Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 430: Worthylin


"Yo, Palmer, đã lâu rồi không gặp, nhỉ!"

Anh chàng điển trai vui mừng nhìn Palmer, ôm vai bá cổ hắn như hai người anh em tốt thân thiết nhất của nhau.

"Nói gì đi... không có gì muốn nói với ta sao?"

Hắn đưa tay ra nhéo má Palmer, Palmer không đáp lại, cũng không quay sang nhìn anh chàng điển trai này mà chỉ chăm chăm vào đồ ăn trong đĩa, sau đó ăn một cách máy móc, như thể chàng trai bên cạnh không hề tồn tại.

"Hít một hơi thật sâu, Palmer, hít một hơi thật sâu," Palmer lặp đi lặp lại trong lòng. "Ngươi đã sẵn sàng rồi mà, phải không?"

Palmer cố gắng hết sức để thể hiện ra tâm lý "Núi có lở phía trước mặt vẫn không đổi sắc", và phong cách "sóng thần ở phía sau vẫn thản nhiên như không" của nhân viên Thực Địa bọn họ.

Sau đó... Sau đó...

Anh chàng điển trai nhướng mày, "Palmer, tay của ngươi tê rồi?"

Palmer giả vờ bình tĩnh, nhưng tay lại không ngừng run, nĩa và đĩa sứ không ngừng cọ vào nhau, phát ra tiếng ma sát chói tai.

“Không… không sao, có thể là do trận chiến hôm nay nên bị căng cơ.”

Trời ơi, thậm chí đến Palmer còn không tin lời nói dối này, nhưng hắn thực sự đã hết cách rồi, chỉ có thể mạnh mồm như một con vịt chết.

"Ồ?"

Mỹ nam híp mắt, nhẹ nhàng vuốt mái tóc ngắn, lộ ra con ngươi trong veo như ngọc lục bảo.

Hắn hạ thấp người, phả hơi thở vào lỗ tai của Palmer, cảm giác như bị ai đó lấy cỏ đuôi chó cọ vào tai khiến Palmer rất ngứa.

"Vậy có cần ta đút cho ngươi ăn không?"

Palmer nắm chặt tay lại khiến chiếc nĩa tội nghiệp bị xoắn thành hình con giun đất.

Anh chàng điển trai nhếch miệng cười thầm, thấy mình đã giành được thắng lợi ban đầu thì không tiếp tục tấn công mà buông Palmer ra như muốn dục cầm cố túng.

Lồng ngực của Palmer phập phồng, hắn thở hồng hộc như vừa mới leo trở về bờ từ trong hồ nước.

"Vẫn thế, không có tiến bộ gì?"

Mỹ nam cười khẩy. Trong một khoảnh khắc ấy, hắn trông giống một cô gái điển trai, nhưng cũng trông giống như một người đàn ông có vẻ đẹp tuyệt trần nhưng lại mang vẻ nữ tính.

Hắn và Church có một số điểm tương đồng, chưa từng có ai tra ra được bộ mặt thật của Church, và cũng rất ít người có thể vừa nhìn đã biết được giới tính thật của mỹ nam, hắn có một khí chất bí ẩn và lạnh lùng.

Thấy Palmer không đáp lại câu nào, mỹ nam không buồn đùa tiếp nữa. Dù sao thì kỳ nghỉ của Palmer vẫn còn khá dài, hắn có rất nhiều thời gian để hành hạ Palmer sau đó.

Nhìn Laika không ngừng ngoe nguẩy với Amy, hắn ho vài tiếng. Âm thanh trong trẻo vang vọng khắp trong phòng, con chó khổng lồ kia đờ ra tại chỗ như thể đang bị kẻ săn mồi nhắm đến.

"Hả? Ngươi không thích cái này à?"

Amy đã nhận thấy sự thay đổi của con chó. Laika cúi đầu xuống giống như một đứa trẻ được huấn luyện, mặc cho Amy xoa đầu nhưng vẫn không phản ứng.

Bên cạnh truyền đến tiếng búng tay giòn giã. Mỹ nam dịch cái ghế, đôi chân mảnh khảnh bắt chéo vào nhau, trên môi nở một nụ cười, nhưng nụ cười này khó có thể sưởi ấm cho bất kỳ ai.

Sau khi được ra hiệu, Laika lảo đảo cúi đầu đi tới, ngoan ngoãn ngồi ở trước mặt hắn, trông như một núi thịt rắn chắc.

Hắn chất vấn: “Đầu tiên là ta bảo ngươi quay lại, tại sao ngươi không quay lại?”

"Y..."

Hàng loạt rên rỉ vang lên.

"Ồ? Ngửi được mùi của Palmer nên sướng quên luôn hả?"

