Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 435: Viện Nguyên Lão


Khi đi ra khỏi bóng tối và tầm nhìn lại sáng sủa, một cảm giác buồn nôn kỳ lạ dâng lên trong Bologo, đó một cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Church ở bên cạnh cũng có cảm giác tương tự, sắc mặt trở nên tái nhợt. Chỉ có mỗi Vaughn vẫn bình tĩnh với nụ cười thoảng trên môi.

"Đây có phải là... một cánh cửa mê cung?"

Bologo ngay lập tức nhận ra chuyện gì vừa xảy ra. Thứ mà họ vừa đi qua không phải là một cánh cửa bình thường mà là một cánh cửa mê cung.

Chìa khóa mê cung có thể mở một cánh cửa dẫn đến một vị trí cố định ở bất kỳ nơi nào, vô cùng tiện lợi. Còn cánh cửa mê cung thì khác, cánh cửa mê cung bị cố định nơi đến và nơi đi nên độ ổn định mạnh hơn nhiều so với chìa khóa mê cung, ngoài ra còn có thể vận hành trong thời gian dài.

Ẩn sâu trong lâu đài thế mà lại là một cánh cửa mê cung. Bây giờ chỉ có Vaughn mớ biết họ đang ở đâu, có thể họ vẫn còn ở Morrowind, hoặc có thể đã rời xa lâu đài và đang ở một khu vực không xác định trên cao nguyên Nguồn Gió.

"Chỉ là một số thủ thuật đơn giản mà thôi."

Giọng của Vaughn rất nhỏ như sợ đánh thức những hồn ma đang ngủ ở đây.

“Theo ghi chép, thành phố Thánh của Vua Solomon, Lemegeton, cũng có nhiều thiết kế tương tự. Những cánh cửa mê cung được đặt lẫn lộn với những cánh cửa thông thường. Người nào mà không biết nếu bước vào một cách hấp tấp sẽ chỉ bước vào một mê cung vô tận chứa đầy cạm bẫy."

Nhắc đến thành phố Thánh, đôi mắt của Vaughn hiện lên nỗi ám ảnh, "Ta đã từng đến vùng đất bị bỏ hoang, đã từng được nhìn đống đổ nát của thành phố ấy từ tiền Tuyệt Vọng... Đúng là một tàn tích đẹp đẽ không gì tả nổi."

"Ta vẫn luôn nghĩ rằng thành phố Thánh là một phép màu của các nhà giả kim... không, phải là phép màu mà thế giới siêu phàm có thể tạo ra, nhưng nó cứ thế mà bị phá hủy."

Vaughn không giấu giếm sự ngưỡng mộ của mình đối với Vua Solomon và kỳ quan vĩ đại của ông: "Một trong những điều hối tiếc lớn nhất trong đời ta là sinh ra quá muộn. Ta rất muốn tận mắt chứng kiến sự tồn tại của thành phố đó, ngay cả khi phải nhìn nó bị phá hủy trong ngọn lửa chiến tranh cũng là một điều tuyệt vời.”

“Ta đã từng tận mắt chứng kiến,” Bologo gật đầu tán thành, “Đó đúng là một thành phố hấp dẫn, ngay cả khi ta mới chỉ đến ngoại ô thành phố, ngay cả khi nó đã chìm trong biển lửa.”

Vaughn lộ ra ánh mắt ghen tị, "Ồ? Vậy thì ngươi thực sự rất may mắn."

Bologo không nói nhiều về điều này, thành phố khiến Vaughn u mê lại chính là khởi đầu cho số phận đen tối của Bologo.

“Nhắc mới nhớ, Sore cũng ở đó khi Thành phố Thánh thất thủ.”

Đột nhiên, lời của Vaughn chạm đến tâm trí của Bologo, khiến bước chân của hắn bị đình trệ. Đôi mắt màu xanh lam nhìn chằm chằm vào lưng Vaughn.

"Vào thời điểm đó, cuộc chiến Hừng Đông đã kết thúc được rất nhiều năm, Sore đã định cư tại câu lạc bộ Kẻ Bất Tử và tìm cách giết chết những tháng năm dài đằng đẵng của mình. Để giải trí, hắn đã đứng ngoài cuộc trong Sự sụp đổ của thành phố Thánh và chứng kiến sự hủy diệt của nó."

Vaughn giơ hai tay lên và nhẹ nhàng đẩy không khí ra xa bằng một giọng điệu nhẹ nhàng.

"Một cột sáng."

Một cột sáng phá vỡ ranh giới giữa trời và đất, triệu hồi ra lưu huỳnh và lửa, biến tất cả kẻ xâm lược thành những cột muối dựng đứng.

Bologo truy vấn, "Về sau thì sao?"

