Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 443: Không muốn người biết một mặt


"Rất ngốc?"

Amy nghiêng đầu, nàng không thể hiểu tại sao “rất ngốc” lại là điểm mà Worthylin thấy Palmer hấp dẫn.

Chẳng lẽ...

Dựa trên những cuốn tiểu thuyết mà mình đã đọc, Amy ngay lập tức tưởng tượng một câu chuyện đầy khúc chiết trong đầu.

Rõ ràng là mang trong mình dòng máu của gia tộc Fieldard, nhưng Worthylin đã phải rời khỏi Sườn Núi kể từ khi còn nhỏ và sống ở Cao nguyên Nguồn Gió, trong lòng nàng luôn bị ám ảnh bởi Sườn Núi, nhưng vì bản thân sức yếu mà hoàn toàn không thể quay về được.

Lúc này, Worthylin đã gặp Palmer, người thừa kế của gia tộc Krex, người hơi có vấn đề về đầu óc.

Lúc này, một kế hoạch đen tối dần hình thành trong đầu Worthylin, nàng muốn chinh phục người thừa kế chậm phát triển trí tuệt này để nắm quyền kiểm soát gia tộc Krex và thực hiện tâm nguyện bấy lâu nay.

Vào khoảnh khắc ấy, trong mắt Amy, hình ảnh của Worthylin đã biến thành một người phụ nữ mạnh mẽ, thâm tàng bất lộ, còn sự xui xẻo của Palmer thì lại tăng thêm mấy lần.

Thật đáng thương a, Palmer...

"Chà... bắt đầu từ đâu đây nhỉ?"

Khi nói đến phần "rất ngu" này, Worthylin đã phải suy nghĩ cẩn thận, rồi mới kể về chuyện đã xảy ra từ rất lâu.

"Đó là khi hắn biết Laika đã già đi."

Khi mà chơi mệt rồi vào ban ngày, Palmer đã nói qua về điều này khi họ đang nghỉ ngơi với Laika. Laika đã già lắm rồi, không kham nổi nữa đâu, nên bảo Amy đừng chơi quá đà với Laika.

Bologo cũng kể cho Amy nghe về tình bạn tuyệt vời giữa Palmer và Laika, ngoài ra còn cả chiếc mô tô sidecar tên Laika kia nữa.

"Lúc ấy Palmer mới chỉ là một đứa trẻ, ở độ tuổi mà lẽ ra chẳng hiểu biết gì, nhưng Palmer lại có một cái nhìn rất sâu về tử vong."

Worthylin nhận xét: "Palmer không để tâm tới nhiều thứ, rất đần, nhưng khi nói đến cái chết, hắn lại có xu hướng trở nên rất nghiêm túc, hoảng sợ và thậm chí là trốn tránh vấn đề này."

"Hắn chưa bao giờ nói chuyện với ta về điều đó, nhưng về sau cha hắn đã nói chuyện với ta về chuyện này."

Worthylin nhớ rằng đó là ngày Palmer rời khỏi Cao nguyên Nguồn Gió, ngày mà mình đến cần hôn với Vaughn, Worthylin vẫn nhớ vẻ mặt của Vaughn khi ấy.

Vaughn lúc đó đang uống rượu, nghe Worthylin nói xong thì suýt nữa phun ra hết, sau nhiều lần xác nhận Worthylin không nói đùa, Vaughn mới không nhịn được mà bật cười.

Điều chắc chắn là Vaughn vui không phải bởi vì Palmer có người thích, mà buồn cười bởi vì Palmer lại là người được cầu hôn.

Về mặt hài hước, hai cha con này rất có nghề, sau khi xác nhận với Worthylin, tiệc đính hôn cũng do Vaughn chủ động đề xuất, ông ta nói nếu Palmer biết mình không được mời đến tiệc đính hôn của chính mình thì biểu cảm của Palmer nhất định sẽ cực kỳ tuyệt vời .

Nói cách khác, vấn đề tiệc đính hôn được đưa ra hoàn toàn vì Vaughn muốn thấy vẻ quýnh lên của Palmer, còn Worthylin chỉ người thúc đẩy sự việc mà thôi.