Anh chàng điển trai nhéo cằm, ra vẻ suy tư: "Được, không truy cứu chuyện này nữa."

Laika vui vẻ ngẩng đầu lên, lè lưỡi thở phào nhẹ nhõm, sau đó mỹ nam lại nói: "Ta đã nói với ngươi, cần phải ăn uống lành mạnh."

Nụ cười của Laika biến mất, muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do!

Laika di chuyển cơ thể đồ sộ của mình một cách khéo léo, cọ bộ lông xù vào người mỹ nam, khiến chiếc ghế bị cong lên một chút.

Nó biết mỹ nam không thích nó liếm, do nước dãi sẽ văng khắp nơi, rất khó để lau sạch, vì vậy nó cúi đầu cọ xát thật mạnh để tỏ vẻ thân thiện.

Đột nhiên Laika cảm thấy khó thở, mỹ nam túm lấy cổ của Laika bằng một tay với nụ cười. trên môi

"Đừng có giả bộ đáng yêu, ngươi không biết mình bao nhiêu tuổi rồi à? Tuổi của ngươi không còn thích hợp giả bộ đáng yêu nữa."

Laika lại rên rỉ, nhìn Palmer với đôi mắt đen của mình. Thật khó để tưởng tượng rằng đôi mắt của một chú chó lại có thể bộc lộ nhiều cảm xúc đến vậy.

Niềm vui khi chủ nhân trở về, nỗi sợ hãi do tình huống hiện tại mang lại, khát vọng cầu xin chủ nhân cứu mình ...

"Không muốn nói gì sao?"

Anh chàng điển trai huých khuỷu tay vào Palmer, "Laika đang kêu cứu kìa."

Palmer quay đầu đi, vờ như không nhìn thấy.

"Ngô!"

Thấy Palmer như vậy, Laika lo lắng đến mức sắp nói tiếng người.

May thay, mỹ nam không làm khó Laika, hắn chỉ đang rung cây dọa khỉ mà thôi. Những ngày Palmer không có nhà, không có chủ ở bên cạnh, hắn chỉ biết trút cảm xúc lên chú chó bất hạnh này.

Sau khi được buông ra, Laika tuyệt vọng chạy vào góc tường. Amy không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng dù nàng có chào hỏi thế nào thì Laika vẫn không đi qua mà chỉ vùi đầu vào góc, như thể đang úp mặt vào tường để hối lỗi.

"Như vậy, Palmer..."

Lúc mỹ nam quay lại và định giáng một đợt tra tấn mới lên Palmer thì phát hiện ra rằng Palmer ngồi bên cạnh đã biến mất.

Nhìn sang bên kia, dù Palmer đã cố gắng duy trì phong thái điềm tĩnh nhưng những bước chân gấp gáp đã làm lộ tâm trạng của hắn.

Nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của người cộng sự này, Bologo khá ngạc nhiên. Palmer chưa bao giờ như thế, ngay cả khi bị Lebius gọi đi nói chuyện riêng.

"Bologo!"

Palmer xen vào giữa cuộc trò chuyện giữa Bologo và Vaughn. Hắn thậm chí còn không quay sang nhìn cha mình mà đi nhìn Bologo với ánh mắt cầu cứu.

"Quả nhiên a! Ta vẫn còn chưa sẵn sàng! Quá tệ!"

Bologo hoang mang, "Hả? Ngươi đang nói cái gì vậy?"

Palmer đột nhiên nắm lấy tay Bologo và lo lắng nhìn hắn, "Hay là chúng ta quay về đi!"

"Trở về? Về đâu?" Vaughn lúc này mới lên tiếng, "Đây là nhà của ngươi."

Palmer không buồn đáp lại người cha khốn nạn của mình, thấy Bologo không có phản ứng gì, Palmer trực tiếp mò luôn vào túi của Bologo.

Bologo nhanh chóng lùi lại một bước khiến Palmer lỡ mất vụ cướp, "Ngươi muốn gì?"

"Chìa khoá! Chìa khoá đến câu lạc bộ Kẻ Bất Tử!"

Palmer bắt đầu nói nhảm, "Ta đột nhiên nhớ ra là tối nay đã hẹn Sore chơi board game!"

Sau lưng truyền đến tiếng ghế cọ vào đất, Palmer không cần quay đầu lại cũng biết mỹ nam đang dời ghế để chậm rãi đứng lên.

"Này, Bologo, khôgn thì ta đưa các ngươi đi dạo nhé? Cao nguyên Nguồn Gió rất lớn!"

Bất giác, mồ hôi đã chảy khắp khuôn mặt lo lắng của Palmer, như thể dùng chất kích thích quá liều.

Vaughn còn đổ thêm dầu vào lửa: "Con trai, sắc mặt của con trông khá tệ đấy."

