Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 456: Sự bất tử hoàn hảo


Tiếng Súng Gió bắn phá và Ngọn Lửa Lò Rèn bùng cháy khiến chiến trường hỗn loạn im lặng trong giây lát. Derby và đám Kẻ Khát Máu tinh nhuệ không vội hành động hấp tấp, Palmer và Bologo cũng không tiếp tục tấn công.

Cả hai bên duy trì một thế cân bằng mong manh. Trong đống đổ nát, chỉ có Worthylin và Zephyrin là vẫn di chuyển, chạy về phía bên của mình, khi đi qua nhau, cả hai thậm chí còn không nhìn đối phương, cũng không thực hiện bất kỳ hành động tấn công nào.

Sau khi Worthylin rút vào khu vực an toàn, Palmer lướt gió lao đến, lăn vài vòng. Chất độc của Zephyrin vẫn còn ảnh hưởng đến Palmer nên hắn chỉ có thể sử dụng vài phương thức tấn công đơn giản như Súng Gió vào thời điểm hiện tại.

Nhìn thấy Worthylin bình an vô sự, trên mặt Palmer hiện lên vẻ vui mừng. Palmer còn chưa kịp nói gì, Worthylin đã đỡ, ôm lấy Palmer, nàng không hề giảm tốc độ, hai người va vào nhau lăn trên mặt đất vài vòng rồi mới dừng lại.

Palmer bị đụng tới mức choáng váng. Mãi mới tỉnh táo lại thì suýt đã ngất đi lần nữa. Giờ Worthylin mới chú ý tới trạng thái của Palmer, sắc mặt của cái tên này rất xấu, bụng còn bị thương.

"Chuyện gì đã xảy ra?"

Đối mặt với câu hỏi của Worthylin, Palmer khó khăn giơ tay lên, chỉ vào Zephyrin vừa đến chỗ Derby, căm hận nói: "Tên khốn đó..."

Trải nghiệm ngắn ngủi với Zephyrin là cơn ác mộng tồi tệ nhất dạo gần đây của Palmer.

Worthylin quay đầu lại nhìn Zephyrin, so với Palmer thì Zephyrin còn thảm thương hơn nhiều.

Zephyrin vốn tưởng mình có thể âm thầm trốn khỏi sự truy đuổi của hai người nhờ Aether Ẩn Nấp, nhưng dưới sự chiêu mộ phạm vi lớn của Bologo, Zephyrin đã nhanh chóng bị phát hiện theo cách thô bạo này.

Sau đó là trò chơi mèo vờn chuột của con nít, Zephyrin chạy phía trước, hai người đuổi theo phía sau, thỉnh thoảng lại tấn công như để thúc giục Zephyrin, trêu đùa với Zephyrin.

Nếu là công kích bình thường thì còn đỡ, nhưng trong thời gian hồi phục, Palmer đã tìm được một đống đồ bạc để giao cho Bologo, dưới Ngọn Lửa Lò Rèn, đống nguyên vật liệu này đã biến thành hết vũ khí chết người này đến vũ khí chết người khác.

Hầu hết các vết thương trên cơ thể Zephyrin đều do đồ dùng bằng bạc gây ra nên rất khó chữa lành.

"Giúp ta một chút..."

Zephyrin thở hổn hển vì đau. Mặc dù hầu hết các vết thương do đồ bạc gây ra đều là vết thương ngoài da nhưng cơn đau do nó mang lại chưa bao giờ ngừng hành hạ thần kinh của Zephyrin.

Derby nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình hình, hắn quả quyết vươn tay ra, dưới làn da tái nhợt hằn rõ những mạch máu xanh.

Zephyrin cắn vào cổ tay của Derby để hút máu, tăng tốc độ phục hồi nhờ máu của tộc Bóng Đêm cao cấp và chống lại ảnh hưởng của đồ bạc.

Buông tay ra, Zephyrin thở ra một hơi dài, trên mặt bê bết mát, trông như một con dã thú vừa mới ăn uống xong.

Cảm giác bị hút máu không tốt chút nào, nhưng vì trận chiến phía trước, Derby không còn cách nào khác.

"Là kẻ đó sao?"

Worthylin nhìn Zephyrin chằm chằm, kích động nắm chặt tay.

