Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 439: Bùa chú thời thơ ấu


Bologo nằm giữa đám cỏ xanh mướt, cảm nhận hơi sương ẩm giữa kẽ lá xanh, và lớp đất mềm dưới người… mọi thứ ở đây thật thư thái.

Cao nguyên Nguồn Gió không phải lúc nào cũng chẳng có mấy ai. Nơi đây ít người qua lại chỉ vì nó nằm trong khu vực trung tâm của nhà Krex. Trong thời đại phương tiện thông tin đại chúng tiên tiến như hiện giờ, để tránh những rắc rối không cần thiết, nhà Krex đã quản lý và kiểm soát khu vực trung tâm.

Tuy nhiên, có rất nhiều dấu vết hoạt động của con người ở khu vực bên ngoài khu vực trung tâm, thậm chí còn có các thị trấn tương xứng. Hầu hết chúng đều nằm trong công việc kinh doanh của nhà Krex, đồng thời mỗi năm còn mang lại khối tài sản khổng lồ cho gia tộc.

Nghe Palmer nói, trong những năm gần đây, do sự phát triển của công nghiệp hóa và môi trường trong lành của Cao nguyên Nguồn Gió mà ngày càng có nhiều người đến đây để định cư và nghỉ hưu. Vì lý do ấy, chỉ dựa vào mỗi việc bán nhà là gia tộc Krex đã kiếm được bộn tiền.

Palmer còn nói rằng nếu không phải do trách nhiệm thì hắn nghĩ sẽ rất tuyệt nếu mở một khu nghỉ dưỡng trên Cao nguyên Nguồn Gió.

Amy giống như một đứa trẻ... hay nói chính xác hơn thì nàng vốn là một đứa trẻ, tìm một nơi để nằm xuống cạnh Bologo, cảm nhận sự yên bình của cuộc sống. Dựa vào nguồn năng lượng vô hạn của mình, Amy vui vẻ chạy trên khắp cánh đồng, gặp Laika chui ra khỏi ổ thì cưỡi lên Laika phi lung tung.

Laika trông cũng có vẻ rất vui, nó có ấn tượng vô cùng tốt với vị khách đã vi phạm chế độ ăn uống lành mạnh để lén lút đút cho nó những món ăn ngon.

Chỉ có Palmer là hơi khó chịu. Nhìn Laika đang vui vẻ chạy khắp nơi, hắn khá lo lắng về thâm thể già nua của nó.

Giống như loài chim Phong Hóa, Laika cũng là một sinh vật giả kim, dựa trên nền tảng là một con chó, cải tạo thêm các công nghệ giả kim, và thế là chó Trục Phong ra đời.

Sự khác biệt giữa hai loại sinh vật này là chim Phong Hóa có thể nói là một sinh vật giả kim thoái hóa. Bản thân nó không hề có trú tuệ mà chỉ dựa vào bản năng sinh vật để chiến đấu, ngoài ra còn cực kỳ khát máu, về cơ bản có thể coi là vũ khí sinh hóa loại tiêu hao.

Là một con chó Trục Phong, Laika sở hữu trí thông minh, tính cách và lòng trung thành ở một mức độ nhất định, sau nhiều năm huấn luyện, nó còn có thể thực hiện các chiến thuật phức tạp hơn.

Trong quá trình phát triển lâu dài của gia tộc Krex, khi mà thời đại công nghiệp hóa chưa bắt đầu, để kiểm soát lãnh thổ rộng lớn Cao nguyên Nguồn Gió, họ đã tạo ra sinh vật giả kim này.

Không giống như Laika, không có việc gì thì để mọi người xoa đầu và cho ăn, chó Trục Phong trong lịch sử đều mặc giáp sắt, ngoạm nát đầu kẻ địch dựa vào tốc độ cực nhanh và sức lực kinh khủng.

Chúng thậm chí đã xuất hiện trong cuộc chiến Hừng Đông một trăm năm trước, do công nghệ ma trận giả kim thời đó còn lạc hậu, nên liên quân phải dựa phần lớn vào những sinh vật giả kim này hỗ trợ khi chiến đấu.

Trong những năm gần đây, khi quá trình tìm tòi "Nguồn Bí Mật" đi vào sâu hơn và sự tiến bộ của công nghệ ma trận giả kim, những sinh vật giả kim này, vốn rất tốn kém để chế tạo và mất một chi phí bảo trì khổng lồ, đã dần dần rút lui khỏi giai đoạn lịch sử.

Các trục đường sắt kiên cố và động cơ đốt chạy ầm ầm đã thay thế những con chó Trục Phong, việc nuôi dưỡng đống sinh vật giả kim này đang giảm dần theo từng năm, cho đến nay, chỉ còn một số ít được nuôi dưỡng trong cứ điểm Morrowind này như một nhân chứng cho lịch sử.