"Ngươi... chết tiệt, Bologo, giờ ta đã có thể miễn cưỡng vác theo người bay một đoanj, chắc ngươi chưa từng trải nghiệm cảm giác bay bao giờ phải không? Cảm giác ấy cực kỳ tuyệt vời!"

Palmer có vẻ rất kích động.

Đế giày cứng chạm vào sàn đá cẩm thạch, tiếng bước chân vang lên rõ ràng. Đối phương thong thả tiến đến, như một con mèo đang thong thả bước đi, hoặc một con sư tử đang rình mồi.

"Bologo!"

Lần này Palmer chỉ gọi tên Bologo, giọng nói như chứa hàng ngàn ngôn từ, ánh mắt như chứa muôn vàn cảm xúc va vào đôi mắt của Bologo.

Bologo ngập ngừng một lúc rồi bật cười.

Nhìn thấy biểu hiện của Bologo, Palmer như đã nắm được cọng cỏ cứu mạng, "Chúng ta là anh em tốt đúng không?"

"Đương nhiên, chúng ta là anh em tốt cơ mà, cộng sự."

Bologo gật đầu đồng ý, sau đó lấy chiếc chìa khóa từ trong túi ra một và nhét vào trong tay Palmer.

Trong khoảnh khắc, Palmer sắp khóc, lần này, hắn thực sự đã cảm nhận được vầng hào quang của tình người trong Bologo.

Sau khi nhận được chìa khóa, Palmer không giả vờ nữa mà đi vòng quanh Bologo, chạy hết tốc lực.

Chạy vội đến cửa phòng ăn, Palmer tra chìa vào ổ bằng đôi tay run rẩy. Trước đây khi xem phim kinh dị cũng thường có tình tiết như thế, nhân vật chính lấy chìa khóa để mở cửa, nhưng đến nửa ngày vẫn không thể tra được vào ổ khóa.

Khi ấy Palmer còn cười nhạo vì tay họ run rẩy như mắc bệnh Parkinson, nhưng bây giờ tay của Palmer còn run dữ dội hơn thế nữa.

May thay, vào thời khắc cuối cùng, Palmer rốt cuộc đã tra được chìa vào ổ khóa, khuôn mặt căng thẳng bỗng thả lỏng, giống như đã nhịn tiểu một ngày, cuối cùng đã tới được trước cửa toilet, lộ vẻ bình yên như sắp bước lên thiên đường.

Palmer quyết định rằng sau khi trở lại câu lạc bộ Kẻ Bất Tử, hắn sẽ ôm Sore thật chặt, và nếu cần, hắn sẽ thơm vào má Sore, hắn chưa bao giờ nhớ vị lãnh chúa Bóng Đêm này nhiều đến vậy.

Xoay chìa khóa, mở cửa, hành lang sáng sủa hiện ra trước mắt.

Palmer hít một hơi thật sâu, đóng rồi lại mở ra, sau cánh cửa không có bóng tối rờn rợn mà chỉ có một hành lang sáng sủa quen thuộc.

Hắn liếc xuống chiếc chìa khóa thì nhận ra đó là chìa khóa mở cửa chống trộm của nhà mình.

"Bologo! Ngươi lừa ta!"

Palmer hét toáng lên.

Không có thời gian để lên án Bologo vì hành vi chết tiệt đó, Palmer nhấc chân định bỏ chạy khỏi nơi này, nhưng trước khi hắn kịp cất bước, một bàn tay lạnh buốt đã nắm lấy gáy hắn, rồi dễ dàng lôi Palmer trở về như nhấc một chú thỏ.

Âm thanh ma sát đinh tai nhức óc giữa đế giày và mặt sàn cho thấy sự phản kháng cuối cùng của Palmer.

"Vừa mới về đã phải rời đi, công việc của ngươi bận rộn đến vậy sao?"

Một giọng nói quen thuộc vang lên từ sau lưng, kèm với hơi thở ấm áp phả vào cổ. Nhưng Palmer chỉ cảm nhận được một hơi lạnh lan từ sống lưng ra khắp người.

Đối phương có vẻ rất thích trêu chọc Palmer, "Hả? Sao không chào ta một tiếng? Chẳng phải chúng ta nói chuyện điện thoại rất vui vẻ sao?"

Palmer cứng ngắc quay đầu lại, cố nặn ra một nụ cười trên mặt, đồng thời rút toàn bộ sức lực ra khỏi cơ thể.

"Wor... thy…lin!"

Giọng điệu tràn đầy nỗi sợ hãi.

Worthylin ấn vào đầu của Palmer, hôn lên má hắn, rồi bắt chước giọng điệu của Palmer của đáp lại với dư vị vui tươi.

“Pal…mer…!”