"Hết. Sore giữ im lặng về những gì đã xảy ra sau đó, ta cũng đã từng tìm kiếm những thông tin liên quan trong Cục Trật tự, nhưng dường như có ai đó đã cố tình che nó, thế nên ta không tìm thấy gì cả."

Vaughn đột nhiên dừng bước, quay sang nhìn Bologo, "Điều kỳ lạ nhất là mặc dù bây giờ ta đã là người đứng đầu gia tộc Krex, nắm giữ quyền lực và sức mạnh, nhưng vẫn không biết thêm bất kỳ thông tin gì về nó."

"Ta gia chủ này nghe rất thất bại a?"

Vaughn cười nhạo chính mình, "Hết cách, ai bảo ta chỉ là người phát ngôn của gia tộc Krex. Người đưa ra quyết định thực sự vẫn là họ."

Bologo rất nhanh sẽ được biết "họ" trong miệng của Vaughn là ai.

Càng vào sâu trong hầm gió, tiếng gió hú từ phía sau bức tường càng lúc càng rõ ràng. Một cảm giác no căng từ trong ra ngoài vương vấn trong tim Bologo. Rõ ràng là hắn vẫn chưa giải phóng năng lượng bí mật, nhưng ánh sáng của Aether đã tự xuất hiện trong mắt Bologo, ngay cả ma trận giả kim trên cơ thể cũng sáng lên.

Không chỉ mỗi hắn, Church cũng như thế.

Ma trận giả kim sáng chói gần như bao phủ toàn bộ cơ thể của Church. Cấu tạo của nó không mấy phức tạp, vẫn còn khoảng trống lớn trên nhiều khu vực. Dựa trên mức độ phức tạp của ma trận giả kim thì Bologo đoán rằng Church hẳn cũng có cấp bậc Nguyện Cầu Giả.

Về phần Vaughn thì khác hẳn với hai người. Aether nằm gọn trong sự kiểm soát của ông ta và không có "hiện tượng khởi động" trên bề mặt cơ thể.

Thủ Lũy Giả? Hay thậm chí là Vinh Quang Giả?

Bologo không có cách nào để đánh giá sức mạnh của Vaughn, nhưng điều có thể chắc chắn là sức mạnh của Vaughn phải kinh khủng hơn nhiều so với Phụ Quyền Giả.

"Nồng độ Aether ở đây quá cao."

Church vẫy tay lên như là đang nghịch nước. Từng gợn sóng ánh sáng đột ngột xuất hiện, rồi bình tĩnh lại và tiêu tan.

Aether nồng độ cao lấp đầy không gian, khiến Bologo và Church đánh thức ma trận giả kim một cách thụ động ngay cả khi không tích cực cộng hưởng.

Tiếng nước róc rách vang lên, có một rãnh lõm trên gờ của bức tường. Aether lỏng màu vàng chảy trong đó, hướng về nơi sâu trong bóng tối. Ngoài tiếng gió hú sau bức tường còn có tiếng nước nhỏ giọt, nghe như tiếng tí tách của cơn mưa nhỏ không ngừng rơi.

Bologo nói, "Việc duy trì môi trường Aether nồng độ cao như này trong một thời gian dài có là một gánh nặng lớn đối với nhà Krex?"

"Hoàn cảnh nơi đây là 'tự nhiên'."

Vaughn giải thích, "Giống như biển cuồng nộ, đây cũng là một điểm hội tụ dòng xoáy Aether. Gia tộc Krex đã phát hiện ra nơi này nhiều năm trước và biến nó thành như ngày nay. Chỉ cần được bao phủ bởi một ma trận giả kim đơn giản là nó có thể tự lưu thông, tuổi thọ vận hành phải tính bằng thiên niên kỷ."

Giống như dòng xoáy trên mặt nước, có rất nhiều điểm hội tụ dòng xoáy tự nhiên trên thế giới. Một lượng lớn Aether sẽ tự động tập trung lại với nhau. Aether nồng độ cao ép lẫn nhau, tạo thành một hiện tượng siêu nhiên giống như vùng biển cuồng nộ.

"Hy vọng cảnh tượng tiếp theo sẽ không dọa các ngươi."

Vaughn nói và đẩy một cánh cửa khác ra. Trong đó, trái tim của nahf Krex đã hoàn toàn lộ ra trước mặt hai người.

Ánh vàng chói lọi chiếu xuống trên cao. Nồng độ Aether ở đây đạt đến đỉnh điểm, những giọt nước vàng óng liên tục kết tủa trong không khí, bay phất phơ như bụi. Chúng tập trung lại với nhau, biến thành vô số hạt mưa và rơi xuống. Vòng tuần hoàn ấy đã tạo nên một cơn mưa phùn không dứt trong không gian chật hẹp này.