Vào cuối bữa tiệc, Vaughn gọi Worthylin đến một mình và trò chuyện với nàng về câu chuyện mà Palmer không muốn đối mặt.

Vaughn bắt đầu với một câu khá khó hiểu, "Nói về việc này, ngươi có nhận thấy phần mà Palmer cố tình che giấu không?"

"Ý ngươi là?"

"Palmer thực ra là một người rất nhạy cảm. Đừng nhìn vẻ ngoài đần độn của hắn. Trong một số chuyện hắn còn hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác. Chỉ là hắn không quan tâm, nhưng có một phần khác trong hắn lại cực kỳ quan tâm, giống như một bí mật cố tình bị che giấu để không ai tìm thấy nó.

Điều này nghe có vẻ mâu thuẫn và lạ lùng phải không?"

Worthylin gật đầu, nàng quả thực không hiểu được những gì Vaughn vừa nói. Nếu đúng như ông ta nói thì Palmer, người trông giống như một kẻ ngốc, há chẳng phải là... đại trí giả ngu?

"Mặc dù không ai đề cập đến điều này, nhưng hẳn ngươi cũng đã để ý thấy... Mẹ của Palmer mất khi còn rất trẻ, khi nó mới hai hoặc ba tuổi, nàng ấy đã ra đi," Lúc nhắc lại chuyện này, nụ cười trên mặt Vaughn nhạt đi rất nhiều, "Mẹ của nó không phải là Người thăng hoa mà chỉ là một người bình thường. Không có tai nạn hay việc ngoài ý muốn nào, mà chỉ là vào một ngày nọ, nàng ấy không bao giờ tỉnh lại nữa."

Đối với người phàm, đây là một số mệnh vô cùng bình thường.

"Lúc đó ta còn thấy rất may, may vì Palmer vẫn còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, thậm chí ta còn không chắc nó có thể nhớ được mọi chuyện hay không. Cái chết của mẹ lẽ ra không ảnh hưởng lớn đến nó", Vaughn tiếp tục, "Nhưng rất nhiều năm sau, cho đến ngày làm lễ thành niên của nó, ta mới biết nó đã nhớ tất cả mọi thứ."

"Ngươi có tin được không? Một đứa trẻ hai, ba tuổi không chỉ nhớ rõ về mẹ của nó, mà còn nhớ tất cả mọi thứ về mẹ nó, ánh mắt và sự dịu dàng, cùng sự ra đi của mẹ... Palmer biết tất cả, chỉ là không nói một lời."

Vaughn phát hiện ra rằng chuyện này hoàn toàn là một sự trùng hợp ngẫu nhiên và xin lỗi: "Đó hẳn là trò đùa tồi tệ nhất mà ta từng làm ra."

Sau khi biết mặt tối của thế giới này, Palmer tiếp nhận mà không nói một lời. Hắn lặng lẽ rời khỏi cứ điểm Morrowind, dựa vào Laika đi đến một góc của Cao nguyên Nguồn Gió, ở vùng hoang dã, bằng phẳng này, có một cây đại thụ có thể chịu được gió lớn.

Khi còn nhỏ, mẹ thường ôm Palmer đến dưới gốc cây để hưởng bóng mát, từ khi mẹ hắn qua đời, Vaughn chưa bao giờ đưa hắn đến đây, nhưng Palmer lại nhớ rõ tất cả những chuyện này, thậm chí còn biết đường đến đó.

"Thú vị, đúng không? Ta cứ tưởng nó sẽ kích động đến mức bỏ nhà đi, nhưng không ngờ nó sẽ ở đó, khi thấy ta đến, nó chỉ nói rằng nó đã sẵn sàng, đôi mắt cụp xuống ẩn chứa biết bao tâm tư cố tình bị chôn giấu."

Nghe Vaughn nói vậy, Worthylin sửng sốt một lúc, sau đó cười lên, nàng vừa cười vừa lắc đầu nói: "Nếu chỉ là những chuyện này... thì ta biết từ lâu rồi."

"Ngươi đã biết?"

Vaughn lộ vẻ ngạc nhiên. Palmer giấu sâu đến mức một người cha như ông ta cũng phải sau nhiều năm mới phát hiện ra... Tuy rằng người cha này khá là không xứng chức, nhưng Vaughn không ngờ Worthylin thế mà lại biết những điều này.