Cũng chính từ đó, Laika trút bỏ trách nhiệm của một đơn vị chiến đấu và thay vào đó trở thành bạn chơi của Palmer, dẫn hắn chạy nhảy tung tăng.

Bây giờ dắt Amy chạy loanh quanh có thể nói là nghề cũ của Laika.

Palmer ngồi xuống bên cạnh Bologo, Bologo đột nhiên nói: "Thực ra, ta cứ nghĩ rằng Laika đã chết."

"A?"

"Chẳng phải thế à? Chỉ có những thứ đã chết mới cần một cái tên để tưởng niệm."

"Ngươi thật đúng là..." Palmer nhất thời không biết nói gì. Nhưng khi nhìn thấy Laika, ánh mắt hắn lại trở nên buồn bã, "Thật ra, ta khá ngạc nhiên khi Laika có thể sống lâu đến vậy."

"Theo sách, tuổi thọ trung bình của một con chó Trục Phong là khoảng mười lăm năm, Laika là món quà sinh nhật của ta khi ta sáu tuổi," Palmer tính toán đơn giản, "Đến giờ thì nó đã là một ông già lụ khụ rồi."

Bologo tinh ý nhận ra những cảm xúc mà Palmer giấu đi, "Laika còn sống, nhưng tại sao ngươi lại bi thương như vậy?"

Palmer tức giận nói, "Ta rất vui khi thấy nó còn sống, nhưng lại rất buồn khi nghĩ rằng nó sắp phải chết... Điều đó có khó hiểu không?"

"Thật khiến cho người ta ngoài ý muốn a, " Bologo không khách khí chút nào bình luận, "Không nghĩ tới, tâm tình của ngươi thế mà nhạy cảm như vậy tinh tế tỉ mỉ."

"Có gì mà ngoài ý muốn? Ta sẽ rất quan tâm đến thứ mà ta đặt cảm xúc cá nhân của mình vào, được chứ?"

"Nhưng ta chưa bao giờ thấy ngươi như thế trong lúc làm việc với ta."

Bologo nhớ lại những gì diễn ra khi họ đang làm việc. Hoặc là hắn bị liên lụy bởi vận rủi của Palmer, hoặc là hắn chịu trách nhiệm làm việc, còn Palmer đứng một bên ngẩn ngơ.

Vì vậy, chỉ còn hai đáp án, hoặc Palmer đang nói dối, hoặc cái tên này không quan tâm đến người cộng sự Bologo.

"Ngươi là bất tử a!"

Palmer nhấn mạnh, "Không đời nào ngươi sẽ chết."

"Cho nên?"

"Cho nên ta không cần lo ngươi sẽ chết." Palmer nhấn mạnh một lần nữa, "Ngươi là vĩnh cửu, ngươi sẽ không chết, ta không phải lo lắng về việc sẽ mất ngươi, đó là một chuyện rất thư thái."

Khi đề cập đến sự bất tử, vẻ mặt của Palmer cực kỳ thoải mái. Rõ ràng mình mới là kẻ bất tử, nhưng biểu cảm của hắn khiến Bologo nghĩ hắn mới là kẻ bất tử.

“Hắn trông như vậy thôi nhưng tính cách lại rất nhạy cảm”.

Church ngồi xuống cạnh họ, với tư cách là cộng sự cũ của Palmer, hắn rất quyền để nói về điều đó.

"Sau khi ta bị thương, cái tên này ngày nào cũng mời ta như thể muốn bù đắp, thậm chí vì điều đó mà không trả nổi tiền thuê nhà... Đã từng có thời gian hắn phải ngủ trên ghế sofa ở phòng sinh hoạt."

Church nói và chỉ vào con mắt của chính mình, đó là một nhãn cầu giả kim, và đó cũng là điểm yếu trong năng lượng bí mật Người Không Mặt của Church.

Palmer trừng mắt nhìn Church. Cảm giác khi bị bóc trần bí mật này thật khó chịu, nhưng khi nhìn thấy nhãn cầu của Church thì khí thế của hắn lại giảm không phanh.

Church dường như không tức giận về những gì đã xảy ra trước đó, và có lẽ hắn chưa bao giờ để tâm đến điều đó, chẳng qua là nghĩ rằng phản ứng của Palmer sẽ rất buồn cười.

Burlogo nằm thư giãn trên bãi cỏ, Palmer khoanh tay trên đầu gối và nhìn ra xa, Church chống một tay xuống đất và tay kia ôm vào đầu gối.

Cả ba ngồi cùng nhau, nhìn Amy đang được Laika cõng đi từ xa, chú chó đáng yêu và cô gái dễ thương nô đùa trên cánh đồng xanh mướt, họ không khỏi cảm thấy không còn gì tuyệt vời hơn thế này.