Palmer nắm lấy nàng và hỏi: " Ngươi có sao không?"

"Ta... ta không sao, chỉ trầy xước vài chỗ thôi."

Khi lúc Worthylin nói điều này, Palmer nhận thấy quầng xanh trong mắt Worthylin. Ngay sau đó, quầng sáng màu xanh biến mất, một bóng người quen thuộc xuất hiện phía sau Worthylin.

"Cảm ơn, Amy."

Palmer tặng cho Amy một ngón tay cái, Amy không đáp lại nhưng cũng giơ ngón tay cái lên đáp lại.

Palmer nài nỉ Worthylin, "Kéo tôi lên."

Sau khi thoát khỏi ảnh hưởng tiêu cực đến từn năng lượng bí mật của Zephyrin, thứ đầu tiên mà Palmer phục hồi là Cự Hồn Giới Hạn. Aether lại tràn ngập cơ thể của hắn, nhưng vết thương do chất độc gây ra hồi phục rất chậm, suốt chặng đường hắn phải nhờ cơn gió mạnh cuốn về phía trước.

Worthylin gật gật đầu, một tay lấy Palmer gánh tại trên thân, đối với Worthylin mà nói, Palmer điểm ấy trọng lượng dễ dàng.

"Sai! Sai! Quay lại!"

Palmer vỗ liên tục vào lưng Worthylin, trông cái cảnh này như thể nàng muốn chạy trốn cùng mình.

"Ồ."

Worthylin chuyển sang ôm ngang Palmer, vẻ mặt Palmer trở nên phức tạp, hắn thuyết phục: "Cứ vịn ta là được."

Palmer vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của Worthylin, sau đó vịn vào vai của Worthylin để đứng dậy.

"Thẹn thùng?"

Giọng của Worthylin vang lên bên tai Palmer. Palmer nhăn mặt, thấp giọng phản bác, "Ngươi lại bắt đầu đúng không?"

Bologo đứng trước, chặn kẻ địch lại như một bức tường. Ngọn Lửa Lò Rèn cháy hừng hực bên hông hắn, vài sợi xích trườn ra từ bộ giáp, nhặt những thanh kiếm bạc nằm rải rác trong đống đổ nát, ném tất cả về phía sau, đến trước mặt Palmer từng cái một.

Palmer vươn tay rút bừa một thanh kiếm bạc, đảo mắt qua Zephyrin và Derby, trông như một tay thợ săn đã giương cung hết cỡ, chỉ chờ thời khắc buông tay ra.

"Chúng ta không cần tham chiến sao?"

Worthylin nhận thấy hành vi khác thường của Palmer, hắn lùi lại để ngăn mình tiến về phía trước, tránh bị cuốn vào cuộc chiến.

"Chuyện chuyên môn giao cho chuyên gia."

Palmer choàng tay qua vai Worthylin. Nhờ cơn gió nhẹ, thanh kiếm bạc trong tay hắn được nâng lên, dựng đứng trước mặt hắn.

"Chúng ta chỉ cần chờ đợi thời cơ là được."

Bộ giáp xương xẩu nửa quỳ xuống, sau lưng có một khe hở, Bologo uể oải đứng dậy, liếc một vòng quanh chiến trường.

Một vị Phụ Quyền Giả người điều khiển, một vị Nguyện Cầu Giả, vài đầu tinh nhuệ Kẻ Khát Máu...

Bologo cảm nhận được một chút áp lực, địch nhân cũng không đơn giản, không dễ đối phó, nhưng không phải là không có cơ hội thắng.

Điều quan trọng nhất là trong trận chiến này họ không nhất thiết phải là người chiến thắng, chỉ cần trì hoãn thời gian, cứ mỗi phút mỗi giây trôi qua là tỷ lệ thất bại của tộc Bóng Đêm sẽ càng lớn.

Derby hỏi, "Hatch đâu rồi? Chẳng phải ta đã bảo hắn đến giúp ngươi sao?"

"Hatch..."

Zephyrin nhớ lại cảnh tượng khủng khiếp đó, hít một hơi thật sâu, "Hatch đã chết, ta... ta không biết liệu hắn có thể sống lại hay không."