Với tính khí của Palmer, sao hắn lại có thể thể hiện khía cạnh dễ bị tổn thương của mình trước đối thủ Worthylin?

Vaughan tò mò hỏi, "Chuyện xảy ra khi nào?"

Đôi mắt của Woxilin nhấp nháy vài lần, nàng nói một cách đầy ẩn ý, "Palmer sẽ không bao giờ muốn ngươi biết, nếu ngươi biết, hắn chắc chắn sẽ phát điên liên mất."

Không chỉ Worthylin là đối thủ mà Vaughan, lão cha già khốn nạn này cũng là một trong những đối thủ của Palmer. Chín mươi phần trăm sự nổi loạn của Palmer là do lão già này.

“Vậy vụ đó có liên quan gì đến Palmer ‘rất ngốc’ không?” Trí tò mò của Amy đã bị kích thích, “Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”

"Hừm... Kể từ khi biết Laika đã già yếu, Palmer rất chán chường. Thậm chí hắn còn không còn hứng thú vật lộn với ta. Hắn suốt ngày chơi với Laika và phớt lờ mọi người."

Worthylin kể chuyện chưa kể kia.

"Một đêm, do quá buồn chán nên ta đi tìm Palmer. Khi đến trước cửa phòng của hắn, ta nghe thấy tiếng khóc khe khẽ bên trong. Ta lén lút mở cửa thì thấy Palmer đang ôm. Laika khóc như mưa và nói những lời xin lỗi."

Worthylin dừng lại và hào hứng nói với Amy, "Ngươi không nghĩ Palmer như vậy trông rất ngốc sao?"

Ngốc?

Chuyện này nghe có vẻ khá đần nhưng giả sử bảo Amy nói ra từ "ngốc" thì nàng nghĩ mình không làm được, trong trái tim mềm yếu của nàng dường như có thứ gì đó bị xúc động.

"Ngốc đến mức đáng yêu."

“Đó là lần đầu tiên ta thấy Palmer như vậy,” Worthylin lại nói.

"Vậy ngươi bắt đầu thích hắn từ đó? Bởi vì khía cạnh phức tạp ấy."

Amy chợt nhận ra rằng hình như nàng vừa biết một số bí mật riêng tư mà nàng không nên biết, đây là quyền riêng tư của Palmer.

Lắc đầu thật mạnh, Amy cố gắng quên đi câu chuyện vừa rồi, "Đáng lẽ ngươi không nên nói với ta chuyện này!"

"Ta cần các ngươi hiểu Palmer thực sự là ai và các ngươi sẽ khó phát hiện ra nếu như ta không nói."

Gương mặt của Worthylin giãn ra, nàng thở dài: "Chỉ có các ngươi mới có thể giúp ta chăm sóc Palmer, đúng không?"

"Ra là... vậy sao?"

Đến giờ Amy mới hiểu ý của Worthylin, sau đó nàng nói: "Vậy thì ngươi nên nói với Bologo, hắn là cộng sự hiện tại của Palmer."

"Không khác nhau là mấy."

Worthylin vừa nói vừa xoa đầu Amy, nàng rất thích con con rối giả kim này, sinh mệnh kỳ diệu này giống hệt một đứa trẻ ngây thơ, khiến nàng nhớ đến Palmer khi còn nhỏ.

Amy còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng đột nhiên quầng sáng trong mắt nàng thít chặt lại, khả năng cảm nhận Aether nhạy bén của Amy đã nhận ra sự nguy hiểm đang đến gần.

Dù không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nàng vẫn hành động theo bản năng của mình, máu thịt hóa thành sắt thép, Lõi Vĩnh Cửu gầm rú, mã lực được kích hoạt hết công suất.

Amy quyết đoán đẩy cánh cửa một bên ra, kéo Worthylin vào trong, sau đó ngọn lửa thiêu đốt tràn ra từ cuối hành lang.

Phản ứng Aether yếu ớt dần trở nên rõ ràng, những tiếng nổ ầm ầm vang lên liên tục, mặt đất rung chuyển, cuộc tấn công tự sát của bầy chim Phong Hóa bắt đầu, kéo Morrowind vào một biển lửa dữ dội.