"Ta chỉ là..."

Palmer suy tư, tiếp tục nghĩ theo dòng suy nghĩ buổi sáng, nghĩ về những suy nghĩ của chính mình, về mối quan hệ với Worthylin và nhiều vấn đề nan giải khác.

Dần dần, Palmer nhận ra một điều, mặc dù cuộc sống ở Opals, Thành phố của lời thề, đầy rẫy những âm mưu và máu me, nhưng những điều này có thể giải quyết bằng bạo lực.

Là một nhân viên Thực Địa, Palmer rất giỏi về khoản bạo lực, chưa kể hắn còn có một người cộng sự cực kỳ bạo lực.

Cuộc sống làm việc hầu như không có gì phải nhức đầu, sau khi tan làm là những buổi nhậu nhẹt không hồi kết ở câu lạc bộ Kẻ Bất Tử...

Palmer phát hiện cuộc sống của mình ở Opus không hề có chút tiến triển nào về mặt tâm lý, hiện tại tâm lý của hắn không khác gì lúc mới vào làm việc.

Công việc là một cái cớ tốt để Palmer trốn tránh rất nhiều lo lắng, và cả bùa chú đã đeo bám hắn từ thời thơ ấu.

"Chỉ là ta… sợ đánh mất."

Làn gió nhẹ vuốt ve trái tim yếu mềm. Có lẽ là do khung cảnh này khiến Palmer cực kỳ thoải mái, nên hắn đã vô tình đề cập đến suy nghĩ bị giấu kín kia.

"Ta rất khó chịu khi nghĩ rằng Laika đã làm bạn với ta lâu như vậy sẽ phải chết."

Palmer nheo mắt nhìn Church, "Ngươi cũng vậy. Cứ nghĩ về việc chúng ta suýt chết trong nghi thức đó khiến ta phát hoảng."

Con mắt giả của Church không chỉ nhắc nhở Palmer về quá khứ điên rồ của mình mà còn nhắc nhở Palmer rằng hắn đã suýt mất đi một người cộng sự.

Church nói, "Là một thành viên của Cục trật tự, ngươi hẳn phải coi thường cái chết mới đúng."

“Không, ta có thể xem nhẹ cái chết của mình, kỳ thật mà nói, ta cảm thấy cái chết đối với ta không có gì đáng sợ lắm,” Palmer lắc đầu, “Nhưng ta không thể chấp nhận cái chết của người khác, những thứ mà ta quan tâm biến mất, điều đó khiến ta không thể chịu đựng nổi."

“Có thể cảm nhận được,” Bologo gật đầu, “Ta có thể cảm nhận được điều đó khi ngươi nói với ta ý tưởng về thế giới bên kia.”

"Tại sao?"

Palmer không hiểu. Trong mắt hắn, Bologo là một kẻ vô cùng lập dị, đôi lúc rất đần độn, đôi lúc lại rất sắc sảo, khiến người ta không rõ là cái gì cũng không hiểu, hay chỉ là giả vờ không hiểu.

"Lúc đầu ta còn không thể hiểu, nhưng kể từ khi chúng ta có xe, ta đã chợt nhận ra."

Bologo không thể nhớ rõ là ngày nào, nhưng đó là một đêm khác sau khi tan làm, Palmer vui vẻ ngâm nga theo âm thanh trên radio, thỉnh thoảng lại đập vô lăng và nguyền rủa những chiếc xe phía trước.

Cái tên này trông vô cùng hạnh phúc. Và ý tưởng về thế giới bên kia do Palmer hình dung ra rất giống với khung cảnh hiện tại.

"Ngồi trong xe với bạn bè, lái xe trên con đường bất tận... niềm vui vĩnh cửu, bạn bè vĩnh cửu, làm bạn vĩnh cửu, bữa tiệc vĩnh cửu."

Bologo đánh giá, "Quá dễ đoán."

Palmer không nói nên lời. Trên thực tế, bản thân Palmer chưa từng nghĩ về những điều này. Nhưng ngẫm lại những gì Bologo vừa nói thì hắn thấy Bologo nói rất đúng.

Palmer thích cảm giác ấy, cảm giác được ở bên bạn bè và tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ không bao giờ kết thúc, giống như lúc này, một cảm giác cực kỳ tuyệt vời.

Nhưng buồn thay, Amy sẽ chơi chán, Laika sẽ mệt, mặt trời sẽ lặn, màn đêm sẽ buông xuống, ba người họ không thể ngồi ở đây mãi được...

Mọi thứ luôn có một thời điểm kết thúc, giống như một tập thơ dù có dày cộp đến đâu cũng sẽ có một tờ cuối.

"Dường như ta đã hiểu tại sao ta lại sợ Worthylin đến vậy."

Palmer nghĩ ra điều gì đó, lẩm bẩm.