, nàng đang định cảnh báo điều này với Bologo thì đúng vào lúc này, biến cố trên chiến trường lại đột nhiên xảy ra.

Lũ chim Phong Hóa bay lượn trên bầu trời tuân theo một mệnh lệnh nào đó, sau khi bay lượn trong chốc lát, chúng thi nhau sà xuống, ý chí tấn công của đám binh sĩ mặc giáp đen cũng tăng lên rất nhiều.

Giống như một điềm xấu trước tai họa, ánh sáng xung quanh nhanh chóng biến mất, làn mây dày đặc bị gió bão thổi tới đã bao phủ hoàn toàn lên Cứ điểm Morrowind, rõ ràng là giữa trưa nhưng lại chẳng khác nào trong màn đêm dài vô tận.

Ngọn Lửa Lò Rèn chiếu sáng chiến trường tối tăm, Bologo nhìn thấy có rất nhiều binh sĩ mặc giáp đen bước ra từ cơn bão, sau đó hắn nhận ra một số phản ứng Aether bất thường xen lẫn trong binh đoàn câm lặng này.

"Bọn ta gọi ra mây đen, từ đó bọn ta có thể chiến đấu giữa ban ngày."

Không biết vì sao, Bologo lại nhớ đến lời của Sore, giọng nói rất rõ ràng, như thể Sore đang ở bên cạnh hắn, kể cho hắn nghe về quá khứ xa xưa.

Mặc không tham gia cuộc chiến Hừng Đông, nhưng như là bản năng, Balogo cảm thấy mình đã vượt qua rào cản thời gian để đến chiến trường đó.

"Cẩn thận tộc Bóng Đêm!"

Bologo quyết đoán đưa ra cảnh báo. Suy đoán của hắn đã đúng. Gần như cùng lúc Bologo đưa ra lời cảnh báo, màu đỏ tươi lóe sáng trong bóng tối, những tiếng thì thầm khát máu vang lên không ngớt.

Một màu đen kịt gần như hòa vào trong bóng tối, nếu không phải đôi mắt đỏ tươi quá bắt mắt thì ngay cả Bologo cũng khó nhận ra sự tồn tại của chúng.

Tốc độ của bên kia cực nhanh, lướt đi giữa đám binh lính mặc giáp đen. Hơn nữa, đám linh này còn rất biết phối hợp, che giấu cho hành động của chúng.

Ngọn Lửa Lò Rèn cháy hừng hực, lần lượt dựng lên những bức tường cao trên mặt đất bằng phẳng, tạo thành một mê cung hình nan quạt, vừa cản trở bước tiến của quân địch, vừa đặt bẫy.

Một số binh linh mặc giáp đen xông vào trong đó một cách mù quáng, bức tường cao lập tức sụp đổ, đan vào nhau thành từng cụm giáo lấy mạng chúng. Nhưng điều này không thể cản trở bước tiến của tộc Bóng Đêm, không giống với đám binh sĩ ngu xuẩn này, tốc độ của chúng nhanh hơn rất nhiều, hơn nữa còn có chiến lược rõ ràng.

Điều quan trọng nhất là đối phương cũng là kẻ bất tử, một nhóm kẻ bất tử.

Bologo có thể dựa vào Ngọn Lửa Lò Rèn để cảm nhận lộ trình của đối phương, nhưng đây dù sao không phải sở trường của Bologo. Từ chuyển động của đối phương đến nhận thức của bản thân luôn có một độ trễ nhất định ở giữa.

Vì lý do đó, khi bức tường cao phía trước Bologo bị phá vỡ, đôi mắt đỏ tươi đã phản chiếu ngay trước mặt hắn. Bologo chỉ kịp giơ thanh kiếm làm từ chất lỏng vảy rắn lên và chém vào đối thủ đang lao tới.

Kim loại băng giá xuyên qua mưa gió, cắm vào trong thịt, dập nát xương cốt, sau đó đẩy về phía trước cho đến khi tách ra.

Giống như sơn bị bắn tung tóe, Bologo sử dụng lưỡi kiếm như một cây cọ để vẽ ra một vệt máu nổi bật trong làn mưa. Sau đó, vết nứt mở ra dọc theo cổ của đối thủ và lan đến ngực, kìm hãm bước tiến của đối thủ bằng sự đau đớn tuyệt đối.

Cuộc tấn công của tộc Bóng Đêm bị đình trệ. Đứng thẳng trước mặt Bologo, cơ thể của hắn bắt đầu tự chữa lành vết thương khi bị lưỡi kiếm sắc bén cứa vào.

Trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên vẻ điên cuồng, hắn liếm vết máu ở khóe miệng, nhìn Bologo với vẻ điên cuồng.

"Hương vị của Lãnh chúa..."

Sát ý trong mắt tộc Bóng Đêm biến mất, biến thành một nỗi ám ảnh đầy tham lam như thể muốn ăn tươi nuốt sống Bologo.

"Lại một tên mắc bệnh thần kinh!"

Bologo mắng, sau đó giơ kiếm lên đâm xuyên qua ngực đối thủ.