Hạt mưa không phản ứng với bất kỳ chất nào, dù có rơi xuống giá sách cũng sẽ không làm ướt sách mà lại trượt xuống như vừa tiếp xúc với mặt gương nhẵn.

Đây trông giống như một phòng sưu tập khổng lồ. Ở mép ngoài là nhiều giá sách xếp chồng lên nhau. Còn bên dưới là rất nhiều đồ sưu tầm, phần lớn là vũ khí giả kim. Bề mặt kim loại của chúng tỏa ra ánh hào quang. Ngoài ra còn có rất nhiều tác phẩm nghệ thuật vừa nhìn đã biết là vô giá. Cuối cùng là hàng chồng tiền vàng lấp đầy khoảng trống giữa các tác phẩm nghệ thuật, nếu Bologo đoán không nhầm thì đó hẳn là những đồng Mammon.

Bologo không bị phân tâm bởi sự giàu sang này. Đôi mắt hướng về đống của cải thực sự trong hầm gió. Rất nhiều cuốn sách được đặt trên giá sách, họ đã chia lịch sử thành vô số phần và ghép chúng lại với nhau tại đây.

Dường như Hầm Gió đã nhận ra sự xuất hiện của những vị khách. Ngay lập tức các giá sách xếp chồng lên nhau nhanh chóng mở rộng ra, bao quanh họ như những bậc thang của đấu trường.

Đây là một miền ảo. Không gian của miền ảo đang nhanh chóng mở rộng, để lộ bộ mặt thật của nó trước mặt mọi người.

Khi không gian được mở rộng hết cỡ, Bologo phát hiện ra rằng giữa các giá sách là rất nhiều ghế nằm rải rác đây đó. Ngồi trên mỗi chiếc ghế là một bóng người. Họ đeo những chiếc mặt nạ vàng, quấn những chiếc áo choàng đỏ tươi quanh thân, tôn lên hình dáng của mình.

Đó là hàng loạt cơ thể teo tóp và khô khẳng, trông như những xác ướp đang mục nát theo năm tháng. Lẽ ra họ đã chết, nhưng trong môi trường Aether nồng độ cao này, máu thịt đã thoát khỏi xiềng xích của phàm trần, có thể nhìn thấy điều này từ những cánh tay mảnh khảnh lộ ra.

Làn da mỏng manh trông như ngọc trắng, bên dưới không có màu hồng của máu mà chỉ có một luồng sáng vàng óng đang chảy, trong suốt những năm tháng dài đằng đẵng này, cơ thể của họ đã trải qua quá trình Aether hóa quy mô lớn và chuyển hóa thành dạng năng lượng thuần túy. Hiện giờ họ chỉ là hiện thân của Aether mà thôi.

Bằng phương pháp gian lận này, họ đã thoát khỏi lưỡi hái của tử thần và sống sót trong bóng ma của năm tháng, nhưng đó chỉ là còn sống mà thôi. Suy cho cùng, họ không thể tiến hành quá trình Aether hóa hoàn toàn mà vẫn phải giữ lại các bộ phận phàm trần trên cơ thể mình.

Phần đã Aether hóa sẽ không bị ảnh hưởng bởi thời gian, nhưng phần phàm trần sẽ dần phân rã và chết vào một ngày nào đó. Và đó sẽ là ngày họ lìa đời. Nhưng may thay, môi trường Aether nồng độ cao này có thể trì hoãn ngày đó đến vô hạn.

Vaughn khoanh tay, đứng trước Church và Bologo và yên lặng chờ đợi. Vài phút sau, ánh sáng của Aether bốc lên dưới lớp mặt nạ vàng, cơ thể khô héo từ từ ngẩng đầu lên, vô số ánh mắt đến từ mọi hướng, nhìn chằm chằm vào Vaughn.

"Viện nguyên lão..."

Vaughn khẽ nói. Âm thanh ấy chạm vào Aether, biến thành những tiếng sấm nổ và lan rộng.

Các nguyên lão lấy yếu ớt độ cong cho phép, lồng ngực cùng yết hầu không có chút nào chập trùng, nhưng cổ phác giọng nói cứ như vậy đột ngột vang lên.

"Được..."

Miền ảo của hầm gió bắt đầu co lại. Các giá sách đang nằm rải rác xếp chồng lên nhau lần nữa, ngay cả hình bóng của những nguyên lão cũng biến mất.

Tất cả biến mất như một ảo ảnh vỡ vụn. Nhưng sau cơn ảo giác, tại một góc giá sách khác hiện lên một ánh sáng rực rỡ như để dẫn đường cho mọi người.

Vaughn bước tới, lấy cuốn sách nặng trịch từ trong đó ra, đặt lên chiếc bàn cũ kỹ. Sau lau sạch lớp bụi trên bề mặt, dòng chữ "Lời thề Hừng Đông" đã hiện ra trước mắt.