Cơ thể của Hatch đã bị vỡ thành nhiều mảnh, hơn nữa còn bị chất lỏng vảy rắn phong ấn trong quan tài sắt, cho dù Hatch có thể sống lại, nhưng để thoát ra khỏi quan tài sắt thì cũng cần mất rất nhiều thời gian.

"Đối thủ... Đối thủ cũng là một kẻ bất tử."

Zephyrin tiết lộ thông tin quan trọng: "Sự bất tử của hắn còn hoàn hảo hơn của chúng ta."

Cho đến nay, Zephyrin vẫn chưa tìm ra khuyết điểm trong sự bất tử của Bologo, tốc độ tự phục hồi quá nhanh, ngay cả vết thương trí mạng do bị rạch cổ họng cũng có thể nhanh chóng phục sinh, hơn nữa sau khi phục sinh, rất nhiều trạng thái tiêu cực trên cơ thể của Bologo cũng bị xóa bỏ.

Mọi thứ trở nên khó khăn, nhưng những điều khó khăn nhất hơn giờ mới đến.

Amy chậm rãi bước tới, đặt tay lên vai Bologo. Sau khi ánh sáng vàng lóe lên, Amy đã biến mất, thay vào đó là một quầng sáng xanh mờ trong đôi đồng tử màu xanh lam của Bologo, ánh sáng mờ trông như được mạ vàng hiện lên trên bề mặt cơ thể của hắn.

Bologo không nói gì, ngọn lửa xanh trùm lên bộ giáp, người khổng lồ đã chết lại đứng dậy, nuốt chửng Bologo, sau đó hình dạng của người khổng lồ bắt đầu tan vỡ, những chiếc vảy chết nhóc bao phủ lấy nó, khiến lớp giáp nặng nề trở nên mỏng manh và đáng sợ hơn.

Quỷ vảy rắn dịch đúc thành một thanh kiếm trong tay, Bologo giơ tay kia lên, lưỡi kiếm bạc cắm trên mặt đất bắt đầu tan chảy, bao phủ khắp thanh kiếm, quá trình mạ bạc đơn giản được tiến hành, lớp mạ bạc này đang lan dần trên mọi bộ phận của áo giáp, cho đến khi lớp bạc chết người bao phủ toàn thân.

Không hề báo trước, Bologo đột ngột tiến lên. Sau đó, hình bóng của hắn biến thành một dải ánh sáng bạc đang lao vút đi, lưỡi kiếm chết người xẻ đôi nhiều chướng ngại vật.

Một vệt sáng đỏ ánh lên trong mắt Derby. Kẻ Khát Máu tinh nhuệ nhanh chóng lao ra, tạo thành một tuyến phòng thủ trước mặt Derby. Mặc dù bị kiếm bạc chém trúng người, nhưng dưới sự tăng cường của thuốc giả kim và Năng lượng bí mật, những vết thương này chưa không đủ trí mạng, huống hồ các bộ phận trọng yếu của nó còn được bọc trong giáp.

Cú va chạm của cả hai như hai chiếc xe tông sầm vào nhau trên đường. Thân hình cao lớn của Kẻ Khát Máu tinh nhuệ lắc lư, không tự chủ được lùi về phía sau. Hình bóng của Bologo cũng bị đình trệ giữa không trung trong giây lát, nhưng hắn ngay lập tức bắn sợi dây thừng có gắn móc ra và găm nó vào người Kẻ Khát Máu.

Dưới cú giật mạnh, Kẻ Khát Máu tinh nhuệ còn chưa kịp ngã đã bị kéo vọt về hướng Bologo.

Đập vào lưỡi kiếm trong tay hắn.

Mặc dù Kẻ Khát Máu tinh nhuệ này được phủ kín giáp, nhưng luôn có một số nơi không thể bảo vệ hết trong lớp kim loại kín kẽ này.

Lưỡi kiếm xuyên qua con mắt của Kẻ Khát Máu và làm vỡ não hắn, nhô ra khỏi gáy.

Bologo nắm chặt chuôi kiếm của mình, để cho chất độc bạc xâm nhập vào máu thịt của tộc Bóng Đêm, cho đến khi bộ não của hắn bị bạc đốt cháy.

Rút lưỡi kiếm ra, Bologo để lại một đám khói đen và tro bay theo gió. Bóng dáng cao lớn ngã khuỵu xuống ngay sau đó.